Vì để thu hút thêm nhiều thợ mỏ khai thác viêm thạch hơn, Tiên chủ núi Phù Lô cho xây một số lượng lớn thôn trang trong gần trăm thôn trang nằm dưới chân núi, chu cấp nơi ở miễn phí cho thợ mỏ, dĩ nhiên thôn Thái Bình cũng là một trong số đó. Phần lớn những hộ gia đình ở phía đông vốn đều là những người đã sống tại đây từ lúc mới sinh ra, mà phía tây, chính là nơi ở miễn phí do Tiên chủ chu cấp cho những thợ mỏ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao thôn dân chỗ này có nhiều thành phần hỗn tạp đến như vậy.

Ra là vậy! Hèn gì hôm thấy qua kiến trúc nhà ở phía tây này có gì đó kỳ lạ, nhà nào cũng y chang nhau, cũng giống như mấy khu chung cư ở kiếp trước thôi. Tô Thiếu Bạch nghe đến đó thì hiểu rõ ngọn ngành rồi.

Bất luận là ai chỉ cần có thể đến kiểm tra linh nguyên ở chỗ Trưởng thôn, mỗi tháng lại thông qua Trưởng thôn nộp cho Tiên chủ cân viêm thạch thì có thể ở miễn phí trong mấy căn nhà trống ở phía tây. Viêm thạch dư thừa, mấy thợ mỏ có thể cầm ra chợ bán, cũng có thể trực tiếp bán cho Tiên Trưởng thông qua Trưởng thôn.

Quê nhà của Tưởng gia ở phía nam, hè năm ngoái gặp phải trận lũ, trên đường chạy nạn mới đến nơi này. Cũng không ngờ rằng ba Tưởng ấy thế mà cũng có linh nguyên. Ba Tưởng vui mừng quá đỗi liền đưa người nhà đến ở tạm thời tại thôn Thái Bình, bắt đầu lấy công việc khai thác quặng làm kế sinh nhai.

Viêm thạch còn có phân cả phẩm cấp, cụ thể thế nào mẹ Tưởng cũng không rõ lắm, chỉ nghe người trong thôn lúc tán gẫu có nhắc qua, mấy năm trước có người đào được mấy khối viêm thạch, giá cả nghe đâu gấp năm lần giá lương thực. Tám thôn mười dặm nửa năm đều truyền tai vụ này, ai cũng hâm mộ không thôi.

Tiếc là may mắn đó nào có đến được tay ba Tưởng. Phẩm cấp viêm thạch ông đào được đều rất bình thường, trừ bỏ nộp lên trên cho Trưởng thôn, phần còn dư bán đi cũng chỉ miễn cưỡng giúp cho cả nhà sống qua ngày, không có tiết kiệm được xu nào cả. Ba Tưởng lo lắng nên lén kéo dài thời gian vào quặng, nỗ lực hết khả năng đào thêm chút viêm thạch, mong sớm góp đủ tiền để mẹ con ở nhà không phải lo lắng chi phí sinh hoạt.

Công việc khai thác quặng của thợ mỏ cũng rất nguy hiểm, cho dù là trong người có mang linh nguyên, nhưng linh nguyên lực của mỗi người đều khác nhau, thời gian có thể đợi trong quặng cũng khác nhau, có người có thể đợi ba canh giờ, cũng có người có thể đợi mười canh giờ. Vì để đảm bảo an toàn, Tiên chủ yêu cầu những thợ mỏ mỗi lần vào hầm mỏ chỉ có thể đợi dài nhất là một ngày một đêm, nếu cảm thấy không khỏe phải lập tức rời quặng. Nếu không, bọn họ rất có thể sẽ ngất trong đó, nếu không phát hiện kịp thời sẽ mất mạng. Sau mỗi lần vào hầm mỏ, thì phải về nhà nghỉ ngơi năm ngày mới có thể vào đó lần nữa. Ngay cả những người thân của thợ mỏ cũng được Trưởng thôn cho người đi nói rõ ràng, hy vọng sẽ có thể tránh được chuyện ngoài ý muốn.

Đáng tiếc, người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Ai ai cũng mong mình có thể đào được thật nhiều viêm thạch đặng bán lấy tiền, có những thợ mỏ thấy bản thân không khỏe nhưng vẫn lén làm, cắn răng chịu đựng kéo dài thời gian trong hầm mỏ cũng là chuyện diễn ra thường xuyên.

