Liễu Tinh Vân vốn đang khoanh chân nhắm mắt, khi nghe tiếng bước chân tiến về phía này, hắn mở mắt, đầu tiên là nhíu mày, sau đó liền nở nụ cười.

“Tất cả đều đi ra ngoài.” Hàn Vị Tuyết mệnh lệnh.

“Tiểu thư, trang chủ có lệnh…. A….”

Giọng nói kia im bặt giữa chừng, kế tiếp là tiếng Hàn Vị Tuyết hất hàm sai khiến: “Dẹp bọn họ sang một bên đi.”

“ Tốt…. À vâng, thưa đại tiểu thư.” Người bị ra lệnh thở dài ai thán, không phải Chu Hạo Quân thì còn ai.

“Tị Thủy, đi bên này.” Thanh âm của nàng đột nhiên trở nên mềm nhẹ, “Phía trước, bên trái ngươi có chiếc ghế, cẩn thận.”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, biểu tình của Liễu Tinh Vân cũng càng ngày càng nhu hòa, nhìn thân ảnh xuất hiện bên cạnh cửa.

“Ở đây, ta giúp ngươi mở cửa.”

Hàn Vị Tuyết vừa vịn Hàn Tị Thủy vừa đẩy cửa ra, khi nàng đang muốn đỡ y bước vào thì có một người khác đã nhanh hơn cướp lấy người trên tay nàng, đưa y đến chiếc giường hắn vừa ngồi khoanh chân khi nãy.

Nàng ngây người một lát, nhìn đống xiềng xích vốn nên dùng để trói Liễu Tinh Vân nằm một đống như sắt vụn, không hề có tác dụng. Hiển nhiên, chiêu số Hàn Khiếu dùng không có hiệu quả.

Như vậy, nói cách khác…. Liễu Tinh Vân là tự nguyện lưu lại? Vì Hàn Tị Thủy.

“Tinh Vân?” Hàn Tị Thủy nín thở gọi, không để ý vết thương trên tay mà chạm vào người bên cạnh, “Ngươi…. Không có bị thương?”

“Ta rất tốt, không hề có chuyện gì.” Hắn nắm lấy cánh tay đang muốn chạm vào hắn của y, nhìn băng vải trắng quấn trên đấy, cau mày lạnh lùng nói: “Ta đã nói đừng có làm chuyện gì khiến bản thân gặp nguy hiểm, sao ngươi không bao giờ chịu quý trọng chính mình hết vậy?”

Thế nhưng dám lấy tay nắm lưỡi kiếm?! Hắn thật không biết nên mắng y hay nên đau lòng y nữa.

“Không có việc gì là tốt rồi….” Tảng đá trong lòng Hàn Tị Thủy cuối cũng được bỏ xuống, y tựa vào Liễu Tinh Vân, lẩm bẩm: “Ta rất lo cho ngươi.”

“Không có việc gì.” Ánh mắt của hắn trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng cầm lấy tay y, thật cẩn thận hôn lên.

Hàn Vị Tuyết cứ đứng như vậy ở cửa, kinh ngạc nhìn bọn họ, đột nhiên, trong lòng nàng dâng lên một thứ cảm xúc phức tạp. Như khó chịu, như yên tâm, như cô độc, lại càng giống như mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

Một vòng tay từ phía sau ôm lấy nàng, quan tâm nhìn nàng.

“Ta giao huynh ấy cho ngươi.” Một lúc sau, nàng rốt cuộc mở miệng nói như vậy.

“Vị Tuyết!” Chu Hạo Quân đứng phía sau nàng hơi giật mình. “Ngươi….”

Tất cả mọi người ở đây đều hiểu ẩn ý của câu nói này – Hàn Vị Tuyết tính toán thả bọn họ đi.

Liễu Tinh Vân không trả lời mà cúi đầu gọi: “Tị Thủy?”

Ở trong lòng hắn, Hàn Tị Thủy im lặng, chậm rãi lắc đầu, hít một hơi thật sâu rồi lại thở dài.

Liễu Tinh Vân hiểu được, hắn vuốt ve tóc y, mỉm cười nhìn Hàn Vị Tuyết, “Vậy, mong ngươi chờ hai canh giờ nữa quay lại đón hắn đi.”

“Ngươi — ta là muốn ngươi….”

