Author: Trần Nguyệt Vân

Keng!

Thương bạc trong tay vung lên, xoay tròn một vòng, chặn ngang đường tấn công của đao Thước Thủ. Linh lực đổ vào thương bạc, đẩy ngược đao về phía ba người vừa xuất hiện. Nam Cung Siêu vươn tay bắt lấy, lôi quang lập lòe quanh thân đao.

Toán lính đều giật mình xoay người lại, quay đầu ngựa hướng mặt về phía đám người Nam Cung Hy. Tên cầm đầu nheo mắt, quát lớn: “To gan! Các ngươi là ai?”

Nam Cung Siêu cười khẩy, chống thân đao xuống đất, khẽ tựa người một bên: “Câu này, ta phải hỏi các ngươi mới đúng!’’

Nhóm thôn dân đã sợ đến mức không nói được tiếng nào, yên lặng nhìn tình hình trước mặt. Trưởng thôn nhìn thấy có người đến, cố gắng mở to đôi mắt già nua, trong ánh mắt lấp lánh sự hy vọng không che giấu.

Tên cầm đầu nhìn ba người một lượt, hắn không thể cảm nhận được khí tức của họ. Hắn đã là cảnh giới Luyện Khí tầng tám, chín kẻ còn lại cũng từ Luyện Khí tầng năm trở lên. Trong suy nghĩ của hắn lúc này, không có gì phải sợ ba người lạ mặt vừa xuất hiện cả.

Nhưng khi nhìn kỹ y phục và vũ khí của bọn họ, hắn lại giật mình. Chất vải óng ánh phiêu dật, đơn đao Thước Thủ sắc bén ánh lên tia sáng bạc trong đêm tối. Vừa nhìn đã biết không phải hạng tầm thường, vì không rõ thực lực đối phương, lại không muốn chuốc lấy phiền phức.

Tên cầm đầu đành phải hạ giọng, lên tiếng: “Ta nói cho các ngươi biết, tốt nhất là đừng xen vào chuyện của chúng ta. Nếu không…’’

Hắn còn chưa nói hết, đã vung thương bạc lên, đâm xuống một thôn dân ở gần. Người kia bị tấn công bất ngờ, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thì mũi thương sắc bén đã xuyên qua lồng ngực, đâm thẳng vào tim.

“Không!!!’’ Có tiếng người hét lên, một thôn phụ đứng sau lưng trưởng thôn muốn lao đến, nhưng đã bị ông lão cản lại.

Tên cầm đầu rút thương bạc ra, đẩy mạnh cái xác về phía trước. Lúc này, thôn phụ mới thoát khỏi sự ngăn cản của trưởng thôn, nàng ta chạy đến ôm lấy xác nam nhân nọ.

Thấy hắn đã tắt thở, nàng ta gào khóc thảm thiết, liên tục lẩm bẩm: “Không, không…’’

Nam Cung Hy nhìn thấy cảnh này, đầu ngón tay không khỏi run rẩy. Trong đôi mắt đen tuyền lóe lên một tia sắc lạnh, linh lực trong người cuộn trào, gào thét đòi giải phóng.

Nhậm Bang ở bên cạnh, cảm nhận dao động năng lượng của Nam Cung Hy cũng không khỏi giật mình, khẽ thấp giọng nhắc: “Hy Nhi, đừng vội!’’

Nam Cung Hy không hề xoay đầu, đôi chân đã di chuyển về phía trước, ném lại một câu: “Không thể chờ!’’

Nhậm Bang và Nam Cung Siêu nhìn nhau, không thể làm gì khác, vội vàng đề khí phóng theo, tốc độ có phần còn nhanh hơn Nam Cung Hy. Chẳng mấy chốc đã vượt qua hắn, linh lực bị dồn nén nhanh chóng xoay chuyển truyền vào đôi tay. Nhậm Bang áp sát đám lính trước, nắm lấy chân trước của hai con ngựa, giật mạnh về hai phía.

Rắc, rắc!

Con ngựa hí vang đầy đau đớn, chân trước bị Nhậm Bang bẻ gãy, không thể trụ được ngã sấp xuống đất, kéo theo cả hai tên lính đang ngồi trên lưng chúng. Nhậm Bang không hề dừng lại, năng lượng cuồn cuộn tiếp tục tuôn trào, đôi tay lại vươn ra lần nữa, đấm hai quyền về phía hai tên lính vừa ngã ngựa.

Nắm đấm đánh thẳng vào đầu của bọn chúng, chưởng lực kinh hồn phá nát mũ sắt bảo vệ. Máu tươi lập tức bắn ra tung tóe, chúng bật ngửa ra sau, hai mắt trừng lớn, tắt thở. Giữa trán có một vết thương sâu hoắm, lộ ra xương trắng bị đánh nát bên trong.

