Anh hùng sở kiến lược đồng* ở thời gian rất lâu trước đây là một câu nói khiến người ta nhịn không được hiểu ngầm mà cười. Nhưng nếu như quan niệm nhìn vật cũng như thế mà nhằm vào một bảo vật nào đó, như vậy tình huống hoà thượng nhiều cháo ít tất nhiên không thể khiến người ta vui vẻ và lạc quan rồi.

[Anh hùng sở kiến lược đồng, sở kiến: nhìn thấy, chỉ quan niệm; lược: Đại khái, cơ bản. Quan niệm của nhân vật anh hùng cơ bản giống nhau. Đây là lời khen biểu thị ý kiến giống nhau của hai bên.]

Hầu như trong nháy mắt, tất cả mọi người dâng lên tính đề phòng, bọn họ tự nhiên sẽ không muốn cho những người khác lấy được bảo bối này, mà nơi này cho dù vừa mới chết rất nhiều người, nhưng còn tồn tại của mười mấy đối thủ, thế nào đi nữa cũng sẽ là một kết cục cạnh tranh kịch liệt.

Trong lòng Nguyên Tu Vân nhịn không được thở dài, hai bảo bối lấy được trước đó mặc dù có gặp nguy hiểm, chẳng qua loại nguy hiểm này ít ra không cần y đi tranh đoạt với người khác, hiện giờ đã tới người thứ ba cuối cùng vẫn không cách nào tránh khỏi. Mặc dù không cách nào tránh khỏi nhưng không có nghĩa là Nguyên Tu Vân sẽ nhượng bộ, y để Tiểu Hồ Lô và Tiểu Sỏa Đản tập trung tinh chuẩn ngay gốc cây Trường Sinh Kim đang thu nhỏ lại này, Nguyên Tu Vân mơ hồ có một ý nghĩ, nhưng ý nghĩ này rốt cuộc đúng hay không? Có thể còn cần chứng thực một cái.

Khoảng chừng qua không được nửa nén nhang, đại thụ vốn chọc trời cũng đã biến thành cây nhỏ tinh tế chỉ lớn bằng bàn tay. Mọi người ở đây đều cho rằng biến hóa của nó đã ngưng liền chuẩn bị ra tay, một giây kế tiếp gốc cây nhỏ màu vàng này trong nháy mắt lại biến mất!

"Chuyện gì xảy ra?!" Có người kinh ngạc trực tiếp la lên, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm thử ở nơi cây nhỏ vừa biến mất, nhưng từ trên vẻ mặt khó coi là có thể nhìn ra gã không mò được thứ gì.

"Nó nhất định sẽ không chạy xa mà còn gần đây! Mau tìm!" Linh Tiêu Tử cau mày nói ra những lời này đã nhắm hai mắt lại, đem thần thức của mình từ nơi hắn đứng khuếch tán ra bên ngoài, không buông tha mảy may nơi di động khác thường. Những người khác trên cơ bản đều có công pháp tương tự đang tìm tòi kết tinh thụ, Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên cũng không ở nơi đó, chẳng qua bọn họ vẫn không đi xa.

Nguyên Tu Vân hết sức mịt mờ nhìn gốc cây Trường Sinh Kim thông thường nào đó. Lúc này linh khí của Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô đều tập trung ở nơi này, mặc dù y thật sự không cảm nhận được chỗ kỳ lạ của cây này là gì, nhưng y tin tưởng hai linh vật bổn mạng của mình, chúng nó có cách của mình, mà loại cách thức này rất có thể mọi người không cách nào nhận biết được. Nhưng Nguyên Tu Vân lại không cảm thấy nửa phần dễ dàng, bởi vì y phát hiện mười mấy người xung quanh cũng không đi xa, y tin chỉ cần mình vừa có dị động, những người đó nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đi tới bên cạnh y cướp giật bảo vật, cho nên y cần một kích tất trúng. Tốt nhất có người nào đó có thể đưa tới một ít động tĩnh, đem ánh mắt của những người khác đi hấp dẫn tới bên kia.