“Ta biết.” Hắn cắt đứt lời nàng, nhìn người trong lòng đang ngẩng đầu nghe hắn nói, “Chỉ cần Tị Thủy không muốn, ta sẽ không dẫn hắn rời đi.” Trước kia cưỡng chế y là vì muốn mở cửa trái tim y, bây giờ đã không cần nữa rồi.

Hàn Vị Tuyết chấn động. Tị Thủy không muốn đi?

“Chính là như vậy.” Liễu Tinh Vân ôn hòa cười. “Hai canh giờ sau quay lại đón Tị Thủy.”

“Đi thôi.” Chu Hạo Quân đưa Hàn Vị Tuyết im lặng ra ngoài, bởi vì chính hắn cũng có chuyện muốn nói riêng với Hàn Vị Tuyết.

Người khác đã đi rồi, Liễu Tinh Vân ôm lấy người trong lòng, vuốt ve tóc y như ngày thường.

“Tinh Vân!” Qua một lúc lâu sau, Hàn Tị Thủy trong lòng hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi không thích Vị Tuyết.” Đây không phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

“Nàng khiến ngươi bị thương.” Hàn Tị Thủy nghe ra oán hận trong câu nói thản nhiên này.

“Không phải do nàng cố ý, là do ta…” Y dừng một chút, “Hơn nữa, chúng ta là song sinh, ngươi từng nói bộ dạng của nàng giống ta.”

“Không giống.” Hắn cau mày, nói chắc như đinh đóng cột: “Có lẽ bộ dạng bên ngoài và một phần cá tính của các ngươi giống nhau, nhưng bản chất thì không… Tuyệt đối bất đồng. Ít nhất, ta với nàng không hợp nhau.”

“Các ngươi còn chưa từng chính thức nói chuyện không phải sao?” Hàn Tị Thủy nở nụ cười, bởi vì câu nói tùy hứng của hắn mà cười, “Sao ngươi dám khẳng định thế được?”

Thấy y rốt cục cười, ngón tay Liễu Tinh Vân vuốt hai má y, rồi khẽ hôn môi y.

“Thật xin lỗi”, giữa những nụ hôn, Hàn Tị Thủy thì thầm lời xin lỗi và nỗi đau man mác trong lòng, “Ta không thể rời đi nơi này, cho nên ngươi vẫn là….”

“Ngươi đã quên chuyện ngươi hứa với ta rồi sao?” Liễu Tinh Vân cắt ngang lời y, lạnh lùng, mất hứng, cứng rắn nói: “Ta nói rồi, mặc kệ ngươi ở đâu, ta đều sẽ tìm được ngươi, những lời này không phải nói suông.”

“Nhưng ngươi không thể  ở lại…. Ưm—”

Đột nhiên, nụ hôn trở nên sâu hơn, hắn hôn đến mức hai gò má y ửng hồng như lửa, không thể tiếp tục suy nghĩ xa vời.

“Hai canh giờ, ta không nghĩ chỉ nói chuyện với ngươi.” Những nụ hôn nóng bỏng nối tiếp nhau, tay hắn lẻn vào trong vạt áo thùng thình, vuốt ve làn da khiến người ta quyến luyến nọ, thì thầm hỏi: “Ngươi có nhớ ta không? Tị Thủy.”

Hàn Tị Thủy đỏ mặt ngâm nga một tiếng, vươn tay sờ soạng gương mặt người yêu đang luồng tay trong vạt áo y, chầm chậm nhắm mắt, ấn lên đó đôi môi mình như câu trả lời.

–o0o–

“Vị Tuyết!” Bước ra khỏi phòng giam, Chu Hạo Quân vẫn đuổi theo thân ảnh không hề quay đầu lại của Hàn Vị Tuyết, “Ngươi từ từ, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Không có gì để nói.” Nàng cúi đầu đi thẳng.

Đống hỗn loạn này phải giải quyết thế nào đây? Tị Thủy không chịu rời đi Hàm Tiếu sơn trang, Liễu Tinh Vân cũng không chịu đi. A gia mặc dù không giết hắn nhưng cũng không đời nào cho phép bọn họ bên nhau. Còn nàng, nàng cũng không thể rời đi, cho dù….