Đám thôn dân thấy thế, không khỏi sợ hãi, càng thu mình lại, ôm lấy nhau chặt hơn. Ngay cả thôn phụ đang kêu khóc cũng im lặng, kinh hoàng đến quên cả thở. Những tên lính còn lại cũng hoảng sợ không kém, vội vàng thúc ngựa lui lại đằng sau.

Lúc Nhậm Bang bộc lộ hơi thở, tên cầm đầu thoáng mừng thầm, Luyện Khí tầng bảy đấu với Luyện Khí tầng tám, hắn vẫn có cơ hội thắng. Nhưng sự vui mừng ấy chẳng tồn tại được bao lâu, tận mắt nhìn thấy hai thuộc hạ ngã xuống, hắn biết mình đã coi thường đối thủ.

Nhậm Bang xoay người chắn trước đám thôn dân, đôi tay mở rộng tạo thành móng vuốt, linh lực quấn quanh nắm đấm. Khẽ hất đầu thách thức tên cầm đầu: “Thật đáng tiếc, nhưng chúng ta cứ thích xen vào đấy!’’

Tên cầm đầu tức giận đến nghiến răng, vung thương bạc lên, chỉ vào đám thuộc hạ không ngừng lui lại trước mặt: “Chạy cái gì mà chạy, xông lên cho ta!’’

Những tên lính kia nghe xong, giống như hồi chuông cảnh tỉnh, tất cả không rút lui nữa. Bốn tên lật người xuống ngựa, cầm chắc thương bạc, nhanh chóng xông về phía Nhậm Bang.

Lúc này, Nam Cung Siêu đã đến nơi, đao Thước Thủ vung lên chém ngang một đường. Đao quang lóe lên sắc vàng trong không khí, bổ về phía bốn kẻ kia. Va chạm bùng nổ, khiến bọn chúng đều bị đẩy lui ra sau.

Không đợi bọn chúng kịp phản ứng, Nam Cung Siêu đã lập tức xông đến. Ánh chớp lập lòe tích tụ xung quanh, lớp phòng ngự lôi quang mỗi lúc một dày. Bốn kẻ kia có muốn cũng không thể chạm vào cơ thể Nam Cung Siêu, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.

Bên này, Nam Cung Hy đến muộn nhưng cũng không thiếu phần, hỏa long mở đường xông về phía bốn tên còn lại. Viêm Hỏa rực rỡ bao trùm bốn con ngựa, cái nóng khủng khiếp thiêu đốt da thịt. Khiến lũ ngựa bị bỏng, lồng lộn điên dại, hất đám lính trên lưng xuống.

Tên cầm đầu nhanh chóng nhảy lên, may mắn thoát khỏi việc ngã xuống đất như lũ thuộc hạ. Thương bạc trong tay thoáng run rẩy, không phải vì hắn hoảng sợ, mà là vì dao động năng lượng hắn truyền vào thương bạc.

Nếu đối thủ là Nam Cung Siêu hay Nhậm Bang, có lẽ hắn sẽ còn e sợ một chút. Nhưng với một Luyện Khí tầng sáu như Nam Cung Hy, hắn có lòng tin mình sẽ dễ dàng đánh bại. Với suy nghĩ như thế, tên cầm đầu liều chết xông lên, đâm thẳng thương bạc về phía Nam Cung Hy.

Trong miệng còn không quên quát mắng đám thuộc hạ ngã ngựa: “Các ngươi còn không mau đứng lên, muốn làm mất mặt Hổ gia ta sao?”

Nghe tiếng quát của hắn, bọn chúng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xoay người đứng dậy. Xốc lại thương bạc, vội vàng dàn trận, đội hình hai người một tốp xông đến, bảo bọc lấy tên cầm đầu ở trung tâm.

Nam Cung Hy nhìn thế trận trước mặt, cười khẩy một tiếng, hai tay siết chặt thành quyền, đấm mạnh vào nhau, cười nói: “Trò chơi bắt đầu!’’

Hỏa long lại một lần nữa xuất hiện từ bàn tay của Nam Cung Hy, càng lúc càng rực rỡ chói mắt. Chúng bao phủ lấy đôi tay, mở to miệng lớn gầm gừ với những kẻ đang lao đến. Nam Cung Hy tăng tốc áp sát đám người kia, đối chọi trực tiếp.

Ánh sáng đỏ lập lòe trong đêm, cứ như ngàn vạn đốm lửa bị gió thổi bùng lên. Mỗi lần hỏa long va chạm vào thương bạc, đều phát ra những tiếng leng keng chói tai. Tia lửa lóe lên trong bóng tối, đủ để vạch trần vẻ mặt sợ hãi của đám lính kia.