Nhưng tất cả mọi người không thu hoạch được gì, hơn nữa theo thời gian trôi qua Nguyên Tu Vân rõ ràng cảm thấy tâm tính lo lắng của Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô, dường như nếu y chậm trễ thêm chút nữa thì không có biện pháp lấy được bảo vật Thiên bảng này!

Cắn răng một cái, Nguyên Tu Vân nhìn thoáng qua Dịch Nhiên, người sau rất nhanh đã hiểu ý của Nguyên Tu Vân, gật gật đầu xong khí thế quanh thân bắt đầu mơ hồ tăng lên. Mà Nguyên Tu Vân lại thả ra Tiểu Sỏa Đản lập tức đốt ba gốc cây Kim, chỉ đốt một gốc cây thật sự là rất rõ ràng, cho dù làm xong chuẩn bị muốn đánh một trận đánh ác liệt, cũng không thể không làm gì.

Động tác của Nguyên Tu Vân dĩ nhiên là đưa tới chú mục của những người khác, nhất thời trong lòng mọi người đều có một ý nghĩ, đồng thời tỉ mỉ nhìn chăm chú y. Mà ở phía sau bên cạnh có một tu giả hệ Lôi cũng thoáng cái giật điện mười gốc cây Trường Sinh Kim, lại đem lực chú ý của một bộ phần hấp dẫn tới đây. Tràng diện nhất thời an tĩnh chỉ có thể nghe tiếng của lửa và lôi. Bỗng nhiên từ ba gốc cây Trường Sinh Kim bị thiêu đốt đột nhiên thoát ra một đường ánh vàng gai mắt, Nguyên Tu Vân vung dây bện màu xanh biếc mở ra lưới rắn chắc trước tiên, sanh sanh đem ánh vàng kia bao lại, sau đó thoáng cái bỏ vào đan điền của Nguyên Tu Vân!

"Là hắn!"

Kiếm khí quanh thân Dịch Nhiên vào lúc này chợt phát lực, trường kiếm ở bốn phía vẽ một vòng, vô số kiếm khí mang theo ánh lửa cũng không chút nương tay hướng về quân địch, lúc này những Kim Đan đó phản ứng một người còn nhanh hơn một người, bọn họ hoặc là tránh thoát công kích hoặc là ngăn cản công kích, sau đó liều mạng đem sát chiêu ném lên trên người của Nguyên Tu Vân. Cho dù Nguyên Tu Vân đã lôi kéo Dịch Nhiên ngồi trên phi thảm Tuyệt Mệnh, nhưng ở nơi này tất cả đều là trong mắt của tu giả Kim Đan, tốc độ của phi thảm Tuyệt Mệnh cũng chẳng qua là xe tốc hành phổ thông mà thôi, bọn họ đuổi theo kịp!

Nguyên Tu Vân lần đầu tiên chân chân chính chính thấy được sự lợi hại của mấy chữ "Bởi vì tiền tài" này, suốt cả đêm! Đó là hơn mười tu giả Kim Đan sống chết đuổi ở phía sau bọn họ vậy mà không ai dừng lại, hoặc là rơi xuống! Công kích của bọn họ thậm chí càng ngày càng sắc bén, dường như hoàn toàn không thấy được một chút mệt mỏi. Mà ngược lại lúc này sắc mặt Dịch Nhiên đã tái nhợt, hắn một mực che chở Nguyên Tu Vân mau chóng luyện hóa kết tinh thụ của gốc cây Trường Sinh Kim, linh lực thấy đáy thậm chí là tiêu hao.

Nguyên Tu Vân cắn răng: "Kiên trì thêm một canh giờ là được rồi!"

Dáng người của Dịch Nhiên từ vừa mới bắt đầu tới giờ hầu như chưa từng thay đổi, hắn nghe vậy chợt gào to một tiếng, sau đó nói: "Ngươi an tâm, có ta ở đây!"

Chỉ cần có ta ở đây trông coi, ai cũng không thể gây thương tổn được ngươi!