“Không cần lúc nào cũng nói như vậy.” Chu Hạo Quân cầm lấy tay nàng, yên lặng giam cầm ánh mắt nàng, “Nếu ngươi thật sự không nỡ rời đi nơi này, ta đây liền lưu lại.”

Trước khi đến đây, hắn đã từng nghĩ như vậy; Chính là vừa nãy nhìn thấy bộ dáng đương nhiên của Liễu Tinh Vân mới hạ quyết tâm – Liễu Tinh Vân có thể, Chu Hạo Quân cũng có thể.

Hàn Vị Tuyết chấn động trong lòng, đột nhiên mắng: “Đồ ngốc, ngươi đang nói gì vậy? Ngươi không biết thân phận của mình sao, lưu lại làm gì?”

“Thân phận, thân phận!” Từ đầu tới cuối ngươi đều dùng hai chữ này đến áp ta.” Chu Hạo Quân rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng nạt nàng. “Thân phận thì thế nào? Chẳng lẽ vì cái thân phận này mà ta không thể thích ngươi sao? Vậy ngươi tại sao có thể đồng ý chuyện của hai người trong phòng giam kia? Lại vì cái thân phận gì đó mà kháng cự ta?”

“Chuyện đó…. Hai chuyện đó không giống nhau. Ngươi và ta vốn không giống như vậy.” Một nữ tử giang hồ, một vương tử… Làm sao mà bên nhau cho được chứ? Nàng không thể đi, Chu Hạo Quân không thể lưu lại, ngoại trừ thân phận và trách nhiệm còn bởi vì tình cảm.

“Đó là hai việc khác nhau, không liên quan đến chuyện thích hay không thích.”

“Giống nhau, giống nhau!” Nàng vùng ra khỏi tay hắn, khó nén xúc động lớn tiếng nói: “Ta sẽ không rời đi nơi này người có hiểu không? Ta nợ Tị Thủy nhiều lắm, chỉ có thể trả lại bằng cách này.”

“Ngươi cho rằng làm vậy Hàn Tị Thủy sẽ rời đi nơi này sao.” Chu Hạo Quân thở dài lắc đầu, “Ban nãy ngươi cũng thấy đấy, hắn không chịu đi cùng Liễu Tinh Vân; Điểm này, huynh muội các ngươi thật là giống nhau.”

“Ta…. Ta sẽ nghĩ cách khuyên hắn.” Ngữ khí của Hàn Vị Tuyết hơi dao động.

“Suy nghĩ của hai người các ngươi đều giống nhau.” Chu Hạo Quân lẳng lặng nhìn nàng. “Nói cho cùng, một cái Hàm Tiếu sơn trang đã giam cầm cả hai huynh muội các ngươi.”

“Ngươi không được nói vậy!” Hàn Vị Tuyết kịch liệt la lên, toàn thân run run.

“Ta không nói sai, trong lòng ngươi cũng hiểu được.” Nhìn môi nàng run run nhưng không nói ra lời, Chu Hạo Quân nhẹ nhàng ôm lấy người yêu. “Ngươi nghĩ xem, lời vừa rồi là ta nghiêm túc.”

Ở trong lòng hắn, Hàn Vị Tuyết nhắm mắt lại, mơ hồ đáp: “Ừm…”

Sự nhu thuận khó được của nàng khiến Chu Hạo Quân vui vẻ cười rộ. Tuy rằng như thế này cũng rất tốt, nhưng hắn vẫn thích xem Hàn Vị Tuyết chỉ thẳng mặt mà mắng hắn hơn. Khi đó nhìn nàng đầy sức sống.

Ai! Hắn đây là hơi bị kỳ dị một chút đi, có người yêu là muốn bị mắng?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy mĩ mãn ôm giai nhân vào lòng.

Nửa vườn bên kia, Hàn Khiếu đứng nhìn xem toàn bộ, ánh mắt âm trầm phẩy tay áo bỏ đi.

–o0o–

Người trong lòng đã say ngủ, dưới mắt không giấu được sự mệt mỏi mấy ngày nay.

Xem ra, y không chỉ ăn không nổi mà còn ngủ không được nữa! Thật là hoàn toàn không biết chiếu cố chính mình.

Liễu Tinh Vân cởi áo khoác, trải lên chiếc giường mà hắn ngại lạnh như băng, cẩn thận không đụng tới vết thương trên tay Hàn Tị Thủy, nhẹ nhàng đặt y nằm xuống, sau đó hắn nằm bên cạnh y, ôm y vào trong lòng, để y gối đầu lên ngực mình, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn.

Thời gian yên lặng trôi qua, Hàn Tị Thủy bỗng nhiên trở mình, mở to mắt gọi: “Tinh Vân?”

“Không ngủ thêm chút nữa sao?” Hắn vỗ về gương mắt bất an của người yêu, nhìn sự lưỡng lự từ từ biến mất, “Ngươi mới chợp mắt được một chút thôi, không mệt sao?”

“Ta ngủ bao lâu?” Y mơ màng hỏi.

“Mới nửa canh giờ thôi.” Liễu Tinh Vân ngẩng đầu hôn y một cái, “Còn gần nửa canh giờ nữa, ngươi có thể ngủ tiếp một lát.”

“Ừm.” Hàn Tị Thủy yên tâm nhắm mắt lại, nhưng không tiếp tục ngủ. Ngủ dậy rồi thì vấn đề vẫn còn đó, y không biết phải làm thế nào, nhất định phải có một bên lùi bước mới được sao?

“Ngươi tới đây thế này, Vô Tâm bọn họ nói thế nào?” Y mở mắt, cất tiếng hỏi, không muốn tiếp tục quan tâm nỗi lo khó gỡ nọ.

“Nói cái gì?” Liễu Tinh Vân thích ý đùa mấy lọn tóc dài của y, trên mặt mang theo nụ cười đầy tà khí, “Ta đã dặn dò mọi sự rõ ràng rồi, những phần nên chia cũng đã được chia xong.”

Phân chia? Hàn Tị Thủy cau mày, “Phân chia cái gì?”

“Thiên Tinh đường.”

Y kinh ngạc đến ngừng thở, “Ngươi… ngươi đã làm gì với Thiên Tinh đường vậy?”

“Giải tán.” Liễu Tinh Vân đáp, nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn.

“Trời….” Hàn Tị Thủy thấp giọng gọi trời, nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể không ngừng lẩm bẩm: “Ngươi thật sự….”

Hơn hai trăm năm cơ nghiệp của Thiên Tinh đường cứ như vậy tiêu tán vì một câu nói của hắn sao?

Nhưng hắn chính là vì y! Hàn Tị Thủy không biết chính mình nên cảm động hay nên ưu phiền nữa. Bỏ lại cơ nghiệp lớn đến vậy, một thân một mình đuổi theo y lại đây, nếu kết quả cuối cùng là y không hề yêu hắn, như vậy….

“Cho nên, hiện tại, ta chỉ có ngươi, Tị Thủy.” Hắn cười vui vẻ, còn dùng một loại ngữ khí chắc nịch đầy giảo hoạt.

Nghe thấy những câu này, cái cảm xúc như vui như buồn nháy mắt tràn đầy trái tim Hàn Tị Thủy. Hắn sao có thể tự tin y sẽ yêu hắn đến vậy chứ? Hàn Tị Thủy nhịn không được nghẹn ngào, một lần nữa nhắm mắt lại, chôn đầu vào trong lòng ngực hắn, “Ngươi thật là…. Tự cho là đúng.”

“Mấy hôm trước ngươi vừa nói qua.” Hắn nhíu mày, cười trả lời: “Nhưng mà ta chỉ cho rằng mình đây là đuổi theo điều ta mong muốn nhất, chuyện này có thể coi là tùy hứng nhưng không phải tự cho là đúng.”

“Điều mong muốn nhất, là ta?” Thanh âm trầm trầm ôn hòa đặc thù chậm rãi hỏi.

“Ừ.” Liễu Tinh Vân nâng cằm y, từ từ chạm môi lên đấy.

“Nhưng, ta đáng giá vậy sao?” Thanh âm y đã có chút dồn dập, run rẩy, “Ta không có chỗ nào tốt…. lại là một người mù, hơn nữa, cũng là thân nam nhi như ngươi….”

“Ta yêu ngươi.” Liễu Tinh Vân thì thầm bên tai y, thành công ngăn chặn toàn bộ những nghi ngờ của y. Chỉ cần một câu này, đủ để nói rõ hết thảy. Hàn Tị Thủy kinh ngạc cứng người. Trong khoảnh khắc đó, y muốn ôm lấy hắn thật chặt, nhưng hai cánh tay đau nhức khiến y không thể nào biến ước nguyện đó thành sự thật.

“Ôm chặt ta….” Y thì thào, chờ đợi vòng tay kia siết chặt chính mình, cảm giác hơi thở của hắn phả trên tóc y, là một cảm giác hạnh phúc đến khiến người ta phát khóc!

Cuối cùng hắn cũng có thể hiểu được tại sao lúc trước cha có thể không chút do dự mang theo mẹ rời đi, chính bởi vì yêu!

Có lẽ do ôm chặt nhau luôn làm cho thời gian trôi đi nhanh hơn, vừa mới cảm nhận được cái ấm áp của vòng tay người yêu, Hàn Tị Thủy đã nghe thấy tiếng bước chân đi về hướng này của muội muội

“Vị Tuyết đến đây.” Y cúi đầu nói, hít một hơi thật sâu rồi ngồi dậy từ trong lòng Liễu Tinh Vân, để Liễu Tinh Vân đỡ y rời khỏi giường.

“Ừ.” Liễu Tinh Vân lạnh nhạt đáp, chỉnh lại đầu tóc cho y, thuận tiện ám chỉ: “Có lẽ còn có người khác.”

Hàn Tị Thủy hơi run một chút, đang muốn hỏi rõ ràng thì Hàn Vị Tuyết đã tiến vào, Chu Hạo Quân vẫn theo đằng sau nàng như cũ.

Nàng ngắm Liễu Tinh Vân, hiểu được hắn vẫn không thay đổi quyết định mới hỏi: “Tị Thủy, đã muốn về hay chưa?”

“Được rồi.” Hàn Tị Thủy hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu.

“Lão gia tử, ngài cũng đến đây?” Liễu Tinh Vân bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm nhẹ nhưng rõ ràng vang vọng trong phòng giam, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa.

Mọi người lập tức chấn động toàn thân, trong sự kinh ngạc ra tiếng của ba người, gương mặt âm trầm của Hàn Khiếu xuất hiện ở cửa.

Khi Hàn Vị Tuyết đụng phải ánh mắt của hắn, nàng run run một chút, dường như hổ thẹn cúi đầu, rồi lại đột nhiên ngẩng đầu, giống như đã hạ quyết tâm.

“A gia, ngài để Tị Thủy đi cùng hắn đi thôi.” Nàng hít một hơi thật sâu, “Hàm Tiếu sơn trang có ta là được rồi.”

“Vị Tuyết!” Hàn Tị Thủy khẩn cấp la lên. “Ngươi –”

“Câm miệng!” Hàn Khiếu quát lên bằng giọng già nua lại trầm ổn, đôi mắt lão làng quét về phía Liễu Tinh Vân và Chu Hạo Quân, “Hai huynh muội các ngươi, cả hai tên tiểu tử kia nữa, đều đi theo ta.”

“A gia?”

Hàn Tị Thủy lẫn Hà Vị Tuyết đều sửng sốt, sắc mặt Hàn Tị Thủy hơi tái một chút.

“Không dám không theo.” Liễu Tinh Vân nhấc khóe miệng, không mất cung kính chắp tay đi theo Hàn Khiếu.

“Tinh Vân….” Y khó nén lo lắng, khẩn cấp đưa tay sờ soạng.

“Ngươi yên tâm.” Liễu Tinh Vân bắt lấy tay y, nhẹ nhàng kéo vào lòng, ghé vào bên tai y thì thầm hứa hẹn: “Ta nhất định không có việc gì, đi thôi.”

Hàn Khiếu chắc chắn sẽ không giết hắn, bởi vì Hàn Tị Thủy nói muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử, mà biểu hiện của Hàn Khiếu cho thấy hắn luyến tiếc đứa cháu này.

Liễu Tinh Vân mỉm cười giúp đỡ Hàn Tị Thủy theo sau Hàn Khiếu; Còn Chu Hạo Quân sau khi trao đổi một ánh mắt với Hàn Vị Tuyết thì cùng nhau sóng vai bước ra.

–o0o–

“Ngồi đi.” Vào phòng, Hàn Khiếu ra lệnh cho bốn người trẻ tuổi phía sau mà không thèm quay đầu lại.

Bốn người nghe lời ngồi xuống ghế hai bên phòng, nhưng Hàn Khiếu lại chậm chạp không mở miệng.

Nặng nề đi qua đi lại một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn Liễu Tinh Vân, hừ lạnh một tiếng: “Lá gan của ngươi rất lớn, tiểu tử.”

“Đa tạ lão gia tử khen ngợi.” Liễu Tinh Vân mỉm cười, không hề lùi bước trước ánh mắt lãnh liệt của hắn.

Hàn Tị Thủy vẫn luôn bất an, may thay có Liễu Tinh Vân vẫn luôn vỗ vỗ tay y, mới có thể khiến y bình tĩnh một chút. Từ lúc chuyện xảy ra tới giờ, y luôn dễ dàng cảm thấy nôn nóng, lo sợ, không thể bình tĩnh suy ngẫm như trước kia.

Hàn Khiếu hơi hơi nheo mắt, quay đầu sang bên kia, “Chu công tử, đối với chuyện ngươi nói lần trước, bây giờ ta chính thức trả lời ngươi.” Hắn nói với Chu Hạo Quân, dừng một chút rồi mới tiếp tục: “Chỉ cần cháu gái ta gật đầu, người có thể tùy thời tới rước dâu.”

“A gia!” Hàn Vị Tuyết ngạc nhiên la lên.

Hàn Tị Thủy cũng ngây người, chợt cảm thấy mừng cho muội muội.

Ý cười trên mặt Liễu Tinh Vân càng tươi hơn, nhìn Hàn Khiếu như đã hiểu.

Lúc này Liễu Tinh Vân sâu sắc cảm nhận được Hàn Khiếu không hổ là một vị trưởng lão đức cao vọng trọng, khó trách hắn có thể dạy dỗ ra một đôi cháu trai cháu gái xuất sắc như vậy.

“Đa tạ lão gia tử!” Chu Hạo Quân mừng rỡ đứng lên ôm quyền, “Ta sẽ lập tức mời người tới cửa cầu hôn.”

“Chu Hạo Quân!” Hàn Vị Tuyết đứng phắt dậy, hổn hển đỏ cả mặt: “Ta chưa nói muốn gả cho ngươi!”

“Ây da, chuyện này không cần ngươi nói ta cũng biết!” Thấy bộ dáng của nàng như vậy, Chu Hạo Quân càng cười tươi hơn, “Lão gia tử đều đồng ý rồi, ngươi không cần ngượng ngùng.”

“Ngươi, ngươi … tên lưu manh nhà ngươi, ai ngượng ngùng chứ!” Hàn Vị Tuyết lắp bắp, không biết vì tức hay xấu hổ. “Vị Tuyết, ngươi không cần lo cho ta.” Hàn Tị Thủy ôn hòa mở miệng, “Ngươi đã làm được quá nhiều, huống chi ngươi cũng không nợ ta cái gì.”

Hàn Vị Tuyết nghe vậy lưỡng lự nhìn Chu Hạo Quân rồi lại nhìn Hàn Tị Thủy. Hai người… đều là người mình yêu! Nhưng nếu nàng rời đi, vậy Tị Thủy làm sao bây giờ?

“Không, ta không thể để ngươi lại một mình.” Nàng vẫn nói như vậy, chung quy vẫn khuất phục nỗi áy náy không thể tiêu tan suốt mười năm nay.

“Vị Tuyết, lo cho chính mình đi!” Hàn Tị Thủy than thở. Khúc mắc của Vị Tuyết quá sâu, y cũng không biết phải giải thế nào.

“Tị Thủy có ta ở đây.” Liễu Tinh Vân vốn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, “Cho nên, ngươi có thể đi tìm cuộc sống hạnh phúc của chính ngươi đi thôi.”

Không khí xung quanh nhanh chóng trầm mặc xuống dưới, chỉ có Liễu Tinh Vân vẫn chắm chú nhìn Hàn Khiếu, đánh vỡ cái không khí im lặng đến khó thở đó: “Ngài nói đúng không? Lão gia tử.”

Tim Hàn Tị Thủy đập dồn dập, giọng điệu tự tin đến vậy của Liễu Tinh Vân khiến lòng y dâng lên hy vọng – bởi vì y hiểu được, Liễu Tinh Vân sẽ không nói chuyện không chắc chắn bằng giọng khẳng định như vậy.

Hàn Khiếu còn đang đấu mắt với Liễu Tinh Vân.

Xú tiểu tử, đĩnh đạc xông vào nhà, bắt cóc cháu trai lão, bây giờ còn tự tin khẳng định nói lão chắc chắn sẽ thừa nhận hắn, lão làm sao nuốt trôi cục tức này đây!

Nếu không phải lão hy vọng cháu trai hạnh phúc, ai lại đi đồng ý cho hai tên nam nhân bên nhau chứ? Lão dám nói, tiểu từ này sớm tính kế tốt từ đầu tới cuối, quăng một cái Thiên Tinh đường, lại thu được bạn đời trăm năm khuyến mãi kèm một cái Hàm Tiếu sơn trang, tiểu tử kia căn bản không lỗ vốn.

Tên nhóc chết bầm này!

“Ngươi không cần lo lắng cho Tị Thủy.” Đấu mắt nửa ngày, Hàn Khiếu than nhẹ một tiếng, vẫn không trực tiếp trả lời, ngược lại nói với cháu gái: “Nếu ngươi thật sự thích hắn, ngươi liền gật đầu. Chỉ cần quan tâm trong lòng ngươi nghĩ thế nào, không cần băn khoăn những chuyện khác.”

Lời căn dặn này giống như cam chịu lời nói của Liễu Tinh Vân ban nãy.

Hàn Tị Thủy nghẹn một tiếng, cắn môi nhịn xuống kích động.

Liễu Tinh Vân lập tức đem y tựa lên vai mình, ôn nhu trấn an.

“Ta….” Hàn Vị Tuyết nhoẻn miệng, vẻ mặt phức tạp nhìn cặp đôi trước mắt.

Đúng rồi, Tị Thủy đã không cần nàng nữa rồi, trái tim y đã có chủ, mặc dù có chút kinh hãi thế tục nhưng cũng khó nén hạnh phúc. Nàng biết a gia lẫn Tị Thủy đều hy vọng nàng có thể hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của nàng…. Ai, nàng cũng không rõ mình có hay không….

“Vị Tuyết, ngươi nói thế nào?” Đợi không được đáp án, Chu Hạo Quân đưa mặt lại gần giai nhân, lo lắng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là có chịu gả cho ta hay không?”

Hàn Vị Tuyết bị khuôn mặt tuấn tú kia làm cho hoảng sợ, không nén được hoảng hốt, hai gò má ửng hồng, dậm chân mắng: “Ta…. Ta không biết! Ngươi đừng phiền ta, để cho ta suy nghĩ.” Nàng đẩy hắn ra, chạy nhanh rời đi đại sảnh.

Nhìn tư thái hoảng hốt khó nén của nàng, Chu Hạo Quân tự nhiên không trì độn đến mức cần người nhắc nhở, hắn nhanh chóng đuổi theo.

Xem ra, đứa cháu gái này của lão mặc dù trong lòng còn nghi hoặc nhưng cuối cùng cũng sẽ đồng ý thôi! Lão tin mình sẽ không nhìn lầm, Chu Hạo Quân tuyệt đối có thể yêu thương, sủng ái Vị Tuyết cả đời.

Hàn Khiếu nhịn không được thở dài. Không ai sẽ cảm thấy mất mát hơn lão.

Cháu gái sắp gả đi xa…. Lão quay đầu, thần sắc phức tạp nhìn đôi người yêu to nhỏ thì thầm không coi ai ra gì kia. Ai, đây là gả hay kén rể đây?

Thôi, dù sao thì lão cũng đã già, quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì?

Nhìn hai cháu đều có cuộc sống của riêng mình, dù khác với mong muốn ban đầu của lão rất xa, nhưng lão có thể làm sao bây giờ? Lão cũng không muốn dẫm lên vết xe đổ năm đó, lại càng không nhẫn tâm xem hai cháu đau khổ cả đời, đành phải lựa chọn tiếp nhận thôi.

Lão từ từ đi khỏi đại sảnh, để lại cho cháu trai một chút không giang riêng tư. Lão vuốt râu nhìn trời, bỗng nhiên lắc đầu cười than.

Tùng nhi, vợ chồng các ngươi có vừa lòng kết quả này hay không?