Chương 4: Vấn Tâm Kiều

Sáng sớm mọi người liền nhanh chóng thu thập rời đi nhà lá, Vũ Linh cũng chuẩn bị tiến tới nơi tụ họp.

Lúc tối Vũ Linh đã tháo xuống mộc trâm, vì đi ngủ không thể để búi tóc như thế đến sáng, nhưng bản thân lại không biết sơ búi thế nào nên đành tùy ý cột đại phía sau.

Bình thường Nhị Nha đều búi tóc bánh bao, nhưng Vũ Linh ngay cả búi tóc cơ bản đều không biết, chứ đừng nói đến tóc búi bánh bao hay bánh bèo bánh lá.

Đến thắt bính còn không ra hồn, nên lý do mà Vũ Linh chẳng thể nào để tóc dài nổi là vậy, miễn là không để tóc bù xù ra ngoài là được, chưa kể Vũ Linh còn nhỏ nên không có gì đáng nói.

Giờ mới thấy làm nữ nhân thời cổ thật mệt, xem trong phim cùng bên cạnh đám người búi lên các kiểu tóc cầu kỳ xinh đẹp, Vũ Linh dù có chút hâm mộ, nhưng có phần thay họ cảm thấy nặng nề cái đầu.

Trước giờ Vũ Linh có tật xấu là mỗi lần buộc căng tóc thì sẽ đau đầu tê nhức, một khi đã bị thì sẽ kéo dài cả ngày còn chưa hết, cho nên đa số đều là buộc thấp hoặc tùy y xõa dài.

Nói mới nhớ, tối qua Hoa Niệm Vũ búi tóc cho Vũ Linh cũng không cảm thấy đau, là do thân thể thay đổi nên tật xấu hết, hoặc là do tay nghề của Hoa Niệm Vũ?

Lắc đầu, Vũ Linh xua đi ý nghĩ kỳ dị trong đầu, chỉnh chu lại trang phục mượn tạm có phần rộng rãi của Lý Tâm Nhi, Vũ Linh cùng nhóm người Lý Tâm Nhi tụ hợp ở nơi tập trung.

Ở đó đã tập trung rất nhiều người, nhưng so với số lượng ban đầu tham gia, thì con số hiện tại còn chưa đủ một phần, có thể thấy thử luyện của đại môn phái thật không phải dễ qua.

Vũ Linh nhìn hai vị giám sát, lại nhìn xung quanh, thầm nghĩ chẳng phải Hoa Niệm Vũ nói mình cũng là giám sát cho thử luyện lần này sao? Tại sao lại không thấy?

"Nhị Nha, ngươi đã tốt hơn rồi chứ?"

Lý Tâm Nhi đi tới, quan tâm hỏi. Nhìn bộ dạng của Nhị Nha hôm qua, Lý Tâm Nhi vẫn còn bị dọa sợ, nhất là bản thân Lý Tâm Nhi cũng đã chứng kiến mọi chuyện sau đó.

Cho nên Lý Tâm Nhi vẫn còn sợ hãi, thử nghĩ người bị con quái vật đó tấn công là mình, Lý Tâm Nhi liền muốn khóc, nàng sẽ chết nha.

"Ân, đã tốt lắm, còn phải cảm ơn ngươi cho ta mượn y phục cùng thức ăn"

Vũ Linh thu hồi tầm mắt, nhìn Lý Tâm Nhi đi đến cạnh mình, mỉm cười đáp lại.

"Hà Thụ Thôn giờ chỉ có ta ngươi và Lý Hồ, chúng ta lại cùng nhau lớn lên, hỗ trợ chiếu cố lẫn nhau là tất nhiên, ai, thật không biết đến cuối có thể còn duy trì lại không"

Lý Tâm Nhi thở dài nói, năm nay nàng mười hai vừa vặn đủ tuổi để tham gia tuyển chọn, lúc đầu nàng rất hưng phấn nhưng sau một loạt nghiêm khắc thử luyện Lý Tâm Nhi xem lần lượt bài trừ, lòng cũng dâng lên không xác định cảm giác.

"Không cần phân tâm, chỉ cần cố hết sức hoàn thành thử luyện là được, đã đi tới đây nếu để tinh thần xa sút thì không tốt"

Vũ Linh thấy thế, vẫn là trấn an một phen, Lý Tâm Nhi ngươi này cũng rất tốt, nguyên tác có nói nàng và Lý Hồ đều sẽ vượt qua thử luyện thứ tư, chỉ là sau này cũng không thấy nhắc tới họ, dù sao cũng là người qua đường.