Nguyên Tu Vân ở trước tiên đã hiểu ý của Dịch Nhiên, lòng nóng lên, sau đó cắn răng cùng Tiểu Kim Thụ giằng co bên trong đan điền, lúc này Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô trên cơ bản là cùng nhau đem Tiểu Kim Thụ đánh cho không bò dậy nổi, chỉ chẳng qua Tiểu Kim Thụ thế nào đi nữa cũng là lão Đại của một mảng lớn trong Kim thụ, cứ như thế đi làm vợ bé thứ ba cho người ta, không đem nó đánh tới chỉ còn một hơi thở, nó tuyệt đối sẽ không phục tùng, Nguyên Tu Vân chỉ có chờ, chờ nó và Kim linh căn trong cơ thể dung hợp. Lúc này y không thể phân tâm.

Nguyên Tu Vân nhắm hai mắt thật chặc, trên đầu toát ra một tầng mồ hôi mịn, lúc này Dịch Nhiên đã bị mười mấy người đuổi theo đồng thời vây quanh bền chặc, rất hiển nhiên ưu thế đã bị đám người Linh Tiêu Tử chiếm giữ.

"Hai vị đạo hữu này rất lạ mặt, sẽ không phải là tán tu ở đâu đó đi! Chẳng qua nếu có thể lẫn vào bí cảnh Tam Linh ngược lại cũng là bản lĩnh của hai vị, chúng ta không muốn tranh một ngươi chết ta sống với hai vị, có điều kết tinh thụ phái Thuỷ Linh chúng ta nhất định phải lấy được nó, đợi lát nữa nếu như nguyện ý đem bảo vật giao ra đây, vậy chúng ta không chỉ sẽ không làm khó hai vị, ngược lại sẽ bồi thường cho hai vị." Linh Tiêu Tử vẻ mặt thành khẩn nói với Dịch Nhiên, ngôn ngữ rất là thành khẩn đem biểu hiện ta tất cả cũng là vì tốt cho các ngươi vô cùng nhuần nhuyễn.

Mà lúc này những người khác ngược lại đều không nói gì nữa, mặc dù lập trường bọn họ khác nhau, chẳng qua phái Thuỷ Linh còn dư lại tám người, nhân số môn phái của những Thuỷ thế giới khác tối đa cũng chỉ có ba người mà thôi, phái Thuỷ Linh coi như là người đông thế mạnh bọn họ cho dù muốn cướp ngay bây giờ cũng không thể tỏ rõ thái độ, mọi người ở nơi này mỗi một người cũng đã từng gặp mặt nhau, làm chuyện mờ ám, lén lút thật sự là rất khó làm.

Dịch Nhiên nhìn dáng vẻ nhất định phải được của Linh Tiêu Tử cười lạnh một tiếng, hiện giờ hắn đúng là không thể tiếp tục vận dụng lực, ai có thể quy định hắn chỉ có thể dùng linh lực đâu chứ? Đám người Linh Tiêu Tử liền thấy được kiếm tu tóc ngắn này đem thanh trường kiếm khiến bọn họ có uy hiếp mơ hồ thu về đan điền, sau đó hai tay đưa ra, ngón tay làm ra hình dạng móng ưng.

Chỉ một động tác này, khiến cho mười mấy người ở đây trong lòng giật mình, thậm chí có một tu giả Kim Đan đối với yêu lực vô cùng nhạy cảm trực tiếp đã mặt trắng bệch. Thốt ra: "Huyết mạch Đại yêu!!"

Lúc này Dịch Nhiên chợt lộ ra một nụ cười có thể gọi là tà tứ, ngay cả tính cách dường như cũng trở nên đường hoàng: "Đoán không sai, đáng tiếc không có khen thưởng."

Ó ——!!

Một tiếng chim hót tựa như vàng giống như ngọc vang lên, đám người Linh Tiêu Tử liền thấy ở phía sau Dịch Nhiên chậm rãi hiện ra một hư ảnh linh điểu màu vàng nhưng mang theo ánh đen, hư ảnh này vừa ra tất cả mọi người ở nơi đó đều cảm nhận được áp lực cực lớn, mà khi lúc bọn họ thấy rõ hư ảnh này rốt cuộc là gì, tu giả Kim Đan trước đó hô lên huyết mạch Đại yêu run rẩy như đang sàng trấu, gào to một tiếng đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy thoát đi.