* nguyên văn là nhân vi tài tử, điểu vi thực vong, là một thành ngữ, ý chỉ người vì tham tiền mà chết, chim vì tham ăn mà bỏ mạng

Lần này Ba Tưởng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng bởi vì cố nén cái mệt mà không chịu ra khỏi hầm mỏ, ngất đi rồi nghẹt thở mà chết. Đây cũng là nguyên nhân mà mẹ Tưởng không dám đi đến chỗ Trưởng thôn khóc lóc. Cái chết của ông, chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.

Nghe đến đó, Tô Thiếu Bạch ít nhiều cũng hiểu được vì sao thôn dân đối với đám tang này lại lạnh lùng đến vậy, thậm chí cả tang sự cũng gấp rút làm cho xong. Ghen ăn tức ở với người đến từ xứ khác, cũng không tuân quy củ rồi tự gieo gió gặt bão. Hiện tại có thể đem nguyên nhân cái chết của ba Tưởng nói ra rõ ràng đến vậy, mẹ Tưởng còn lý trí hơn so với hắn nghĩ nhiều lắm, giờ quan trọng nhất là làm sao để sắp xếp cuộc sống cho người đang sống này đây.

Vì thế cậu dò hỏi, "Muốn kiểm tra linh nguyên thì cần có điều kiện gì?"

"Chỉ cần là con trai tròn mười lăm tuổi đều có thể đi." Mẹ Tưởng nghi ngờ nhìn cậu, "Nhưng cậu còn chưa đến mười lăm tuổi nữa mà?"

"Không cần, chỉ cần con qua đó kiểm tra thì chúng ta có thể tiếp tục ở lại đây rồi." Tô Thiếu Bạch nhún vai một cái, giả lả cười với mẹ Tưởng, vì cậu quả thực không biết chủ cũ của thân xác này bao nhiêu tuổi. Có điều chuyện này cũng không quan trọng, chỗ này không có thẻ căn cước, chỉ cần cậu một mực nói mình mười lăm tuổi, tự nhiên Trưởng thôn cũng sẽ không đào sâu. Dù sao, nghe qua có vẻ như người có linh nguyên hình như không dễ tìm cho lắm.

"Cậu...tình nguyên giúp chúng ta ở lại chỗ này?" Mẹ Tưởng ôm Tưởng Mạc Ngọc đã sớm buồn ngủ, kích động đến mức thanh âm cũng có chút run rẩy.

Tô Thiếu Bạch trịnh trọng gật đầu, "Dĩ nhiên! Từ hôm nay trở đi, người chính là dì của con." Hôm qua Tưởng Mạc Ngọc và mẹ Tưởng thu lưu cậu, không cần biết là vì cảm kích hay đồng tình, cậu cũng tình nguyện bán mạng để có thể giúp đỡ hai mẹ con trước mặt này. Nghe lời nói mới rồi của Mẹ Tưởng, người thân của bọn họ chỉ sợ là đã sớm bỏ mạng trong trận lũ đó, không còn chỗ nào để đi cả.

Hơn nữa, ở cái thế giới xa lạ này, cậu cũng cần một thân phận chính đáng để tự mình nỗ lực sống sót qua ngày. Ngày trước, mục tiêu của cậu là kiếm thật nhiều tiền, mua nhà ở, cưới vợ, báo hiếu bà ngoại có cuộc sống tốt hơn. Bắt đầu từ ngày hôm nay, mục tiêu của cậu là, phải làm sao cho ba người trong căn nhà này sống thật tốt!

"Cậu..." Mẹ Tưởng không thể nào mở miệng nổi, ôm Tưởng Mạc Ngọc thật chặt, nước mắt lại rơi.

Tô Thiếu Bạch hạ quyết tâm rồi đứng dậy, "Chuyện này không nên chậm trễ, nhà của Trưởng thôn ở đâu? Con sẽ đi kiểm tra linh nguyên ngay bây giờ." Cậu cảm thấy lúc mẹ Tưởng nói chuyện người nọ, vẻ mặt có hơi tế nhị, tránh đêm dài lắm mộng thì vẫn là nên càng sớm càng tốt.

"Con* sang tây phòng thay quần áo rồi dì dẫn con đi."

*Tiểu Ngạn: mọi người xem ở cuối chương để cho dễ hiểu lý do vì sao Ngạn lại thay đổi cach xưng hô của tiểu Bạch với mẹ Tưởng

Mẹ Tưởng ra gian ngoài rửa mặt, cũng thay sang một bộ y phục màu khác, chỉ để lại chiếc khăn trắng còn quấn trên đầu, dọn dẹp đâu đó cho chỉnh tề, dặn Tưởng Mạc Ngọc giữ nhà, rồi liền dẫn Tô Thiếu Bạch đến đầu phía đông thôn trang.

