Hả? Tô Thiếu Bạch ngẩn người, đây là cái kiểu lý giải gì thế? Thần kinh não kỳ lạ quá rồi đó, nhìn đâu ra là cho y chứ? Tiên trưởng đại nhân à, cái này không phải là hoang tưởng sao!

"Nhỏ quá." Coi như là lộ chân tướng đi, nhưng cũng chả có điểm hữu dụng nào cả, ngay cả kích cỡ cũng không đúng!

"..." Nhảm nhí! Vốn không phải mà mua cho ngươi, rõ ràng đây là vòng tay cho con gái mà. Mà nhìn tình huống này thì phải làm sao để người ta chịu trả cái vòng tay về nguyên vẹn cho mình đây? Tô Thiếu Bạch cắn môi suy nghĩ, nước mắt vẫn còn ngân ngấn bên khóe mắt hoa đào, càng lộ vẻ lấp lánh ủy khuất.

Nam Cung Hạo hơi nhíu mày, nhìn vẻ mặt mất mác của đầu bếp nhỏ kia, phế vật đúng là phế vật. Còn chưa nói từ chối, sao lại muốn khóc rồi?

Cũng được, xem chừng hai ngày nay hắn cũng có chút cực khổ rồi, liền nhẫn nhịn cất đi. Có điều muốn y giúp cũng khó đó, mấy tên này quả thật là quá yếu rồi. Nghĩ tới đây, Nam Cung Hạo nhíu mày cầm lấy túi vải đỏ phủi sạch sẽ rồi cất chiếc vòng nhỏ đến thảm thương kia đi, cho vào trong ngực mình.

"Tốt, ta nhận." Tiên trưởng đại nhân lại giống như tự hạ thấp bản thân gật đầu.

!!!

Ba trăm giọt mồ hôi đọng lại trên trán bạn đầu bếp nào đó, mặt mũi nhăn nhúm thành một cục. Tin ta đi, thực ra kỳ thực thật không cần miễn cưỡng, cứ ném trả lại cho ta là được mà! Thật là! Dựa theo pháp luật thì đây chính là cướp của trắng trợn đó, ngài biết không? Biết không hả?

Đứng tần ngần một hồi, Tô Thiếu Bạch biết rõ bây giờ có muốn lấy lại cái vòng tay cũng không được nữa rồi. Quên đi, thôi thì chờ đến khi có tiền rồi lại mua cái khác cho Tưởng Mạc Ngọc vậy, mà thực ra nếu tính kỹ thì tiền mua vòng tay cũng là từ người ta mà ra. Xét ở bất kỳ góc độ nào thì cậu cũng không thể đối đầu được với cái vị này. Vấn đề tiền bạc nhức não cũng không khiến tay xé thịt thỏ nướng của bạn đầu bếp dừng lại, xong rồi yên lặng trở lại tiếp tục nướng con thỏ thứ hai.

Con chim cắt lông trắng không thấy gà rừng của mình đâu, liền đậu lên vai chủ nhân xin ăn ké.

Nam Cung Hạo không để ý tới nó, điềm nhiên cho miếng thịt vào miệng, vỏ ngoài thì giòn rụm thơm phức, thịt bên trong thì mềm mại chảy nước, cái tên đầu bếp này hình như càng chú ý nướng hơn hôm qua thì phải, từng chỗ đều qua lửa rất vừa vặn. Mà trọng yếu hơn là y cảm giác được, bên trong con thỏ này, vẫn giống như hôm qua, vẫn còn giữ lại được một hai phần linh khí, có thể vừa cho mình và người khác dùng. Đúng là không phải ngẫu nhiên, đây chính là chắc chắn làm được!

Liếm dầu vương bên khóe môi, lại nhìn bạn trẻ đầu bếp kia bận rộn liền tay, đại nhân thiên tài Kiếm tu xếp đầu bảng trên đại lục Đông Hoàng hiện tại, bây giờ đang bình tĩnh nheo đôi mắt hẹp dài.

Con chim cắt lông trắng thừa dịp chủ nhân xuất thần, lén cúi đầu há mỏ ăn một cái, toàn thân lông trắng vô cùng thỏa mãn vẫy cánh phành phạch. Ngon quá, ngon quá, chỉ có thiếu chút linh lực thôi.

"Sáng mai đấu tập hai nghìn lần!" Nó cúi đầu định trộm miếng thứ hai, lại bị lời nói của Nam Cung Hạo kinh sợ đến cứng đờ cổ, kêu dài một tiếng bay lên cao. Đùa à, ăn một miếng mà đấu tập hai nghìn lần? Chủ nhân, ngươi đang nói đùa à?