Trong lòng đám người Linh Tiêu Tử rùng mình, nhưng quả thực hơi do dư cũng không có rời khỏi. Chính là lần do dự này, khiến bọn họ vĩnh viễn không còn cơ hội rời đi.

"Tam Túc Kim Ô?!" Trong lòng Linh Tiêu Tử cảm thấy không ổn, cũng không chờ hắn có hành động, hư ảnh ở trong khoảnh khắc biến thành thực chất, tựa như một con thần điểu thượng cổ màu vàng, lại tản ra khí đen cứ như thể được kiếm tu kia triệu hoán tới vậy! "Chạy đi!"

Bọn họ vừa xoay người, Kim Ô đã ó ó kêu hai tiếng, sau đó dưới ánh mắt không thể tin của bọn họ, trong nháy mắt xuyên thấu đầu đan điền tim của bọn họ, khiến bọn họ thoáng cái hóa thành hư không.

Sau đó bột phấn màu đen kia theo gió nhẹ thổi tan, nơi này an tĩnh giống như cho tới giờ cũng chỉ có Dịch Nhiên hai người bọn họ.

Dịch Nhiên thở ra một hơi dài, sau đó đầu váng mắt hoa ngồi ở trên phi thảm. Chỉ chẳng qua biểu tình của hắn lại mang theo vài phần vui vẻ, hắn đã có thể đủ để gọi ra hư ảnh rồi, đây đã nói lên độc bên trong huyết mạch của hắn đã tiêu trừ hơn phân nửa. Có lẽ không bao lâu nữa là hắn có thể hoàn toàn tiêu trừ độc tố, sau đó cùng đạo lữ của mình đánh trở về rồi. Vì vậy tâm tình còn rất kích động, hơn nữa Dịch Nhiên vốn băng sơn hoá thành hoả sơn hoặc nhiều hoặc ít bị huyết mạch ảnh hưởng đã ôm Nguyên Tu Vân vẫn còn đang đả toạ trực tiếp hôn lên, lúc Nguyên Tu Vân thật vất vả đem tiểu Kim thụ đánh tới tự giác dung hợp với Kim linh căn, mở mắt ra chuyện đầu tiên chính là cảm thấy chỗ nào cũng không đúng!

"Ừm!"

Dịch Nhiên cười tiếp tục xâm chiếm môi lưỡi của đạo lữ nhà mình, tâm tình sung sướng. Sau khi Nguyên Tu Vân trải qua kinh sợ, nghĩ đến vừa rồi người này nhất định là liều mạng che chở mình, cũng liền mặc kệ hắn. Đang lúc bầu không khí vô cùng tốt, lúc Dịch Nhiên cảm thấy mình có thể cùng đạo lữ hoàn thành một việc chung thân đại sự, Nguyên Tu Vân bỗng nhiên dừng một lát toàn thân cứng ngắc, sau đó đã đẩy Dịch Nhiên ra.

Dịch Nhiên miệng khô lưỡi khô vẻ mặt bất mãn: "... Làm gì?"

Sóng mắt Nguyên Tu Vân để lộ, môi hồng mặt nóng mà nói: "... Ta muốn tiến giai Kim Đan rồi."

Dịch Nhiên: "..." Đệch cmn.

Cảm thấy thế giới này tràn đầy ác ý!! Không phải là hắn muốn ngủ thật tốt, một giấc sao?!

Hít thở sâu nhiều lần, Dịch Nhiên mới cắn răng nghiến lợi: "Tìm một chỗ, ta hộ pháp cho ngươi!" Sau đó phải làm ba ngày ba đêm!!!

=====

Tính đăng hôm qua rồi, nhưng chợt phát hiện wp ko lên được ;_;

Hôm nay lên được nên đăng ăn mừng:v