Giống như cách mà Nam Cung Hy đã bẻ gãy kiếm của Lã Hắc trong cuộc tỷ thí gia tộc. Lần này, hắn lại dùng tay không nắm chặt lấy đầu thương bạc, hỏa long lao đến xoắn chặt lấy thương. Linh lực truyền vào hỏa long như vô tận, cuồn cuộn như đại dương. Không chỉ siết gãy thương bạc, mà còn dẫn lửa thiêu đốt những kẻ kia.

Viêm Hỏa của Nam Cung Hy đáng sợ thế nào, không cần phải bàn tới. Cái nóng như dung nham phun trào bao trùm lấy hai kẻ bị Nam Cung Hy chặn đầu thương. Những tiếng gào thét thê thảm vang lên trong không gian tĩnh mịch, từ xa nghe thấy thật khiến người khác rùng mình.

Thế trận bốn người bị phá vỡ, hai kẻ còn lại cũng vì thế mà lùi lại đằng sau. Ánh mắt Hổ Đầu lóe lên một tia sợ hãi, đám người này từ đâu đến, vì sao lại có thực lực kinh khủng như vậy? Tu vi nhỏ hơn nhưng lại có thể chiến đấu vượt cấp, lấy ít địch nhiều, không để bản thân chịu thua thiệt.

“Ta ở đây cản đường bọn chúng, ngươi mau trở về bẩm báo với đại nhân!’’ Thừa lúc Nam Cung Hy không chú ý đến, Hổ Đầu nhỏ giọng hạ lệnh với tên thuộc hạ phía sau.

Tên kia nhìn thấy tình cảnh trước mặt, không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải cúi đầu tuân mệnh. Hổ Đầu hoàn toàn có thể đẩy hắn ra làm lá chắn, một mình chạy thoát bảo toàn tính mạng. Nhưng cuối cùng, Hổ Đầu vẫn quyết định ở lại bọc hậu, chừa con đường sống cho hắn.

Giải quyết xong hai kẻ tiên phong, Nam Cung Hy xoay người xông đến hai kẻ còn lại. Quyền chưởng tung hoành ngang dọc, xé gió lao về phía bọn chúng. Hổ Đầu chắn trước mặt thuộc hạ, xoay ngang thương bạc chặn nắm đấm của Nam Cung Hy. Sức mạnh kinh hồn va chạm, khiến cả hắn và thương bạc đều bị đẩy lùi ra sau.

Hổ Đầu nghiến răng hét lên một tiếng: “Còn không mau đi?”

Tên kia nghe thấy Hổ Đầu hét lớn, đã vội vàng xoay người bỏ chạy, liều mạng thoát khỏi nơi hỗn loạn này. Nhưng ông trời cũng không chiều lòng hắn, phía bên kia Nhậm Bang và Nam Cung Siêu vừa giải quyết xong bốn tên cản đường. Nhìn thấy có kẻ muốn chạy, đã nhanh chóng đón đầu, chặn đường rút lui.

Nhậm Bang cười khẩy, chỉnh trang lại y phục của mình, nghiêng đầu liếc nhìn tên lính: “Ngươi muốn chạy, dễ dàng như vậy ư?”

Tên lính kia: “…”

Lúc này Hổ Đầu không rảnh rỗi để quan tâm đến tình hình của kẻ kia. Vừa dứt lời tay trái đã phát động linh lực, đánh một quyền về phía ngực phải của Nam Cung Hy. Nhìn thấy chưởng lực tung đến, Nam Cung Hy nghiêng người né tránh. Thuận đà giữ lấy tay trái của Hổ Đầu, nhấc chân phải đạp thẳng vào bụng của hắn.

Hổ Đầu nhận ra nguy hiểm, linh lực cuồn cuộn đổ vào tay trái, giải thoát nó khỏi sự khống chế của Nam Cung Hy. Thương bạc xoay tròn trong tay, cắm thẳng xuống đất tạo thành điểm tựa. Cả cơ thể của hắn nhanh chóng bay lên không trung, thoát khỏi cú đá của Nam Cung Hy trong gang tấc.

Thấy đổi thủ hóa giải đòn tấn công của mình một cách dễ dàng, Nam Cung Hy không hề hoảng loạn. Trước giờ hắn chưa từng e sợ đối thủ mạnh hơn mình, chỉ lo lắng bản thân tiến bộ không đủ nhanh.

Thủ Khuyết được phát động, những luồng khí xoáy bao phủ lấy Nam Cung Hy. Trong ngoài ba lớp chắc chắn, tạo thành tàn ảnh lập lòe bên cạnh. Hai tay cong lại thành móng vuốt, chân phải quét ngang một đường trên mặt đất. Hỏa long theo tiếng gọi, xuất hiện từ hư không, lao về phía hắn, uốn lượn quanh thân.