"Ân, ta biết, ngươi cũng phải vượt qua"

Lý Tâm Nhi mỉm cười nói, nàng thật hi vọng ba bọn họ đến từ Hà Thụ Thôn đều có thể vượt qua.

Còn về trong miệng Lý Tâm Nhi nói đến Lý Hồ, đó là một thiếu niên mười một tuổi, lúc trước cũng cùng nhóm với Nhị Nha ở thử luyện thứ ba.

Hà Thụ Thôn tham gia mười sáu người nhưng giờ còn lại ba người bọn họ, có thể thấy tuyển chọn vào Thiên Kiếm Tông khắt khe đến thế nào, chưa kể đây cũng không là năm năm một lần tuyển chọn đệ tử.

Nơi tiến hành thử luyện thứ tư nằm ở một hẻm vực của dãy núi này, mọi người đến đó đã là giữa trưa. Vũ Linh xem vực thẳm bên dưới sâu đến không thấy đáy, tiếng gió rít nghe như tiếng người ai oán, sương mù quanh quẩn càng làm lộ vẻ thê lương.

Đám trẻ nhìn xuống vực, vẻ mặt sợ hãi không thôi, nhưng có thể đi tới đây tâm tính tất nhiên cũng được rèn luyện, vì thế rất nhanh thu hồi tầm mắt tập trung nhìn vào hai vị giám sát.

Cuối cùng vẫn không thấy Hoa Niệm Vũ, Vũ Linh rũ mắt, cảm thấy mình lại chờ mong tìm kiếm một người xa lạ chỉ vừa quen hôm qua thật khó tin, nhất định là do bản thân lâu này bị vây kín nên mới sinh ra tâm lý kỳ quái như vậy.

Không tốt, phải trị.

Tu chân giới đâu đâu cũng là lão hồ ly, nếu bất cẩn tin tưởng vào một người xa lạ, như thế chờ bản thân là không xác định được rắc rối cùng nguy hiểm.

Vũ Linh tuy chưa từng trải qua tu chân giới tàn khốc, nhưng xem không ít tiểu thuyết tu tiên, nên biết thế giới như này là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, nếu Vũ Linh cứ giữ tâm tính dễ tin người thế này, chịu thiệt thòi là tất nhiên.

Kiếp trước trải qua xã hội hiện đại cạnh tranh, dù là làm nghề bác sĩ cứu người cũng không thiếu việc tranh nhau, đôi lúc Vũ Linh cũng chứng kiến nhiều điều bất công thối ác.

Thanh giả tự thanh gì đó, chỉ khi thực lực đủ lớn mới có tác dụng, bằng không sẽ chẳng có câu kẻ ác sống lâu người tốt chết sớm.

Cho nên phải luôn cẩn thận tránh cho xung đột ganh tỵ, cuộc sống như thế tuy ủy khuất mệt mỏi, nhưng lại yên bình hơn những kẻ có tham vọng.

Tuy phiền muộn mấy năm qua bị vây nhốt, nhưng có thể nói nhờ thế Vũ Linh lại thấy nhẹ nhõm vô lo, à, chỉ lo lắng khi Nhị Nha bắt đầu tham gia tuyển chọn đệ tử của Thiên Kiếm Tông.

Mang quyết tâm như vậy, Vũ Linh chuẩn bị cùng mọi người bắt đầu thử luyện thứ tư.

"Đây là Vấn Tâm Kiều, cũng là thử luyện tiếp theo của các ngươi, chỉ cần bình tâm tĩnh khí đi qua cây cầu này, qua được phía bên kia cầu thì xem như thông qua"

Vị nam giám sát chỉ tay vào cây cầu dây cũ nát, nhàn nhạt nói, ở đám trẻ còn chưa kịp vui mừng thở phào nhẹ nhõm vì thử thách này có vẻ nhẹ nhàng, thì lại lên tiếng bổ sung thêm.

"Vấn Tâm Kiều, tên như ý nghĩa, vấn tâm tầm đạo, đây là thử thách cho các ngươi khi muốn tu tiên, khi đi lên Vấn Tâm Kiều các ngươi sẽ trải qua ảo cảnh luyện tâm"

"Ảo cảnh luyện tâm chính là sẽ khiến cho các ngươi nhìn thấy những thứ sâu xa nhất bên trong của các ngươi, là tốt là xấu đều do các ngươi quyết định"

"Nếu có thể xông phá ảo cảnh luyện tâm đi hết Vấn Tâm Kiều các ngươi xem như hoàn thành thử luyện, chỉ cần tâm trí kiên định người là có thể thông qua. Được rồi, lần lượt từng người đi qua, sẽ có người ở bờ bên kia đón tiếp các ngươi."