Thế là, con chim cắt lông trắng thành thật đậu lên vai Tô Thiếu Bạch, chỏm lông trên đầu cũng buồn bực rũ xuống, con gà rừng của nó rốt cuộc còn phải đợi đến bao lâu nữa chứ?

Lại ăn thêm hai miếng, Nam Cung Hạo vân vê cằm suy nghĩ, có nên đi bắt thêm hai con thỏ nữa không nhỉ? Nhiều một chút cũng không sao, bỏ vô vòng tay trữ vật này từ từ ăn vậy. Nghĩ tới đây, y lập tức đứng dậy. Y đã theo lời sư phụ yêu cầu, đến thăm hỏi chưởng môn Bác Sơn phái và Từ trưởng lão, sừng giao xà trăm năm cũng đã lấy, không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì sớm mai phải trở về Thiên Kỳ môn.

"Chờ chút, còn nướng thêm tí nữa đã." Tô Thiếu Bạch nghe thấy tiếng động, cho rằng cái vị phía sau kia không đợi nổi, liền quay đầu lại nói với người ta, mà động tác quay cũng không dừng lại chút nào. Nam Cung Hạo gật đầu, đề khí nhảy lên, trong chớp mắt biến mất.

Nhanh quá nha! Tặc lưỡi một cái, bạn trẻ đầu bếp tiếp tục sự nghiệp nướng thỏ của mình. Đến nỗi con gà rừng mà con chim cắt lông trắng tâm tâm niệm niệm trong lòng cũng đã sớm được cậu bọc lá kỹ và đắp bùn thật kín rồi chôn dưới lò nướng.

Bộp bộp bộp! Còn chưa xé con thỏ nướng thứ hai mới ra lò, bên người Tô Thiếu Bạch lại có thêm bốn năm con thỏ.

"Ngươi có thể ăn hết?" Bạn đầu bếp kinh ngạc nhìn Nam Cung Hạo, không nói trước sao làm kịp chứ! Cái sức ăn đúng là không phải người mà! Ánh mắt cậu không tự chủ được liếc nhìn cái vòng eo thon kia, vóc người tiên trưởng đại nhân đẹp thì đẹp thiệt, nhưng mà ăn nhiều vậy thật là phí của trời mà.

"Không sao cả." Tiên trưởng đại nhân vẫn lời ít ý nhiều như cũ, ý bảo y tự có cách xử lý. Quanh chỗ này không quá gần chân núi, động vật có linh khí không nhiều lắm, mấy con này là toàn bộ động vật có linh khí có thể phát hiện được rồi..

Tuổi cọp à, sao thích ăn thỏ quá vậy. Tô Thiếu Bạch oán thầm, cúi đầu quan sát số lượng thỏ hoang còn nhiều hơn ban nãy. Cuối cùng, cậu quyết định dựng thêm một bếp lò khác, vừa thay phiên làm, phết dầu và trở mặt. Cậu tính qua rồi, còn phải nướng thêm bốn con thỏ hoang và nửa con dê, chỉ dựa vào chỉ dựa vào một cái bếp sợ là đến khi trời tối cũng còn chưa làm xong.

Lúc nhận con thỏ nướng đã xé thứ hai, Nam Cung Hạo đột nhiên hỏi, "Tên?"

"...Tô Thiếu Bạch."

Nam Cung Hạo gật đầu, rồi chuyên tâm ăn thỏ nướng trong tay. Nếu đối phương có ý định tiếp cận lấy lòng, vậy sao lại không cho y biết tên và thân phận? Y cũng lười nói lại thêm lần nữa.

Bình thường không phải là y phải tự giới thiệu trước sao? Không biết có phải là ảo giác hay không, bạn trẻ đầu bếp nào đó bị hỏi đến mức không giải thích được, cảm thấy não bộ của tiên trưởng đại nhân cũng với não đã xuyên không của mình hình như không cùng tần số thì phải.

Trước lúc mặt trời xuống núi, Tô Thiếu Bạch cuối cùng cũng hoàn thành hết nhiệm vụ tiên trưởng đại nhân giao cho. Nam Cung Hạo đem bốn con thỏ nướng và nửa con nửa con dê nướng cất vào trong vòng tay trữ vật của mình.