Nam Cung Hy nheo mắt về phía Hổ Đầu đang lơ lửng trên đầu thương bạc, hai tay biến ảo khôn lường liên tục tung ra nắm đấm. Vuốt rồng sắc bén xuất hiện, nuốt lấy hỏa long đang bay lượn xung quanh, nhận lấy lực lượng bổ sung từ Nam Cung Hy, mở rộng vuốt sắc lao về phía trước.

Bản thân Nam Cung Hy cũng không hề rảnh rỗi, đề khí phóng lên cao, chưởng lực tích tụ bây giờ mới thật sự được giải phóng. Nhìn Nam Cung Hy lúc này, giống như rồng lửa phi thăng, một bước lên trời.

Hổ Đầu mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, từ trước đến nay hắn chưa từng được thấy qua võ kỹ nào như thế. Bàn tay không tự chủ được khẽ run rẩy, nhưng hắn rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Nhảy một bước về phía trước, rời khỏi mũi thương đang dựng đứng.

Tay phải vươn ra phía sau rút lấy thương bạc, dồn linh lực vào vũ khí. Dùng nó làm mũi lao, phóng về phía vuốt rồng đang lao đến. Hai tay kết ấn liên hồi, miệng niệm chú, bản thân lùi lại phía sau.

Hai bàn tay trải rộng mở ra trận pháp, ánh sáng trắng lập lòe phát ra. Hổ đầu đẩy thẳng trận pháp lên trời đối chọi với nắm đấm đang giáng xuống từ trên không.

“Trụy Sơn Quyết! Đi!’’ Hổ Đầu hét lên một tiếng, linh lực trong cơ thể xoay chuyển liên tục, tất cả đều dồn vào đòn tấn công này.

Ầm ầm!

Va chạm kinh hồn phát ra tiếng nổ lớn, năng lượng hai phía đều đã bùng phát.

Thương bạc mang theo năng lượng cuồn cuộn, đâm xuyên qua vuốt rồng hung bạo. Nhưng chỉ có thể phá nát được hai lớp tấn công, khi thương bạc chạm phải lớp thứ ba. Thân thương đã chằng chịt vết nứt, mong manh đến mức chỉ cần đụng vào sẽ nát.

Không ngoài dự đoán, mũi thương không thể xuyên qua lớp vuốt rồng thứ ba. Đành phải chịu số phận vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, bắn ra xung quanh. Nhậm Bang và Nam Cung Siêu xoay người trở về chắn trước những thôn dân. Trận pháp Kim Quang được phát động, bảo vệ bọn họ khỏi những ảnh hưởng của cuộc chiến.

Phía bên này, chưởng lực của Nam Cung Hy cũng đã va chạm với Hổ Sơn Quyết. Màn chắn màu vàng kia không ngừng run rẩy dưới sức mạnh đè ép. Hổ Đầu nghiến răng liên tục rót linh lực vào màn chắn phía trên, nhưng không thể ngăn những vệt nứt ngày một trải dài.

Ầm ầm!

Sóng khí thổi quét tứ phía, dao động năng lượng lan ra xung quanh, thổi bay mọi thứ cản đường. Cây cối xung quanh đều ngả nghiêng, mặt đất bị cày xới, chi chít lỗ to hố nhỏ, bụi bay mịt mù trời đất. Cả Nhậm Bang và Nam Cung Siêu đều nheo mắt lại, cố gắng nhìn rõ tình hình phía trước.

Sau khi dao động năng lượng bùng nổ dừng lại, người ta có thể loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người phía xa. Nam Cung Hy đường hoàng đứng thẳng, hai tay đều bị thương, máu từ miệng vết thương nhỏ từng giọt xuống đất.

Còn Hổ Đầu thì thê thảm hơn nhiều, hắn quỳ rạp dưới đất, mắt mũi miệng đều đang chảy máu. Giáp sắt trên người đều vỡ nát, chiếc mũ đội đầu đã méo mó nhìn không ra hình dạng ban đầu. Phần đỉnh bị lõm sâu một lỗ, cắt qua da thịt, tạo thành vết thương trí mạng.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, cả Nhậm Bang và Nam Cung Siêu đều mỉm cười đắc thắng. Nam Cung Hy ra tay rất đẹp, hoàn toàn không cần đến sự hỗ trợ của bọn họ. Mười kẻ tấn công thôn dân, đều không còn kẻ nào sống sót…

Giữa lúc ấy, lại có một giọng nói bất ngờ vang lên, khiến tất cả đều giật mình: “Ba tiểu tử này, được lắm! Cách trăm dặm vẫn nghe thấy tiếng đánh nhau. Muốn cho cả Hạ Châu này biết các con đang ở đây sao? Hành sự lỗ mãn lại tưởng bản thân thông minh, không biết là ai đã dạy hư các con nữa.”