Đây là một nơi tối tăm không ánh mặt trời, không có sao trời trăng, cũng không có núi nước chim thú, nếu như ngươi lần đầu tiên tới nơi này, như vậy ở trong nháy mắt mở mắt ra sẽ có một loại ảo giác, giống như bản thân vốn cũng không mở mắt vậy.

Giờ này khắc này, Nguyên Tu Vân chính là dáng vẻ lờ mờ. Y trong cơn nhức đầu đau đớn tỉnh lại, lại phát hiện mình vừa mở mắt dĩ nhiên cái gì cũng không thấy, nhất thời đã cảm thấy chuyện có chút không ổn, lẽ nào bởi vì y chảy loạn không trung kia mà mù hai mắt sao? Vì sao y vừa mở mắt vậy mà cũng không nhìn thấy gì? Còn nữa, Dịch Nhiên đang ở đâu vậy? Y nhớ trước khi ngắt y nắm tay lôi kéo thật chặc với Dịch Nhiên, mặc dù biết chảy loạn trong không gian cũng không đem hai người bọn họ tách ra, nhưng giờ Dịch Nhiên người đâu?

Nguyên Tu Vân nhíu mày hô một tiếng: "Dịch Nhiên?"

Sau đó y đã kinh ngạc phát hiện, bản thân mặc dù lên tiếng nhưng nghe không được bất kỳ âm thanh gì, sau khi ở căng thẳng ngắn ngủi Nguyên Tu Vân triệu hoán ra Tiểu Sỏa Đản, quả nhiên phát hiện y hoàn toàn nhìn không thấy ánh lửa của Tiểu Sỏa Đản, nhưng duy nhất khiến y có chút an ủi là ngũ giác của y cũng không có bị cướp đoạt hoàn toàn, ngoại trừ thính giác khứu giác thị giác ra, tóm lại xúc giác vẫn còn. Mà chỉ cần xúc giác không biến mất, y đã có thể tìm được Dịch Nhiên.

Nguyên Tu Vân bắt đầu tiến tiến lùi lùi trái trái phải phải sờ tới sờ lui, y tin tưởng Dịch Nhiên hẳn là cách y không xa, chỉ có điều bởi vì thị giác bị cướp đi, y nhìn không thấy mà thôi. Sau đó, Nguyên Tu Vân đã tự đánh mặt mình —— y liên tục sờ soạng nửa canh giờ chưa từng sờ tới người, lúc y tức giận mắng một câu sau đó trực tiếp nằm trên mặt đất bất động, bỗng nhiên bên cạnh có một bàn tay chợt nắm được y.

Nguyên Tu Vân nhất thời cả kinh, lúc đã muốn phản kháng mới phát giác đôi tay kia bất kể từ độ mạnh yếu hay từ hình dáng mà nói, cảm giác của y đều quen thuộc như thế, vì vậy y chỉ thoáng sửng sốt một chút theo bản năng mở miệng kêu một tiếng: "Dịch Nhiên?" Đối phương không biết trả lời hay không, tóm lại y nghe không được âm thanh. Thế nhưng sau đó bàn tay này chỉ lôi kéo tay y, đã mang theo kiên định mạnh mẽ lại chân thật đáng tin kéo y đi về một hướng, mặc dù không cách nào xác định người này có phải Dịch Nhiên hay không, nhưng Nguyên Tu Vân lại không có bất an và hoài nghi, sau đó cứ như vậy đi khoảng chừng hơn một canh giờ, bỗng nhiên Nguyên Tu Vân thấy được một chùm tia sáng phía trước, sau đó chùm tia sáng này từ chùm đường biến thành trước mặt, sau cùng biến thành một tòa thành trì sừng sững mà hùng vĩ.

Mà ở phía sau Nguyên Tu Vân rốt cục nghe được giọng nói quen thuộc mang theo vài phần giá lạnh: "Hiện giờ ngươi có thể nghe được chứ? Tu Vân? Nếu như ta không đoán sai, nơi này chắc là nơi Hỗn Độn, phía trước tòa thành kia chắc là thành Hỗn Độn. Nói như thế nào, có thể đến chỗ này vận khí của chúng ta thật sự là..."

Những lời này Dịch Nhiên cũng không nói gì rốt cuộc trầm mặc, Nguyên Tu Vân ngược lại tương đối hưng phấn tiếp nối: "Vận khí của chúng ta tốt vô cùng sao?" Lời này của y, Dịch Nhiên vẫn không trả lời, bên cạnh cũng không biết lúc nào xuất hiện một người mang theo vài phần cười nhạo: "Há, đây vừa nhìn chính là gà mờ lần đầu tiên tới đây. Ngươi có bao nhiêu ngây thơ cho rằng có thể đi tới nơi này là rất may mắn? Nói cho ngươi biết á, tu gia bình thường có thể đi tới nơi Hỗn Độn chỉ có khả năng một trên tỉ tỉ mà thôi, kẻ trong thế giới của Ba nghìn thế giới nhiều như thế vậy mà thông qua giới môn không tìm được thế giới an ổn, lại cứ một mực đụng phải chảy loạn bị quấn vào nơi Hỗn Độn, làm sao có thể có vận khí tốt? Trong hai người các ngươi nhất định có một người vận khí vô cùng xui xẻo, nếu không, làm sao có thể sẽ đi tới nơi này?"

Giọng nói người này mang theo vài phần chua ngoa và oán độc, Nguyên Tu Vân mượn ánh sáng phía trước quay đầu nhìn về phía gã, mới phát hiện gã mù một con mắt tàn hết một cánh tay, tình cảnh bi thảm như vậy khiến Nguyên Tu Vân hé miệng không nói gì nữa, chỉ theo bản năng cho rằng vì nơi này đúng thật cũng phải là nơi thích hợp ở lâu.

Y có một bụng vấn đề muốn hỏi, nhưng hiển nhiên hiện giờ cũng không thích hợp, hay là trước đi vào tòa thành trì kia đi, dường như toàn bộ nơi này được gọi là nơi trong Hỗn Độn, cũng chỉ có một tòa thành trì trong Hỗn Độn tản ra ánh sáng như vậy, hấp dẫn người tu chân như bướm đêm nhào qua.

Lúc Dịch Nhiên mang theo Nguyên Tu Vân lại đi gần một canh giờ, Nguyên Tu Vân chợt nhìn thấy ánh sáng nơi khác —— ở phía Đông của thành Hỗn Độn có một đại lộ bị ánh sáng màu bạc bao trùm, thẳng tắp đưa về một nơi đầy sao phía Đông tạo thành vòng xoáy, chỗ kia thoạt nhìn giống như là tinh hệ, có vô số ngôi sao hợp thành một vòng xoáy chứa sáng, mà ở trung tâm vòng xoáy chính là nơi phát ra ánh sáng.

Dịch Nhiên cảm nhận được Nguyên Tu Vân khác thường, nhìn lại đã đoán được đến nơi đó chắc là nơi nhập cảnh. "Chúng ta trước vào Hỗn Độn chi thành đi, sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện có liên quan với nơi này."

Nguyên Tu Vân mím môi một cái gật đầu, lúc Dịch Nhiên dẫn Nguyên Tu Vân đi tới cửa Hỗn Độn chi thành, hai người tu giả thủ vệ khiến Nguyên Tu Vân nhịn không được trong lòng âm thầm đề phòng. Y cũng không biết đây là một tòa thành thị ra sao, thế nhưng bất kể tu giả vừa mới cười nhạo hiểu biết của y kia, còn hai tu giả thủ vệ này, tu vi của bọn họ đều đang ở kỳ Kim Đan Sơ kỳ trở lên. Cho tới giờ, y cũng chưa nhìn thấy một người tu vi ở dưới Kim Đan, điều này thật sự là có chút khác thường rồi.

Dịch Nhiên hai người bị ngăn lại, hai tu giả thủ vệ Kim Đan sau khi thấy Nguyên Tu Vân nở nụ cười xấu xa, nói với Dịch Nhiên: "Đây là gì của ngươi? Hắn một tu giả Ngưng Mạch Sơ kỳ lại sẽ đi tới nơi này. Nếu như đối với ngươi mà nói nơi này là một thứ ác mộng, như vậy với hắn mà nói chỉ sợ sẽ là địa ngục. Dáng dấp lớn lên cũng tạm được, nói không chừng giữ lại ông chủ sẽ vui vẻ ngược lại thì nguyện ý thu lưu hắn làm lô đỉnh, chỉ chẳng qua tu vi như thế cũng không biết có thể ở chỗ này chống đỡ mấy ngày? Hà hà, vào thành phải nộp năm mươi viên linh thạch cực phẩm, nếu nộp không được có thể cầm bảo vật đồng giá để lại. Nếu như không có gì cả, há, ở xung quanh ngây ngô đi, nhìn ngoài thành thế nhưng có không ít người giãy giụa kìa. Tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi, sau đó đi trong Tinh Tuyền tìm một bí cảnh thử thời vận. Cho dù không có thực lực và tiền bạc thì đừng muốn đi vào tòa thành này, được cơ hội tu luyện an bình ổn định!"

Nguyên Tu Vân nghe lời này chân mày cau chặt lại, còn hơn tức giận y càng lưu ý hoàn cảnh hiện ở nơi này vị trí là bao nhiêu ác liệt, người nơi này hầu như đều mang thương tật, tàn phế và ác ý đối với người khác, giống như lời nói của tu giả vừa rồi kia, đi tới nơi này thực sự là quá không xong. Chỉ bất kể thế nào hai người kia vẫn khiến y nhớ tới trong lòng, có cơ hội, tự nhiên phải hồi báo một cái.

Phản ứng của Dịch Nhiên đối lời nói của hai người kia là trực tiếp rút ra trường kiếm, kiếm khí bén nhọn khiến hai người kia chợt câm miệng, ở lúc hai người bọn họ cũng bắt đầu đề phòng, Dịch Nhiên đem trường kiếm thu hồi, mới lạnh lùng nói: "Đây là đạo lữ của ta, hai người vào thành. Đừng khi ta là người ngu, năm mươi linh thạch cực phẩm đủ để cho hai người đi vào. Nhanh lên một chút cho chúng ta chứng từ."

Hai người thủ vệ hiển nhiên thật không ngờ kiếm tu này vậy mà sẽ đối với nơi này có chút quen thuộc, nhất thời không cách nào hãm hại coi tiền như rác để cho bọn họ cảm thấy khó chịu, chỉ là tu vi của kiếm tu này rõ ràng ở trong cùng đẳng cấp Kim Đan cao hơn không ít, cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể mang theo ác ý nhìn hai người bọn họ, để cho bọn họ đi vào Hỗn Độn chi thành.

Nếu như nói ở bên ngoài Hỗn Độn chi thành phần lớn mọi người mang theo thương tàn và ác ý, như vậy sau khi bước vào Hỗn Độn chi thành, loại cảm giác khác nhau trời vực này liền đập vào mặt.

Hỗn Độn chi thành này giống như một tòa thành trì thật sự, ở trong thành trì, tất cả tu giả đều ở đây làm từng bước tu luyện, nói chuyện với nhau hoặc là buôn bán. Chỉ có điều, những tu gia này tu vi thấp nhất cũng là kỳ Kim Đan mà thôi, thỉnh thoảng Nguyên Tu Vân có thể thấy, vài tu giả kỳ Ngưng Mạch thậm chí là kỳ Trúc Cơ, thế nhưng, chỉ cần Nguyên Tu Vân liếc mắt là có thể xác định thân phận của bọn họ tất cả đều là lô đỉnh. Ở dưới tình huống này. Nguyên Tu Vân cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Mà sau khi Dịch Nhiên ở trong thành cơ bản nhìn một chút, trực tiếp lôi kéo y đi một phòng nhỏ bảng biểu đề ở trọ rất tầm thường.

"Hai người. Một gian phòng." Dịch Nhiên trực tiếp mở miệng.

Mà tu giả trước bàn nghe được Dịch Nhiên vừa nói như vậy, miễn cưỡng tới một câu: "Một viên linh thạch cực phẩm một ngày."

Nguyên Tu Vân khóe miệng giật một cái cảm thấy quá đắt, Dịch Nhiên liền trực tiếp ném ra mười viên linh thạch cực phẩm cho người này. "Mười ngày." Sau khi nói xong đã lôi kéo Nguyên Tu Vân trực tiếp bước vào bên trong một gian phòng trống rồi.

Đến lúc bước vào căn phòng này sau đó Dịch Nhiên mới thở dài một hơi, Nguyên Tu Vân nhìn bộ dáng này của hắn, suy nghĩ lại một chút dáng vẻ như lâm đại địch trước đó của hắn, cuối cùng đem lời nói trong lòng mình hỏi ra: "Đây rốt cuộc là nơi nào? Thành này và người bên ngoài thành đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"

Dịch Nhiên nhìn y một cái thật sâu, phun ra mấy chữ: "Đây là một nơi không hề quy tắc. Có thể tùy thời đánh nhau, mặc kệ một mình đấu hay là quần đấu."

Nguyên Tu Vân: "..." Thật sự là không biết phải nói hỏng bét hay phải gọi là tốt nữa.

====

ogle:R4x:$"_