Mà bạn đầu bếp của chúng ta lại hớn hở mặt mày ngồi xổm dưới đất bắt đầu thu dọn chiến lợi phẩm hôm nay. Ha ha! Năm con thỏ hoang, nửa con dê và một con gà! Theo như giá cả cậu hỏi ở chợ sáng hôm nay thì mấy thứ này ít nhất cũng phải trị giá hơn mấy trăm đồng tệ, hơn nữa khi nãy còn lột được sáu tấm da thỏ và một tấm da dê, lời lớn rồi! Nhưng mà chưa đầy mấy giây sau, khóe miệng cậu liền trễ xuống, chỉ bằng vào cái thân nhỏ xíu của mình, muốn đem hết toàn bộ mấy thứ trước mặt về nhà, hình như có chút khó khăn rồi. Được rồi, đúng ra phải là mơ mộng hão huyền.

Nam Cung Hạo đối mặt một bên, chắp tay, ánh nắng chiều rơi trên người y, quấn quanh thân hình y, mày như viễn sơn, mắt như hàn tinh, ngay cả đường viền sóng mũi cũng đẹp đến nỗi khiến người khác đố kị! Gió nhẹ thổi khẽ phất lọn tóc mai và góc áo, lộ ra rừng cây xanh đậm phía sau y, chỉ cần tiện tay lấy điện thoại di động chụp một cái là giống diễn viên điện ảnh liền. Cùng là người với người, thiệt là tức chết người ta mà! Y cũng chỉ là đứng như không có chuyện gì xảy ra thôi mà, vậy mà còn có thể đẹp đẽ đến mức này sao! Tại sao mình không xuyên không lên một người như vậy đi chứ?

Diễn viên điện ảnh nào đó đột nhiên động đậy, không nhịn được nhăn mày hỏi cậu, "Còn chưa xong?"

"Rồi rồi xong rồi." Tô Thiếu Bạch đứng dậy, thật mất thể diện, một thằng con trai vậy mà lại có thể khiến cho mình nhìn đến ngẩn người. "À, hình như hơi nhiều..."

Nam Cung Hạo nhướng đôi lông mày xinh đẹp như họa nhìn đồ dưới chân cậu, "Phế vật!" Phất tay đem cậu và đống đồ ném lên phi kiếm.

...

Quả nhiên, nghe nhiều riết quen chẳng thấy chói tai nữa. Tô Thiếu Bạch ngồi trên phi kiếm tự an ủi mình, khả năng thích ứng cao chính là ưu điểm. Con chim cắt lông trắng cũng kêu một tiếng, giống như là đang phụ họa chủ nhân mình. Tô Thiếu Bạch lập tức hung tàn trợn mắt liếc nó, đúng là sói mắt trắng mà, biết vậy khi nãy không thèm làm cho mi đâu!

Không đợi cậu đem cái con chim cắt lông trắng chửi hết trong lòng, thì dòng suối nhỏ cũng đã xuất hiện trong tầm mắt.

"Mai không cần đến." Người nào đó đứng trên phía đầu khác của phi kiếm nhàn nhạt mở miệng.

"Ài..." Ngày mai còn xuống hầm mỏ, vốn cũng không có đi được, ầy, nhưng mà nói vậy thì sau này cũng không chiếm lời gì được rồi, thiệt là đáng tiếc mà.

Nam Cung Hạo chăm chú nhìn Tô Thiếu Bạch ở bên kia trông có vẻ rất mất mác, giống như chắc chắn sau khi cậu nghe thấy câu nói đó thì lập tức sẽ ủ rũ cúi đầu. Nhưng mà cho dù hắn có là Thực tu gặp may đi chăng nữa, mình cũng không thể tùy tiện thay đổi quy tắc.

Tô Thiếu Bạch nhảy xuống phi kiếm, yên lặng đem đồ đạc đặt lên mặt đất.

Nhìn dáng vẻ phờ phạc của cậu, Nam Cung Hạo không biết bị ma xui quỷ khiến hay sao lại bổ sung một câu, "Sau này lại tới tìm ngươi."

"Thiệt sao?" Tô Thiếu Bạch lập tức ném đồ trong tay nhào qua bắt lấy tay áo Nam Cung Hạo, đôi mắt màu đen lập tức trở nên lấp lánh, rạng ngời rực rỡ. Nói vậy sau này còn có cơ hội kiếm lời à? Tốt quá đi!

Nam Cung Hạo khẽ lắc mình, khiến cho Tô Thiếu Bạch chỉ bắt được không khí, y không thích người khác đụng mình. Mà cái tên nhóc đầu bếp này lại chẳng chút ngại ngần nào, đôi mắt hoa đào vẫn cứ nhẹ nhàng cười như cũ, đây là thần tài của cậu đó, thần tài có làm gì cũng không sao, "Nói rồi nha, ngươi nhất định phải tới đó!"