Đi được nửa đường thì gặp phải một người phụ nữ mập mạp đang thở hổn hển chạy về phía này, thấy mẹ Tưởng thì ngừng bước, "Ai da, bà Tưởng, ta đang muốn tìm bà đây, thôn Triệu mới chiêu mộ được mười mấy người có linh nguyên, bên kia không đủ chỗ ở, bảo thôn Thái Bình chúng ta đưa cho bên đấy ba nhà, Trưởng thôn bảo ta đi hỏi bà, bà... À thì, còn ở hay là không?" Lời nói ra bên miệng, bà ta uyển chuyển đổi sang cách nói khác, xoắn xoắn cái khăn tím trong tay, trên mặt trưng ra nụ cười lúng túng, cái cằm đầy đặn không ngừng rung rinh.

Xem chừng người này bình thường cũng là người thường hay ra mặt truyền đạt lại lời của Trưởng thôn, thấy mẹ Tưởng trầm mặc liền đưa ánh nhìn về phía Tô Thiếu Bạch bên cạnh bà, "Ôi, đứa trẻ này lớn lên thật dễ nhìn, hay là tiên trưởng tu tiên? Phải xưng hô thế nào?"

"Tô Thiếu Bạch. Tôi và dì tôi muốn đến chỗ Trưởng thôn kiểm tra linh nguyên." Trong lòng Tô Thiếu Bạch hừ lạnh một tiếng, nét mặt không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Xem ra bọn họ đến đó là đúng rồi, nếu không đi thì quả thật có thể bị đuổi ra khỏi nhà.

"Cậu?" Người phụ nữ béo nọ nghi ngờ đánh giá cậu, linh nguyên tuy nói là thiên phú đấy, nhưng mà cậu nhỏ này rõ ràng quá gầy rồi, có thể vào hầm mỏ làm việc được không đây?

Tô Thiếu Bạch thản nhiên nhìn bà, đôi mắt đen bóng trong suốt, cặp mắt hoa đào trời sinh mang theo chút ý cười, "Phiền thím dẫn đường."

"A, được, nếu không được thì cũng đúng lúc có thể thương lượng với mấy người kia một chút." Người phụ nữ béo vung vẩy khăn tím một chút, xoay người đưa bọn họ đi. Tô Thiếu Bạch kéo mẹ Tưởng còn đang cố nén nước mắt, theo sau người phụ nữ béo kia.

Nơi kiểm tra linh nguyên chính là sân sau trong nhà Trưởng thôn, nghe bảo cậu muốn kiểm tra linh nguyên, quản gia và người phụ nữ béo đó trao đổi ánh mắt, cũng không có báo Trưởng thôn, Tô Thiếu Bạch cho rằng trước giờ đều thế, cũng không thấy mẹ Tưởng tỏ ra kỳ quái gì hết, cũng không để ý, trực tiếp đi theo bọn họ ra cửa sau.

Trong góc sân có hai người đàn ông lực lưỡng đang ngồi uống trà, thấy người phụ nữ béo quay trở lại, liền đến gần hỏi, "Có phòng rồi?"

Người phụ nữ béo lúng túng cười, không chờ bà trả lời, quản gia, Tô Thiếu Bạch và mẹ Tưởng theo sau nàng đã đi vào trong sân.

Những lời của hai người đàn ông này Tô Thiếu Bạch nghe thấy hết, không khỏi nhìn sang bên đó quan sát một chút, thì ra bọn họ chính là thủ phạm khiến cho Trưởng thôn đuổi mẹ Tưởng ra khỏi nhà.

Thấy Tô Thiếu Bạch và mẹ Tưởng bên cạnh người phụ nữ béo, hai người đàn ông cũng hiểu ra chút đỉnh, liền lạnh lẽo dò xét động tĩnh bên này, cũng không hỏi thêm.

Sân sau rộng khoảng bốn mươi năm mươi mét vuông, trên đất rải đá cuội ba màu thành hoa văn hình thoi. Chính giữa có một bệ đá hình hoa sen, to khoảng hai người ôm, mỗi cánh hoa đều được chế tác vô cùng tinh xảo, thoạt nhìn tầng tầng lớp lớp hoa chồng lên nhau, vô cùng vô tận, thật đúng là ý cảnh* hoa sen nghìn cánh mà.