Nói thế xong liền cho vị kia nữ giám sát kêu tên lên mười người sẽ đi qua đầu tiên, trùng hợp là Lưu Thẩm Nhã cũng nằm trong nhóm dẫn đầu này.

Vấn Tâm Kiều là một cây cầu dây bằng gỗ có lối đi rất hạn hẹp bắt qua không vực sâu, sương mù bao phủ che khuất lối đi nên không thể nhìn qua bên kia bờ vực, tạo ra cảm giác không thấy hạn cuối.

Chiếc cầu nhỏ hẹp bắt dài khiến nó trông càng thêm yếu ớt lênh đênh, tựa như tùy thời đều bị gió làm gãy ngã.

Mười người đi đầu vẻ mặt lo sợ bước đi lên Vấn Tâm Kiều, thật sợ rằng vừa bước lên sẽ rơi xuống vực, Lưu Thẩm Nhã mặt bình tĩnh dẫn đầu đi về phía trước, càng khiến hai vị giám sát hài lòng tán thưởng nàng bình tâm gan dạ.

Đi được mấy bước bóng dáng họ liền bị sương mù bao phủ, những người khác muốn tìm cũng chỉ thấy một mảnh sương mù lượn lờ không rõ.

"Thế nào lại không thấy rồi"

"Bọn họ sẽ qua được bờ bên kia sao?"

"Ta thật sợ a-"

Tiếng thầm thì nghị luận vang lên, Vũ Linh nhớ tới nguyên tác có viết, nữ chủ Lưu Thẩm Nhã ở Vấn Tâm Kiều lại thấy bản thân trở về thế giới cũ của mình, còn thấy cái gì thì không nhớ rõ, nhưng cũng rất nhanh thoát ra.

Đúng như Vũ Linh nói, hiện tại Lưu Thẩm Nhã đang nhìn thấy mình trở về thế giới cũ, thấy được những kẻ nàng giết mà chẳng thể nhớ nổi tên, rồi cả đồng đội chiến hữu của mình, cũng thấy được cha mẹ cùng em gái, những người chỉ còn lại trong hồi ức xưa cũ.

Nhờ việc nhìn thấy họ, nên Lưu Thẩm Nhã mới có thể càng thanh tỉnh, bởi vì Lưu Thẩm Nhã biết, những người xuất hiện trước mắt mình, bao gồm gia đình đồng bạn và cả kẻ thù, tất cả đều đã chết.

Bọn họ đã chết rồi, nàng cũng đã chết rồi, giờ nàng là Tây Phong Thành thành chủ thứ nữ Lưu Thẩm Nhã, nơi nàng sống là một tu chân giới và nàng đang tham gia thử luyện để đi vào lục đại môn phái một trong Thiên Kiếm Tông.

Nàng biết hiện tại mình đang lâm vào ảo cảnh của Vấn Tâm Kiều, tất cả mọi thứ nàng thấy chỉ là ảo cảnh không là thực, nàng phải tu tiên vấn đỉnh đại đạo, nàng phải mạnh mẽ để không ai có thể chèn ép mình.

Dù phải có nghịch thiên mà đi, dù có trải qua bất công oán hận thế nào, nàng cũng phải đi tới cuối, hiểu rõ điều đó Lưu Thẩm Nhã liền thấy làn khói che lấp cả cây cầu kia đang dần dần tiêu tán.

Lưu Thẩm Nhã khẽ thở nhẹ khi biết bản thân xem như đã vượt qua ảo cảnh, phía trước nàng đã là bờ bên kia vực thẳm.

Ở đó có năm người mặc bạch y đang mỉm cười xem mình, phá vỡ ảo cảnh khiến Lưu Thẩm Nhã sắc mặt tái nhợt đôi mắt ửng đỏ, nhưng biết mình thông qua nàng cảm thấy cũng yên lặng thả tâm bước đi lên phía trước.

"Chúc mừng ngươi, người đầu tiên thông qua Vấn Tâm Kiều thử luyện, có thể nhanh như thế đi thông ngươi chứng tỏ ngươi tâm tính bền bỉ, thật là thiếu niên anh tài, không tệ, không tệ"

Lưu Thẩm Nhã được các tu sĩ giám sát khen ngợi, không tỏ ra nao núng kiêu ngạo, chỉ im lặng cúi chào cảm tạ, tâm tính ấy càng nhận được cái nhìn tán thưởng của mọi người.