Tên nhóc này có đôi mắt thật đẹp! Thiên tài Kiếm tu cảm giác mình bị đôi mắt hoa đào trong veo như nước thoáng qua trước mặt làm cho thất thần một chút, khó khăn dời mắt vội bước lên phi kiếm bay đi.

Ủa? Hình như mỗi lần tiên trưởng đại nhân phi kiếm tốc độ đều nhanh hơn lần trước thì phải?

"Chờ ngươi đó!" Tô Thiếu Bạch hai tay khép bên miệng thành hình chiếc kèn hô to, kêu lớn với tàn ảnh của thần tài đang phi kiếm đằng xa tít kia. Sau đó vô cùng cao hứng tìm cành cây bên bờ suối, đem trọng lượng đồ đặt cân đối hai đầu, làm một cái đòn gánh đơn sơ khiêng đồ đạc về nhà.

Mẹ Tưởng đang ở trong sân vặt lông con gà rừng hôm qua, trước khi đi Tô Thiếu Bạch có nói với bà tối nay làm món gà rừng hầm. Tưởng Mạc Ngọc ngồi xổm bên ngay lề mề rửa nấm cả buổi chiều. Thấy Tô Thiếu Bạch khệ nệ khiêng cả đống đồ đi vào, cô bé hoan hô nhào tới.

"Oái!" Vốn sức chống đỡ đã yếu lại còn bị bé nhào cả người lên, trọng tâm không vững, vai nghiêng một cái, toàn bộ đòn gánh đều rơi hết trên mặt đất.

Mẹ Tưởng chùi tay một chút, đi đến giúp đỡ, thuận tiện đuổi tiểu nha đầu gây họa kia đi, "Mau, đi làm việc nhanh đi, đừng có ở đây làm phiền ca con nữa!"

Tô Thiếu Bạch xoa xoa vai nói đỡ cho Tưởng Mạc Ngọc, "Đừng trách em ấy, là thân thể con yếu quá thôi."

Từ bờ suối đến nhà chỉ có mấy trăm mét ngắn ngủi thôi, vậy mà cậu lại phải nghỉ nhiều lần mới có thể vào nhà, cành cây kia cũng cứng quá rồi, vai bị ép chịu không nổi luôn.

"Nhiều như vậy?" Mẹ Tưởng nhìn mớ đồ, không khỏi sửng sốt.

"Đúng vậy, hôm nay còn nhiều hơn hôm qua nữa, có năm con thỏ, một con gà, nửa con dê, còn có sáu bộ da thỏ và một bộ da dê. Khi nãy đi trên đường con nhẩm tính toàn là đồ tốt, chúng ta giữ lại một con ăn, thịt dê cũng để lại mấy cân. Mai còn có một phiên chợ mà, còn dư bốn con thỏ một con gà rừng, nửa con dê, dì đem đi bán đi. Trong thôn trang có người biết thuộc da không dì? Mấy bộ da thỏ và da dê này, dì xem có thể làm hai cái đệm giường da không ha, đến lúc lạnh còn có cái để ủ ấm..." Tô Thiếu Bạch nắm chặt ngón tay huyên thuyên không ngừng về cách xử lý của mình với mẹ Tưởng, cậu suy nghĩ mấy lần, cảm thấy thế này là tốt nhất.

Mẹ Tưởng chăm chú nhìn Tô Thiếu Bạch suy tính vì gia đình, đột nhiên kéo cậu vào trong lòng, âm thanh cũng có chút nghẹn ngào, "Thiếu Bạch, cảm ơn con~"

Tô Thiếu Bạch đột nhiên bị mẹ Tưởng ôm vào trong ngực, lập tức im bặt. Kiếp trước, cha mẹ cậu đã qua đời lúc cậu sáu tuổi, mùi hương của mẹ, cậu đã sớm không còn nhớ rõ. Ngoại trừ bà ngoại, chỉ có cô giáo dạy văn lúc học tiểu học có ôm chầm cậu một lần. Bây giờ bị mẹ Tưởng ôm lâu như vậy, nhất thời không biết nên làm gì cho phải.

.

Lời tác giả:

Ninh Mông [cười tủm tỉm]: Tiểu Bạch, mau tới lăn lăn bán manh cầu đi, cầu bình luận, cầu bao nuôi

Tô Thiếu Bạch [đổ mồ hôi hột]: ... Đã nói là ta không bán manh mà.

Nam Cung Hạo [lạnh lùng nhìn Ninh Mông]: Phế vật! Văn của mình không ai bao nuôi thì tự nghĩ biện pháp đi. Hắn là của ta.