*ý cảnh: hình ảnh về cảnh giới và tư tưởng

Trên đài sen có vật gì đó, Tô Thiếu Bạch vừa nhìn đã thấy đó là một phiến đá khổng lồ cao khoảng hai mét, nửa mặt lộ ra, toàn thân trong suốt, cũng không biết là làm từ chất liệu gì, dưới ánh mặt trời khúc xạ ánh sáng bảy màu rực rỡ như thủy tinh. Thoáng nhìn, cậu không kịp đề phòng suýt nữa bị ánh sáng chói lóa đó làm mù mắt. Nơi rộng nhất của phiến đá là hơn hai thước, chỗ hẹp nhất không đến ba mươi phân, trên đỉnh phiến đá có khảm một viên đá đen thui, to cỡ nắm đấm của một người đàn ông trưởng thành.

Phương pháp khảo nghiệm rất đơn giản, chỉ cần Tô Thiếu Bạch đưa tay chạm vào viên đá đen trên Linh thạch, thời gian là thời gian một nén nhang, nếu có thể khiến cho mặt đá trong suốt biến thành ửng đỏ thì chứng tỏ cậu có Linh nguyên.

Sau khi quản gia giải thích thì dẫn cậu đến trước đài sen kia, ý bảo nếu chuẩn bị xong thì cậu có thể tùy thời mà đặt tay lên kiểm tra.

Người phụ nữ béo và mẹ Tưởng đều đứng ở đằng xa, chưa đến gần. Thấy Tô Thiếu Bạch giơ tay lên, người phụ nữ béo xiết chặt khăn tay, mẹ Tưởng cũng xiết nắm tay lại, cả hai người đàn ông ngồi uống trà đằng xa cũng ngừng thở cùng nhìn qua chỗ phiến đá.

Đài sen so với Tô Thiếu Bạch khá là cao, phải nhón chân lên mới có thể miễn cưỡng chạm tay phải tới viên đá đen đó, phiến đá vốn trong suốt, chợt biến thành màu da cam, hào quang trên phiến đá di chuyển như nước chảy, diễm lệ như thu diệp, vô cùng lộng lẫy. Tô Thiếu Bạch cũng bị hoảng sợ. Mấy người còn lại trong sân cũng trợn mắt há mồm nhìn ánh sáng da cam xán lạn này, đứng cả nửa ngày mà chẳng có tí phản ứng. Hai chân cậu chàng gầy yếu nên hai cánh tay đã bắt đầu run rồi, nhưng vẫn không dám buông tay phải đang chạm vào hòn đá, cậu nhíu mày nhìn sang phía quản gia đứng bên cạnh mới phát hiện hắn ngây người rồi! Vừa rồi nói người có Linh nguyên thì sẽ hiện ra màu đỏ, còn màu này thì sao, cậu rốt cuộc có qua hay không? Nói cho rõ ràng đi chứ.

Mẹ Tưởng và cậu đều không rành, bởi vậy cả hai chỉ có thể cũng nhìn qua chỗ quản gia.

"Xin hỏi...vầy là có thể không?" Tô Thiếu Bạch đã bị nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, nhịn không được phải mở miệng hỏi, trong thanh âm còn mang theo chút run rẩy. Ánh sáng di chuyển trên phiến đá lúc này đã chuyển sang màu vành xanh, tựa như mỹ cảnh hoa lệ khi độ xuân về.

"Có thể, có thể..." Quản gia líu lưỡi, gật đầu liên tục. Ánh sáng này cũng quá đậm rồi, hắn làm quản gia ba năm nay vẫn chưa từng thấy qua bao giờ, Trưởng thôn có nói qua, đỏ-cam-vàng-lục-thanh-lam-tử, màu sắc càng về sau thì linh nguyên và linh nguyên lực càng tốt. Xem ra tên nhóc trước mặt này chẳng những có linh nguyên, hơn nữa linh nguyên lực mạnh phi thường, muốn làm thợ mỏ dĩ nhiên không thành vấn đề rồi. Không nghĩ rằng vừa rồi hắn sợ để một tên nhóc như thế này làm phiền Trưởng thôn nên mới không mời Trưởng thôn qua, hiện tại xem ra đã khiến cho Trưởng thôn bỏ mất cơ duyên lớn khoe thành tích với Tiên chủ rồi.

Thấy hắn gật đầu, Tô Thiếu Bạch thở phào như trút được gánh nặng, cả người tựa vào đài sen.

"Này!" Người phụ nữ mập vội vàng kéo tay áo quản gia, nhưng không kịp cản lời hắn. Vốn định lén lút đuổi mẹ con Tưởng thị mà mình trước giờ vẫn xem thường đi, không ngờ rằng lại lòi đâu ra một tên Tô Thiếu Bạch này.

"Chúng tôi có thể đi rồi chứ?" Hết thở gấp rồi, Tô Thiếu Bạch xoay người đi về phía mẹ Tưởng.

Người phụ nữ mập vội vã đưa tay ngăn cậu lại, "Này, không được!"

"Tại sao?" Tô Thiếu Bạch kỳ quái nhìn bà, chợt nhận ra trong chuyện này nhất định có vấn đề.

"Bởi vì chúng ta tình nguyện mỗi tháng dâng mười lăm cân viêm thạch lên cho Tiên chủ. Trưởng thôn cũng đã đồng ý với chúng ta." Năm người đàn ông đứng dưới bóng cây mở miệng giải thích, trong lời nói mang theo sự ngang ngược. Thấy người phụ nữ mập nọ phản ứng, bọn họ liền hiểu ra tên nhóc và người phụ nữ trước mặt này hẳn là người trọ trong căn nhà đó trước kia, thà rằng được ăn cả ngã về không để đến đây kiểm tra linh nguyên chứ không muốn nhường nhà ở cho bọn họ.

Thì ra là vậy, hèn gì lại thúc giục vội vàng như thế, bọn họ cho rằng chắc chắn khiến cho mẹ Tưởng dọn đi. Thật là khinh người quá đáng! Tô Thiếu Bạch ngẩng đầu lạnh lùng nhìn người phụ nữ béo nọ đang ngăn cản trước mặt, bà ta thấy thế thì đỏ mặt, ngượng ngùng buông tay xuống. Mẹ Tưởng đứng cạnh tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Lại nhìn về phía quản gia, hắn cũng cúi đầu. Mỗi tháng nhận nhiều hơn năm cân viêm thạch, đến cuối cùng lọt vào tay ai sợ là cũng chưa biết.

"Vậy nếu chúng ta cũng tình nguyên nộp mười lăm cân viêm thạch mỗi tháng thì sao?" Thiếu niên nhỏ bè mà gầy yếu đứng thẳng nhếch miệng, sóng mắt lưu chuyển giữa quản gia và người phụ nữ béo nọ, cuối cùng dừng lại trên người quản gia. Xem tình huống trước mặt, dù có thấy xấu hổ thì quản gia và người phụ nữ béo kia cũng sẽ không bỏ qua khối thịt béo bở này khi nó được dâng đến tận miệng đâu.

"Vậy dĩ nhiên hai người có thể ở lại." Quản gia cắn răng gật đầu, mặc kệ người phụ nữ béo kia đang đang mạnh mẽ kéo tay hắn.

"Được thôi, nếu như không còn chuyện gì nữa, bọn tôi về trước đây." Tô Thiếu Bạch gật đầu với hắn, đỡ mẹ Tưởng lần nữa chuẩn bị rời đi.

"Nói khoác cũng vừa thôi, cuối tháng này không nộp mười lăm cân viêm thạch, các người phải đem phòng trả lại đấy." Người đàn ông đứng bên trái nhổ nước bọt xuống mặt đất nhìn bóng lưng Tô Thiếu Bạch đang rời đi, phách lối lên tiếng.

Tô Thiếu Bạch tuổi trẻ khí thịnh, bèn dừng lại định quay đầu lại, chợt bị mẹ Tưởng níu tay áo lại, cứng rắn kéo ra khỏi cửa.

oOo

* Lời người biên tập: Thực ra nếu mọi người chú ý sẽ thấy ở chương 2, khi mẹ Tưởng gọi tiểu Bạch là "cậu", tiểu Bạch xưng với bà là "tôi", sang đến khúc này, Ngạn đổi cách xưng hô của mẹ Tưởng với tiểu Bạch. Ấy là vì ban đầu mẹ Tưởng vẫn còn nghi kỵ cậu, mà tiểu Bạch cũng chưa thân thiết gì với gia đình nhà họ Tưởng lắm, nhưng sau phân đoạn này, có thể nói là tiểu Bạch và hai mẹ con họ Tưởng đã cùng hội cùng thuyền, cũng là vì chuyện của ba Tưởng khiến tiểu Bạch nhớ lại chuyện cha mẹ mình, thương cảm cho mẹ con họ Tưởng nên quyết định cùng họ vượt qua khó khăn. Mà mẹ Tưởng cũng vì câu nói này của tiểu Bạch mà cảm động không thôi, chắc chắn trong suy nghĩ của mẹ Tưởng sau khi nghe tiểu Bạch nói câu này cũng ngầm xem cậu như con trai (hoặc cháu trai) thật sự luôn rồi. Vậy nên việc đổi cách xưng hô là lẽ dĩ nhiên.