"Trước hết hãy đi qua ghi tên của ngươi lại, rồi hãy đứng sang bên trái chờ đợi những người tiếp theo"

Một người có dung mạo anh tuấn giọng nói dễ nghe, đi lên hướng Lưu Thẩm Nhã nói.

"Vâng, đa tạ tiên trưởng khen ngợi"

Lưu Thẩm Nhã đi tới báo lên tên họ, sau đó im lặng đứng qua một bên cùng chờ đợi nhìn ra Vấn Tâm Kiều vẫn còn lượn lờ khói ảo.

Lát sau một người nữa đi ra, đó là một thiếu niên chừng mười tuổi sắc mặt khô vàng ăn mạc rách nát bẩn thỉu như ăn mày, tên người này là Chu Sơn, hắn thật là một tên ăn mày.

Nhưng giờ cũng không ai xem thường hắn, có thể cùng nữ chủ nhanh chóng đi qua Vấn Tâm Kiều, tất nhiên cũng không là thường nhân.

Chợt có tiếng kêu thảm vang lên, Lưu Thẩm Nhã nhìn ra, giữa làn khói mờ hình như vừa có thứ gì đó từ trên cầu rớt xuống.

Bên cạnh một vị nữ tu mở miệng nói, như là đang giải thích cho hai người hiểu.

"Những người không thông qua được ảo cảnh luyện tâm của Vấn Tâm Kiều sẽ không thể đứng vững đi tới cuối, phía dưới có kết giới nên bọn họ té xuống sẽ không nguy hiểm tính mạng, chỉ là bọn họ xem như bị loại.x

"Vấn Tâm Kiều tạo ra ảo cảnh thật ra là chấp niệm được chôn sâu trong tâm trí, chỉ cần tâm trí kiên định tâm như gương sáng, sẽ rất dễ dàng thông qua"

"Sư muội nói đúng, tu tiên chú ý tâm trí thanh tỉnh kiên định, người có quá nhiều chấp niệm phàm tục, tương lai tu luyện khó thành đại đạo, hai người các ngươi nhớ rõ điều này."

Tu sĩ anh tuấn khi nãy quay qua nhìn hai người Lưu Thẩm Nhã, nhẹ giọng nhắc nhở.

"Vâng, đa tạ tiên trưởng chỉ bảo"

Lưu Thẩm Nhã nhanh chóng phản ứng chấp tay cảm tạ, được nhắc nhở thế này, xem như một nửa đã có thể được họ chấp nhận.

Chu Sơn nhìn Lưu Thẩm Nhã, cũng nhanh nhạy phản ứng theo sau chắp tay.

"Tạ ơn tiên trưởng chỉ dạy"

Không biết Nhị Nha là đợt thứ mấy đi qua, tốt nhất là không thông qua thử luyện, Lưu Thẩm Nhã thầm nghĩ, bất tri bất giác Lưu Thẩm Nhã đối với Nhị Nha hiện lên cảm xúc phản đối.

Nàng không biết đây là thiên đạo vô hình nhắc nhở, cho nên dần xem Nhị Nha hay đúng hơn là Vũ Linh trở thành chướng ngại của mình.

Cũng hoàn toàn quên, lúc đầu người làm việc xấu là nàng, trong tiềm thức Lưu Thẩm Nhã cho rằng Nhị Nha nên chết, cho nên mới thuận theo thiên đạo mà sinh ra ác ý.

Tiếp theo như ứng lời nữ tu sĩ ấy, lần lượt vang lên thêm vài tiếng kêu to hét thảm, đợt thứ nhất kết thúc với bốn người thông qua, kế tiếp là đợt thứ hai, đợt này cũng có mười người, cùng thôn với Vũ Linh là Lý Hồ cũng ở bên trong.

Lần này lại chỉ có ba người thông qua, trùng hợp Lý Hồ cũng nằm trong ban  người thông qua ấy, gia nhập vào bốn người Lưu Thẩm Nhã đang đứng, bảy người trầm mặt tiếp tục xem những người còn lại.

Đợt thứ ba tăng lên năm người thông qua, đợt thứ tư chỉ có 2 người, họ chính là đích tỷ và đệ đệ của Lưu Thẩm Nhã tên là Lưu Thiến Thiến và Lưu Vĩnh.

Đợt thứ năm có Lý Tâm Nhi, nàng là người cuối cùng đi ra, đợt này nhiều nhất cũng chỉ có 4 người thông qua, đến đợt thứ sáu thì lại là ba người.

Đợt thứ bảy, Vũ Linh là ở nhóm này, vừa bước lên cầu cũng như những đợt trước, cây cầu phát ra âm thanh kẽo kẹt khó nghe, cây cầu cũng lắc lư một trận, đi thêm mấy bước, Vũ Linh liền nhận ra sương mù che khuất tầm mắt của mình, kể cả những người đi phía trước cũng không thấy bóng dáng.

Nhớ đến vị giám sát nói rằng đi lên Vấn Tâm Kiều sẽ gặp ảo cảnh, Vũ Linh cố gắng trấn định đi về phía trước chờ đợi ảo cảnh ùa đến.

Nhưng Vũ Linh chờ mãi không thấy ảo cảnh, bên tai còn vang lên vài tiếng hét thảm, dưới chân lại ngừng bước, hay là mình phải dừng lại thì mới gặp ảo cảnh?

Vì thế Vũ Linh đứng đợi gần mười phút, ngay cả như thế vẫn không gặp ảo cảnh, thầm nghi hoặc mình tại sao không thấy như lời giám sát gặp phải ảo cảnh, hoặc là bản thân phải nhắm mắt?

Thế là Vũ Linh lại nhắm mắt đứng yên chờ đợi, đến mức suýt ngủ gục cũng chẳng thấy gì, Vũ Linh trầm mặc, quyết định không chờ nữa mà đi thẳng qua bờ bên kia nơi đã có rất nhiều người đang nhìn ra bên này.

Tuy nghĩ không thông nhưng Vũ Linh chỉ đành tạm gác một bên mà hướng phía trước tiếp tục bước đi, cho tới đi ra sương mù thì Vũ Linh vẫn không gặp được ảo cảnh, dù vậy trong tiềm thức liền có tiếng nhắc nhở không thể nói ra điều này cho người khác biết.

Có lẽ vì phía trước Vũ Linh bị thương nên thân thể có vẻ hư nhược, sắc mặt cũng tái nhợt nên không khiến người hoài nghi.

Đợt thứ bảy này có bốn người thông qua, bao gồm cả Vũ Linh người cuối cùng đi ra, Vũ Linh đi tới chỗ ghi danh, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định đổi tên từ đây.

"Ta tên Vũ Linh, tám tuổi."

"Được rồi, đi qua bên kia đi"

Lưu Thẩm Nhã lạnh mắt xem Vũ Linh, thật không ngờ nha đầu này cũng thông qua, lòng dâng lên chút ngoài ý muốn nhưng cũng là trong dự định.

Lý Tâm Nhi vui sướng vẫy tay, Vũ Linh bước đến cạnh nàng, Lý Tâm Nhi mừng rỡ nói.

"Thật tốt quá, cả ba người chúng ta đều thông qua"

Vũ Linh mỉm cười, Lý Hồ đứng cạnh cũng lộ vẻ vui mừng, Lý Tâm Nhi nghiên đầu nói.

"Nhị Nha, tại sao ngươi lại báo tên khác rồi?"

Lý Hồ xen vào:

"Ta thấy Nhị Nha đổi tên cũng tốt, Vũ Linh nghe vào tai cũng rất hay nha. Cha ta nói vì ta phải đi tu tiên nên đã lấy bạc để dành đến nhà tiên sinh đổi tên cho ta thành Lý Hồ đấy."

"Nhị Nha, nhà ngươi cũng đến chỗ tiên sinh lấy tên sao?"

Trong ánh mắt của họ, Vũ Linh chỉ có thể ậm ừ gật đầu, nhà Nhị Nha nào có bạc để đến chỗ tú tài xin tên chứ, đến cả ăn mặc còn thiếu thốn bữa đói bữa no, lấy đâu ra tiền làm điều thừa ấy.

"Giờ mọi người nhớ gọi tên mới của ta đấy, ta không thể dùng tên Nhị Nha mãi được, thế nên từ giờ cứ gọi ta là Vũ Linh đi".

"Nhưng tại sao lúc đầu không đổi luôn?"

Lý Hồ nghi hoặc hỏi lại.

"Khụ, khi đó ta không dám chắc mình có thể thông qua hết, nên không dám đổi"

Vũ Linh tỏ vẻ ngượng ngùng đáp.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau