Edit: libraIme + hangdang33 + Ong MD

Beta: Như Bình + Kim NC + Thỏ SN

Ta ngước mắt nhìn hắn, hắn cũng không nói thêm gì nữa, cằm tì vào vai ta, nặng nề ngủ. Ta khẽ hé môi, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng gọi hắn. Ta thấy dáng vẻ hắn chắc chắn là rất mệt mỏi, chi bằng cứ để hắn nghỉ ngơi đi.

Thế nhưng, nghĩ đến những lời hắn vừa nói, ta dường như càng khó ngủ hơn. Sau đó ta cũng chỉ biết nhàn nhạt cười, có lẽ là do ta suy nghĩ quá nhiều. Thực ra ý của hắn rất đơn giản, hắn chỉ là muốn dạy ta bắn tên mà thôi.

Ta vòng tay ôm lấy hắn, thấy hắn hơi nhíu mày, mới phát hiện ra ta đã vô ý chạm tới vết thương trên vai hắn. Ta sợ hãi vội rút tay về, hắn hình như vẫn không tỉnh, chân mày đang nhíu chặt lại từ từ giãn ra.

Ta thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.

Dường như trải qua giấc ngủ trong mơ mơ màng màng khoảng chừng một canh giờ, ta bỗng cảm giác được người nằm bên cạnh đang đứng dậy. Ta thận trọng mở mắt ra, thấy hắn đã ngồi dậy, ta kinh ngạc hỏi: “Hoàng thượng, bây giờ là giờ gì?”

Hắn cười nhẹ một tiếng nói: “Vừa qua giờ dần, Trẫm dậy trễ, Vũ Lâm quân của trẫm đã bắt đầu thao luyện từ sớm.” Hắn xoay người xuống giường, sau lại quay sang nói với ta: “Nàng cũng dậy nhanh đi, đợi trẫm tuần tra xong một vòng sẽ quay lại đón nàng.” Dứt lời, hắn cũng không nhìn ta nữa, chỉ quay đầu bước ra.

“Hoàng thượng.” Từ gian ngoài truyền đến tiếng Lý công công, sau đó ta nghe thấy có tiếng bước chân ra vào.

Xem ra, Lý công công đã sớm dẫn theo người hầu đợi ở ngoài.

Đợi một lát, nghe tiếng động bên ngoài dần dần nhỏ xuống đến khi mất hẳn. Ta nghĩ, hắn đã ra ngoài rồi.

Ta ngồi dậy, gọi: “Triêu Thần.”

Có người bước vào, bức rèm được vén lên thật cẩn thận, lộ ra khuôn mặt Tình Hòa, nàng cười với ta: “Nương nương đã muốn dậy chưa? Nô tì gọi người đến hầu hạ nương nương rửa mặt chải đầu.”

Ta hơi kinh ngạc, vội hỏi: “Triêu Thần đâu? Kêu nàng đến hầu hạ bản cung là được rồi.”

Nghe vậy, Tình Hòa dừng bước, nàng do dự một chút, cuối cùng gật đầu: “Vậy xin nương nương chờ một lát.”

Dứt lời, nàng xoay người bước đi.

Chỉ một lát sau, ta liền thấy Triêu Thần bưng nước tiến vào.

Ta nghi ngờ nhìn nàng, hỏi: “Bản cung không quen người khác hầu hạ, ngươi cũng không phải là không biết, sao ngươi lại không đợi ở ngoài?”

Nàng đặt xuống thứ đang cầm trên tay, mới mở miệng nói: “Nương nương, vừa rồi Hoàng thượng sai nô tì đi lấy y phục của người đến, vì thế nô tì mới rời khỏi.”

Ta nhíu mày: “Y phục gì?” Y phục của ta không phải ở trong phòng của Ngự Túc uyển sao?

Triêu Thần cười nói: “Nương nương, Hoàng thượng nói hôm nay muốn dạy người tập bắn cung, người còn không biết sao? Vậy là nô tì lắm lời rồi, Hoàng thượng chắc muốn mang đến cho người một niềm vui bất ngờ. Nô tì biết sai rồi.” Tuy miệng nàng nói biết sai, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

Ta hơi giật mình, liếc mắt nhìn cung trang rườm rà treo bên cạnh, trong lòng vui vẻ. Đúng rồi, hôm nay muốn đi tập bắn, làm sao ăn mặc như vậy mà đi được? Hóa ra hắn suy nghĩ rất chu đáo. Ta liếc nhìn Triêu Thần một cái, đành nói: “Bản cung biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

“Dạ.” Nàng liền lui xuống.

Ta tiến lên trước, đem tay ngâm vào trong nước, chợt nhớ tới một chuyện. Ta vội xoay người lại đi tới trước bàn trang điểm, khẽ liếc nhìn mình trong, ta quay đầu lại, thấy chiếc lư hương trong phòng vẫn còn đang đốt huân hương.

Ta đi tới mở nắp lư hương ra, cố ý để sát mặt vào, để cho khói huân hương bay vào mắt, ta cảm thấy mũi cay cay, ngay sau đó là vài giọt nước mắt chảy ra. Ta nháy mắt mấy cái, nước mắt liền chảy dọc xuống theo gò má.

Đậy nắp chiếc lư hương lại, ta xoay người bước tới trước bàn trang điểm, giơ tay lên, lau đi nước mắt trên mặt. Lại tỉ mỉ quan sát một lát, ta có chút kinh ngạc, nhưng cũng yên lòng. Quả nhiên, nó không bị trôi đi.

Lòng ta vui vẻ, như vậy mồ hôi cũng không làm nó trôi đi được phải không?

Cố nén lòng nhưng lại nhịn không được lấy ra lọ nước thuốc Tô Mộ Hàn cho ta, nó vô sắc vô vị, lòng ta ngày càng tò mò. Thứ thần kỳ như vậy, làm sao y lại có được nó?

“Nương nương…” Bên ngoài truyền đến tiếng Triêu Thần, chắc nàng thấy hơi kỳ lạ, thời gian ta rửa mặt chải đầu sao lại lâu thế.

Ta vội nói: “Đợi bản cung một lát.”

Ta vội vã rửa mặt chải đầu, mới kêu nàng tiến vào.

Triêu Thần mang y phục tiến vào, ta liếc nhìn, y phục được may bằng loại tơ lụa thượng hạng, kiểu dáng đơn giản, vạt áo không ngắn không dài, rất vừa vặn. Ống tay áo hẹp, cử động thật thuận tiện.

Lúc Triêu Thần vẫn chưa giúp ta thay y phục, đầu óc ta còn đang suy nghĩ chuyện nước thuốc Tô Mộ Hàn cho ta.

Ta biết, Hạ Hầu Tử Khâm rất tò mò chuyện của y. Mà ta dường như cũng càng ngày càng hiếu kỳ, người làm tiên sinh của ta trong ba năm kia, vì sao ta ngày càng cảm thấy, y cũng không hề đơn giản?

Y thực sự chỉ là một vị thiếu gia nhà giàu gia cảnh sa sút sao? Như vậy, nước thuốc y cho ta, loại nước thuốc thần kỳ như vậy là có từ đâu? 

“Nương nương, nương nương…”

Bỗng nhiên, nghe tiếng Triêu Thần vang lên bên tai. Ta đột nhiên hoàn hồn, lúng túng mở miệng: “Chuyện gì?”

Triêu Thần hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Nương nương có tâm sự sao? Nô tì hỏi người, hôm nay người và Hoàng thượng ra ngoài tập bắn, nên cài ít trâm trên đầu thôi.”

Ta “Ừ” một tiếng.

Nàng lại nói: “Nô tì gọi người mấy lần, người vẫn không lên tiếng trả lời.”

Ta cười một tiếng: “Nhất định là do nghe ngươi nói Hoàng thượng muốn dẫn bản cung ra ngoài, nên bản cung quá hưng phấn.”

Nàng cũng bật cười, mở miệng nói: “Sớm biết như vậy, nô tì nhất định không nói. Nhưng mà nương nương, nô tì cảm thấy bây giờ thật tốt, nô tì nhìn thần sắc Hoàng thượng người cũng rất vui vẻ.”

Ta cười nhàn nhạt không nói, tốt là được rồi, không nghĩ đến chuyện sau khi hồi cung nữa.

Trang điểm xong, đi ra liền nghe Tình Hòa nói: “Nương nương, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, người dùng trước một ít.” Lần này, chưa đợi ta nói gì nàng lại đã chủ động nói: “Hoàng thượng không quay lại đây dùng bữa đâu.”

Ta cũng đoán được, hắn nói muốn đi thị sát, nếu hôm qua hắn có thể dùng bữa tối ở bên kia, vậy không trở lại dùng bữa sáng cũng bình thường. Ta gật đầu, để Triêu Thần đỡ tay đi tới.

Ăn một chút, lại ngồi một lát, liền nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm đã trở về.

Ta bước ra ngoài, thấy hắn nhảy xuống ngựa, ngước mắt liền nhìn thấy ta, ánh mắt hắn nao nao, ngay sau đó cười xòa: “Lần này nàng trang điểm càng giống một cô bé con.”

Ta ngơ ngác, hắn vẫy tay nói với ta: “Nàng đứng ngẩn ở đó làm gì, còn không mau qua đây?”

“Nương nương mau đi đi.” Triêu Thần đứng bên cạnh cười thúc giục.

Ta cảm thấy có chút ngượng ngùng, đi lên phía trước, hắn đã đưa tay ôm lấy thắt lưng của ta, xoay người nhảy lên lưng ngựa.

“A.” Ta sợ hãi hét lên, theo bản năng ôm chặt lấy hắn. Nghe giọng hắn trầm thấp nói: “Nắm chặt.”

Ta chưa kịp phản ứng, liền nghe hắn hét lớn một tiếng, tay ghìm cương ngựa hơi siết chặt, con ngựa kia liền phi nhanh phóng về phía trước. Ta hít một hơi thật sâu, tựa sát vào ngực hắn.

Hắn muốn ta nắm chặt, thực ra ta có tìm được chỗ nào để nắm đâu? Tuy hai cánh tay của hắn bao bọc lấy ta, chỉ là những gió lạnh thấu xương ập đến trước mặt dường như làm người ta không thở nổi.

Chậm rãi, từ từ bình tâm lại, mới nghe được một chuỗi tiếng vó ngựa vang lên phía sau lưng. Ta bất giác quay đầu lại, thấy theo sau chúng ta là một nhóm nhỏ người ngựa. Lúc này, ta vẫn không thấy Cố Khanh Hằng, lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Bỗng nhiên ta nghe hắn nói: “Nàng đang tìm cái gì?”

Ta giật mình, buồn cười nhìn hắn, vì sao ta cảm thấy cả người hắn thật sự rất nhạy cảm? Dường như hắn có thể đọc hiểu suy nghĩ của ta, sau đó ngăn chặn được các ý tưởng của ta một cách nhanh chóng, cho dù chỉ là một chuyện xảy ra trong chớp mắt.

Ta ngước nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng, chúng ta đến đâu đây?”

Ta không trả lời hắn mà lại đổi đề tài, hắn cũng không muốn so đo với ta, chỉ nhẹ giọng nói: “Bãi bắn bia.”

Hắn muốn dạy ta bắn cung, tất nhiên là phải đến bãi bắn bia, sao ta lại bỗng nhiên ngớ ngẩn.

Dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, nghe tiếng hít thở trầm ổn, chẳng biết tại sao ta mơ hồ thấy căng thẳng, ngựa bắt đầu chạy vào một con đường nhỏ trong rừng, ánh sáng bị mờ đi trong phút chốc. Ngựa đang chạy tới, đột nhiên giật mình hí vang, ta bỗng thấy hoảng sợ, người phía sau đột nhiên cười nói: “Thượng Lâm Uyển còn nhiều hung cầm mãnh thú, vừa rồi chẳng qua chỉ là một đàn quạ thôi.”

Trong Thượng Lâm Uyển còn có một trường săn, sao ta lại không biết sẽ có hung cầm mãnh thú? Chẳng qua vừa rồi một đàn chim đột nhiên bay tới, ta nhất thời không ngờ đến mới có thể giật mình.

Mới nghĩ, hai cánh tay hắn chợt cứng lại, bỗng nhiên hắn ghìm cương ngựa. Đoàn người ngựa ở sau chúng ta cũng lập tức ngừng lại, ta nghe được tiếng vó ngựa, chắc họ cách đây không xa, nhưng lại không nghe được tiếng người trò chuyện.

Ngước mắt nhìn phía trước, ta thấy chúng ta đã đứng trước bãi bắn bia. Trước mặt là hàng bia ngắm được sắp xếp ngay ngắn, dưới ánh nắng sớm bãi bắn hiện ra cực kỳ rõ ràng.

Hắn xoay người xuống ngựa, đưa tay đỡ ta, ta nhìn hắn tà tà cười, cắn răng nhảy xuống. Thân thể ta chạm đất vững vàng, cuối cùng ta cũng không hề mất mặt. Hắn nhìn ta, hơi bất ngờ, rồi cười rộ lên.

Lúc này, ta thấy một thị vệ chạy tới, y trình lên bao đựng tên trong tay, nói: “Hoàng thượng.”

Hắn gật đầu nhận lấy, lại thấy một thị vệ khác đưa cung tiễn. Hắn cất hết tên vào bao đựng, những mũi tên va chạm nhau phát ra thanh âm nặng nề, khiến người nghe cõi lòng chợt có chút căng thẳng.

Những mũi tên này chắc hẳn được chế thành từ huyền thiết, mũi tên cứng vô cùng, có thể xuyên qua cả tường.

Thị vệ lui xuống, ta thấy hắn đưa trường cung đang cầm trong tay cho ta, hắn nói: “Đón lấy.”

Ta vốn muốn đưa tay đón lấy, nhưng bất ngờ lại thu về, đôi mắt hắn lộ ra vẻ nghi ngờ, ta cười nói: “Hoàng thượng muốn dạy thần thiếp bắn tên, nhưng thần thiếp cũng phải nhìn trình độ của người thế nào đã. Nếu không, thần thiếp không cam lòng mà học.”

Nghe vậy, hắn hơi ngẩn ra, nhưng cũng không tức giận, hắn đắc ý mở miệng: “Phép khích tướng sao? Được, Trẫm bắn một mũi tên cho nàng xem thử tiễn pháp của Trẫm ra sao?” Nói rồi, hắn vừa rút một mũi tên ra, vừa đem bao đựng tên ném cho ta.

Ta vội hỏi: “Hoàng thượng, người giỏi như thế, nếu để người bắn như vậy, có phải là bôi nhọ tiêu chuẩn của người không?”

Hắn ngoái đầu nhìn ta, mày kiếm khẽ nhướng, hắn cười hỏi: “Vậy nàng muốn thế nào?”

Ta đưa tay, chỉ chỉ con ngựa phía sau, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, cưỡi ngựa bắn cung thì thế nào?”

Hắn bước về phía ta, nhỏ tiếng nói: “Nàng nghĩ trẫm không dám?” Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn liếc nhìn bọn thị vệ đứng phía sau.

Ta bỗng nhiên hơi hoảng sợ, được rồi, sao ta lại quên, có rất nhiều người đang nhìn. Ta lặng lẽ nhìn hắn, lỡ như hắn bắn không trúng, chẳng phải thực sự rất mất mặt sao? Mặc dù, hắn là Hoàng đế, tất nhiên không ai dám đàm tiếu điều gì, nhưng ta biết, Hạ Hầu Tử Khâm là người cực kỳ sĩ diện.

Ta vừa nghĩ, lại thấy hắn bước đi, xoay người lên ngựa, cùng lúc hắn đột nhiên đưa tay ra nhấc bổng ta lên ngựa. Ta kinh ngạc, sợ đến mức thả bao đựng tên đang cầm trong tay ra, chỉ nghe “phịch” một tiếng, bao đựng tên rơi thẳng xuống đất.

Hắn cười tà tà nói: “Nhìn trẫm bắn, chi bằng nàng cùng đi với trẫm, nàng mở to hai mắt mà nhìn cho trẫm, đến lúc nàng đỡ phải nói trẫm âm thầm giở trò!”

Ta hơi giật mình, cười nói ngay: “Hoàng thượng cho dù dùng thủ đoạn trêu chọc người khác, cũng không ai dám nói gì.”

Hắn nặng nề hừ một tiếng, chỉ hỏi: “Xem ra nàng rất thích nhìn trẫm bị cười nhạo. Trẫm chỉ hỏi nàng, nếu trẫm chỉ một mũi tên mà bắn trúng hồng tâm, nàng sẽ làm thế nào?”

“Hoàng thượng nói đi?” Ta cười yếu ớt nhìn hắn, ta muốn thấy hắn bị cười nhạo lúc nào chứ. Ta chỉ rất muốn nhìn một chút phong thái oai phong kia của hắn. Đợi đến ngày đầu tháng ba, ta cũng không chắc có thể nhìn thấy rõ ràng được hay không. Mà trước mắt, ta có một cơ hội rất tốt.

Hắn nghiến răng nói: “Vậy cho nàng nợ trước.”

Dứt lời, hắn bỗng nhiên quất vào mông ngựa, con ngựa hí vang một tiếng, điên cuồng chạy về phía trước. Ta bất ngờ đụng mạnh vào lồng ngực hắn, muốn đưa tay nắm chặt cánh tay hắn, lại vội vàng thu về. Ta không mong khiến hắn bắn không trúng thật.

Ta nghĩ một chút, tự nhiên nhỏ giọng bật cười.

Phi ngựa đến phía trước bia ngắm, hắn đột nhiên thả dây cương ra, giương cung lên, kéo mũi tên,  tất cả các động tác đều liền  mạch lưu loát. Sau đó, ta nghe thấy bên tai truyền đến ” Vèo” một tiếng, mũi tên đen trong khoảnh khắc rời dây cung, lướt gió lao về phía trước.

Lúc này đã cách hơi xa, không nghe rõ tiếng mũi tên cắm vào hồng tâm, ta chỉ nhìn thấy bia bắn rung thật mạnh. Người phía sau hừ một tiếng: ”Như vậy, nàng đã chịu  bái phục trẫm để trẫm dạy nàng chưa? ”

Ngoái đầu lại nhìn, thấy trên mặt của hắn hiện rõ nụ cười đắc ý.

Ta cũng cười  theo: ” Bái phục, nhưng Hoàng thượng phải cẩn thận, kẻo thần thiếp trò giỏi hơn thầy sẽ thắng đó.”

Hắn hơi nhíu mày, liếc nhìn ta nói: ” Được, trẫm sẽ chờ xem! ”

Hắn lần thứ hai kéo dây cương, quay ngựa đi về điểm xuất phát.

Ống đựng tên trên mặt đất đã sớm có người nhặt lên, thấy chúng ta đi đến, vội vàng bước tới cung kính dâng lên.

Người bên cạnh  ném  cung tên trên tay qua chỗ ta, ta vội vàng đưa tay nhận lấy, chỉ thấy hai tay nặng trĩu xuống, không ngờ cung tên này lại có thể nặng như vậy! Quả nhiên, không thể nhìn bề ngoài.

Cầm cung trên tay, ta thử kéo, mặc dù không dùng toàn lực, nhưng ta cũng biết dựa vào sức của ta, không thể nào kéo được tên trên cung này. Bất giác muốn cười, vừa rồi còn dõng dạc nói hắn cẩn thận, bởi vì ta sẽ trò giỏi hơn thầy mà thắng vẻ vang.

Hắn chẳng qua liếc nhìn ta một cái, đã nhìn ra ta không đủ sức. Hừ khẽ một tiếng nói:” Vô dụng.”

Dứt lời rồi cũng bước lại, cầm tay ta, chỉ dùng một chút sức lực đã dễ dàng kéo căng cung ra. Ta cắn môi mở to mắt nhìn, chỉ cần hắn vừa hạ tay xuống, dây cung đã trở lại trạng thái ban đầu ngay rồi. Ta có ngờ mình yếu đến thế đâu?  Còn đang so sánh, hắn đã  buông lỏng tay ta ra. Chỉ cảm thấy sức trên tay bỗng nhiên nhẹ đi, ta chưa kịp thu tay lại, đã nghe thấy một tiếng “Tưng tưng”, dây cung trong nháy mắt đã bị bắn ngược trở lại.

Hắn bỗng nhiên cười phá lên, ta cảm thấy rất ngượng ngùng, cắn chặt môi không nói được câu nào. 

Nghe thấy hắn nói: ”Người đâu, đổi cung. ”

Kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái, đã nghe thấy có người từ phía sau chạy đến, mang một cái cung khác dâng lên cho hắn. Hắn lấy cây cung trong tay ta, lại đem cây cung đang cầm đưa cho ta, cười nói: ”Cung của trẫm dùng quá cứng và nặng, không thích hợp với nữ nhi.”

Trừng mắt nhìn hắn, hóa ra là hắn cố ý trêu chọc ta.

Hắn  đối với ta như vậy, ta càng to gan, bĩu môi nói: ” Hoàng thượng cảm thấy trêu chọc thần thiếp rất vui sao? ” Ta vốn dĩ  không hề biết, cung tên cũng chia thành nhiều loại, hắn lại đưa cung tên của nam nhân cho ta dùng, không phải bắt nạt ta sức yếu sao?

Hắn đến gần ta, hạ giọng nói: ”Nàng cũng đâu có kém, ngay lúc đầu đã muốn làm bẽ mặt trẫm. Nếu trẫm không bắn trúng hồng tâm kia, có phải không đủ tư cách làm sư phụ của nàng? ”

Nghe hắn nhắc đến hai chữ ”Sư phụ”, ta đột nhiên hơi kinh ngạc.

Sau đó, vội vàng bình tĩnh lại, người cẩn thận như hắn, e rằng hắn đã biết được điều gì đó. Ta vĩnh viễn nhớ hắn đã từng nói, hắn cảnh cáo ta không được nhắc đến Tô Mộ Hàn, thế nên, ngay cả nghĩ cũng không thể được, ít nhất không được để hắn biết.

Tâm tư vừa mới quay trở lại, đã nghe thấy hắn lạnh lùng nói: ”Giương cung. ”

Ta gật đầu, cầm chiếc cung dài trong tay kéo ra.

Quả thật, so ra cây cung mới nhẹ hơn rất nhiều, dây cung cũng không căng chặt như trước. Kéo được hơn một nửa mà chỉ tốn chút sức, dùng hết sức là có thể kéo căng ra hết. Ta đắc ý nhìn hắn một cái, thấy hắn mím môi cười, đưa cây cung dài cho thị vệ bên cạnh. Hắn qua chỗ ta, tay giữ vai ta, chỉnh người ta ngay ngắn, nhỏ giọng nói: “Giương cung có hai cách, hoặc đứng đối diện với hồng tâm hoặc đứng lệch sang một bên hồng tâm. Nàng bây giờ đang đứng đối diện hồng tâm, nên chọn cách giương cung xoay ngang người. Đặt cung vuông góc với mặt đất, mũi tên trong thế bắn xoay ngang này phải tạo thành một đường thẳng với cánh tay, hai vai hơi hạ xuống, động tác nơi vai phải tự nhiên. Điều chỉnh hơi thở, thân ngay người thẳng, dùng sức vừa đủ, giữ cung đúng cách, tên hơi thả lỏng tự nhiên, kéo từ trước ra sau, cung căng hết cỡ là được….”

Lặng lẽ nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, ta thậm chí hơi ngây người.

Hắn liếc mắt nhìn ta, nhíu mày khiển trách: ”Mắt phải nhìn thẳng về phía trước! ”

Lúc ấy ta bỗng nhiên mới kịp phản ứng, ta bất giác le lưỡi, quay mặt về phía bia ngắm phía trước. Vừa rồi nhìn hắn bắn tên, nhưng mà khi ấy chỉ là vừa thấy đã bắn, nhưng bây giờ ta nhìn, thì thấy khoảng cách dường như xa hơn nhiều. Màu hồng của hồng tâm dường như càng nhìn càng nhỏ.

Nâng tay ta, hơi giơ lên, hắn nhẹ giọng nói: “Lúc tên bắn vụt ra sau đó sẽ hơi có chiều hướng hạ xuống thấp, vì thế ban đầu khi bắn tên, mũi tên phải chếch lên cao một chút.”

Ta gật đầu, hắn lấy một mũi tên đưa cho ta, ta nhận lấy đặt lên dây cung, nhắm ngay điểm hồng tâm. Dùng sức kéo căng dây cung, khẽ cắn môi, ngón tay buông lỏng, mũi tên trên tay thoáng cái đã bay vụt ra

Nhưng, có điều chỉ mới hơn mười thước đã rơi thẳng xuống mặt đất, mũi tên  cắm chặt vào bùn đất, chỉ còn đuôi tên hơi đong đưa.

Miệng ta há ra nhìn, rõ ràng là bám sát vào lời hắn mà làm theo,  nhưng vì sao kết quả lại khác xa nhau như thế?

Người bên cạnh nhỏ giọng nói: ”Không đủ sức”. Vừa nói vừa cầm tay ta giúp đặt một mũi tên khác lên, kéo căng cung ra, hắn hít một hơi, hai tay mới vừa đặt xuống, mũi tên rời khỏi cung ”vèo” bay ra, trong chớp mắt đã cắm vào hồng tâm kia.

Ta không phục, ra sức tập luyện hơn mười lần, tuy rằng không thể bắn trúng được hồng tâm như hắn, nhưng cũng có thể miễn cưỡng không rơi khỏi tấm bia. Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định ta phải cố gắng cố gắng, nhất định là sẽ làm được.

Hắn ở lại xem ta cho đến tận buổi trưa, mới thu thập đồ đạc trở về dùng bữa.

Hắn vẫn cưỡi ngựa như trước, còn ta ngồi  trước người hắn, nằm trong lồng ngực của hắn, ngước mắt hỏi:”Hoàng thượng cảm thấy thần thiếp bắn như thế nào?”

Hắn hừ khẽ một tiếng, cười nói: “Tạm chấp nhận được.”

Nghe vậy, ta không khỏi cười rộ lên, hắn lại nói:”Một lát nữa trẫm và Mã tướng quân đi thị sát Vũ Lâm quân tập luyện, nàng không cần phải đi, ở lại Ngự Túc uyển nghỉ ngơi đi. Nhớ kỹ, vừa rồi nàng còn nợ trẫm một việc.”

Ồ, chuyện vừa rồi thế mà hắn  lại nhớ kỹ như vậy. Liền hỏi hắn: “Vậy Hoàng thượng nói cho thần thiếp biết, người muốn thần thiếp làm  gì?”

Hắn suy nghĩ một lát, mới nói: “Nàng chuẩn bị điểm tâm, đến buổi tối trẫm sẽ trở về ăn.”

Trong lòng hơi rung động, lại là điểm tâm. Bất giác nhớ tới khi đó ta liều làm một mâm bánh vừng, hại hắn ăn no đến đầy bụng. Nghĩ như vậy, liền khẽ cười, mở miệng hỏi: “Hoàng thượng còn dám ăn đồ do thần thiềp làm sao?”

Hắn hỏi lại: “Tại sao lại không dám? Trẫm cảnh cáo nàng, nếu làm không vừa miệng trẫm, trẫm sẽ phạt nàng!”

“Được.” Ta che miệng cười.

Trở về Ngự Túc uyển, hắn chỉ vội vã ăn một ít rồi đi ra ngay.

Ta trở về phòng nhỏ nghỉ ngơi một lát, Triêu Thần tò mò hỏi ta: “Nương nương, người học sao rồi ạ?”

Ta nghĩ ngợi, thuận miệng nói: “Rất tốt, Hoàng thượng bách phát bách trúng, bản cung đương nhiên cũng có thể được năm mươi.”

Triêu Thần cười rộ lên, nàng biết ta nói lung tung nhưng cũng không nói gì.Một lát sau sau mới lại hỏi: ” Hoàng thượng ra ngoài vội vàng thế, người còn không đi sao nương nương?”

Lắc lắc đầu, ở trên giường ngồi dậy, nhìn nàng nói: “Triêu Thần, ngươi biết làm điểm tâm không?”

Nàng  không ngờ tới ta lại đột nhiên hỏi như vậy, hơi kinh ngạc, đành nói: “Dạ biết làm, nương nương muốn ăn gì. Lát nữa nô tì sẽ đi làm cho người.”

Suy nghĩ, lại hỏi: “Vậy ngươi đặc biệt giỏi nhất món gì?”

Nàng hơi nghi ngờ khẽ liếc qua ta, mở miệng nói: “Nô tì cũng không có món nào đặc biệt giỏi, các loại điểm tâm đều có điểm giống nhau.”

Các loại điểm tâm, trong mắt ta Triêu Thần thật sự giỏi giang. Vừa kéo nàng đi, vừa nói: “Vậy ngươi dạy bản cung làm mấy món đơn giản nhất là được.” Tránh cho việc chọn phải món phức tạp khó làm, ta sẽ không làm được.

Triêu Thần hoảng sợ, giật mình mở miệng: “Nương nương, người muốn ăn gì nói cho nô tì là được, nô tì sẽ đi làm cho người.”

Trừng mắt nhìn nàng một cái, mở miệng nói: “Ai bảo bản cung muốn ăn!”

Nàng  giật mình, dường như nửa ngày sau mới bừng tỉnh hiểu ra, trên mặt từ từ nở nụ cười,nhỏ giọng nói: “Dạ! Nô tì biết.”

Tình Hòa ở bên ngoài nghe ta nói muốn tự mình làm điểm tâm cũng giật mình, ngăn ta lại nói: “Nương nương, vậy … Ở nơi này người có thể làm sao ạ?”

Ta cũng không nói vì sao phải làm, chỉ hỏi: “Nhà bếp ở đâu?”

“Nương nương…” Vẻ mặt nàng  khó xử.

Ta cười nói: “Không sao đâu, ngươi chỉ cần nói cho bản cung ở đâu là được.”

Tình Hòa không biết làm sao, đành phải xoay người đi nói: “Nương nương, mời  đi theo nô tì.”

Ta và Triêu Thần liếc mắt nhìn nhau, bước đi theo.

Người trong phòng ăn thấy ta đến, sắc mặt mỗi người đều hiện lên sự sợ hãi, bởi vì mọi người cho rằng họ làm đồ ăn không hợp khẩu vị của ta, cho nên ta mới đến đây. Bọn họ quỳ trên mặt đất hành lễ với ta, ta mở miệng miễn lễ cho bọn họ đứng lên, suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: “Đều ra ngoài hết đi”

Tình Hòa đi đến, mở miệng nói: “Nương nương muốn ăn món gì, hãy để cho bọn họ làm đi.”

Ta lắc đầu, nói: “Tình Hòa, ngươi cũng đi ra.”

Nàng hơi kinh ngạc, khẽ run lên, nhưng cuối cùng cũng cúi người với ta rồi lui ra ngoài.

Đợi tất cả mọi người đều ra ngoài hết, Triêu Thần mới hỏi ta: “Nương nương muốn làm món gì ạ?”

Làm cái gì à, lần trước làm bánh vừng cho hắn ăn, đến bản thân ta cũng chưa nếm thử, bởi vì vừa nhìn đã biết không thể ăn được. Vậy mà hắn lại còn ăn rất nhiều, còn muốn mang phần còn lại về Thiên Dận cung. Nghĩ nghĩ, bất giác muốn bật cười.

Vì thế, thành thật nói: “Hay là, ngươi dạy bản cung làm bánh vừng đi.”

Triêu Thần nghi ngờ nói: “Bánh vừng?”

Ta nhíu mày: “Sao vậy, ngươi không biết làm à?”

Nàng vội lắc đầu: “Không phải, nô tì chỉ cảm thấy…” Nàng lập tức lại cười, đổi đề tài nói, “Nương nương muốn làm cái gì, nô tì sẽ chỉ người làm cái đó.” Dứt lời, xoay người lại tìm bột nếp, đổ ra một ít.

Ta nhìn nàng, trong lòng không khỏi buồn cười, ngày ấy ta chẳng qua chỉ muốn  đơn giản một chút, lấy gạo nếp đã được hấp lên nặn mấy cái cho xong. Bây giờ xem ra, phải viên tròn lại, nặn như thế nào cũng không biết.

Đổ bột nếp ra, nàng lại đi tìm vừng, tìm tới tìm lui nửa ngày cũng không thấy. Đành phải ra hỏi người của phòng bếp, lại tiến vào lấy trong chiếc bình ở phía sau ra.

Triêu Thần nói với ta: “Nương nương, bánh vừng quan trọng nhất là vị vừng, nô tì lúc còn ở quê nhà cũng từng làm cái này, không phải là đem vừng trực tiếp rắc lên phía trên. Mà là đem toàn bộ vừng mài nhỏ thành bột, sau đó trộn lẫn cùng với bột nếp. Như vậy khi ăn vào sẽ không nhai nhai phải hạt vừng.”

Ta gật đầu, cách này rất hay, ăn cũng nhẵn mịn.

Nàng dạy, đem vừng mài thành bột, trộn cùng bột nếp, ở giữa khoét một  miếng nhỏ, rót ít nước vào, nhẹ nhàng trộn đều lên.

“Nương nương, nước cho vào phải vừa đủ, không quá nhiều, cũng không quá ít, nếu không bánh vừng sẽ không đẹp, nặn viên  ra ăn cũng không ngon.” Triêu Thần ở bên cạnh nhắc nhở ta.

Ta tiếp thu nhìn, thật không ngờ, hóa ra còn phải chú ý nhiều thứ như vậy.

Bánh vừng đã làm xong, được đem đi hấp. Ta muốn nhóm lửa, lần này Triêu Thần bất luận thế nào cũng chết sống không chịu, tranh lấy việc kia, khiến cho ta lại vừa bực vừa buồn cười.

Nhóm lửa lên, chỉ chốc lát sau, toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập mùi thơm của vừng.

Thật là thơm nha, ta nhịn không được nuốt nước miếng.

Cái này và cái lần trước ta làm thật sự không thể so sánh.

Nghĩ vậy, trong lòng hơi đắc ý. Chờ một lát nữa khi hắn trở về, nhìn thấy bánh vừng như thế này, không biết sẽ có biểu hiện như thế nào nhỉ? Và hắn sẽ nhớ tới thứ bánh vừng lần trước chăng?

Đang nghĩ đến thất thần, khi bình tĩnh lại, mới thấy Triêu Thần đã đứng trước mặt, cười nói: “Nương nương, có thể mang ra khỏi nồi được rồi.”

“Thật không?” Cảm thấy thật nhanh.        

Triêu Thần mở nắp lên, từng làn hơi nước nóng hổi, trắng xóa bốc lên hòa tan vào không khí để lộ ra mâm bánh hấp bên dưới. Những hạt vừng trộn lẫn vào bột, có màu xám trắng, để lộ ra hình dáng trong làn bột trắng đục. Dùng ngón tay chạm vào, cảm thấy rất mềm mại và dẻo dai.

Ta bất giác cười rộ lên.

Triêu Thần cũng vui vẻ nói: “Nương nương, Hoàng thượng sẽ thích sao?”

Chắc chắn rồi, nói chung ta đã cố gắng hết sức. Sau đó ta lại cau mày nói: “A, bây giờ đã làm xong rồi, lát nữa Hoàng thượng trở về sẽ nguội mất.”

Triêu Thần cười nói: “Nương nương yên tâm, nô tì sẽ đậy nắp lên, lát nữa nếu Hoàng thượng trở về quá muộn, chỉ cần hâm lại là được rồi.”

Ta gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”

Triêu Thần vừa đậy nắp nồi hấp lại vừa nói: “Chờ Hoàng thượng trở về, nhất định là…”

“Nương nương, nương nương ——” Triêu Thần chưa nói hết câu đã bị tiếng gọi lớn từ bên ngoài cắt ngang.

Ta quay đầu nhìn ra bên ngoài, Triêu Thần vội để đồ trong tay xuống bước lên mở cửa ra, thấy một thái giám dáng vẻ gấp rút, vội vã chạy tới, sắc mặt của y hơi tái. Ta cảm thấy trái tim bỗng nhiên nặng nề, như điềm báo trước có chuyện không hay xảy ra.

Thái giám kia chạy tới, quỳ xuống nói: “Nương nương, trong cung xảy ra chuyện lớn, Hoàng thượng đã hồi cung. Nô tài phụng mệnh đến truyền lời cho nương nương biết việc này, nếu nương nương hồi cung, bên ngoài đã sắp xếp người hộ tống nương nương.”

Đầu ngón tay ta run lên, y nói cái gì? Hạ Hầu Tử Khâm hồi cung rồi sao?

Bước lên một bước, ta nghiêm nghị hỏi: “Trong cung đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện này… Chuyện này nô tài không biết.” Người đang quỳ bên dưới cúi đầu, giọng run run trả lời.

Ta còn tâm trí đâu mà để ý y có biết hay không, vội vàng bước ra ngoài.

“Nương nương…” Triêu Thần vội vã đuổi theo ta.

Ta trầm giọng nói: “Hồi cung!”

Tình Hòa cũng đuổi theo, thấy vẻ mặt ta âm trầm, cũng thức thời không nói một câu nào.

Lệnh cho Triêu Thần thu dọn đồ đạc một chút rồi đi ngay ra khỏi Ngự Túc uyển. Bên ngoài cửa đã có sẵn một chiếc xe ngựa, ta không nói gì, bước nhanh lên phía trước. Một người giúp ta nhấc màn che cửa xe lên, thấp giọng nói: “Nương nương, xin người từ từ thôi ạ.”

Giọng nói vô cùng quen thuộc, làm ta bất thình lình ngước mắt nhìn, chính là Cố Khanh Hằng.

Hạ Hầu Tử Khâm vội vã hồi cung nhưng để Cố Khanh Hằng ở lại bảo vệ cho ta càng khiến ta lo lắng không yên.

“Nương nương…” Triêu Thần kêu lên phía sau, ta mới hoàn hồn lại, không nhìn người trước mặt, xoay người bước vào bên trong xe ngựa. Triêu Thần cũng bước thẳng vào, ngồi bên cạnh ta, len lén nhìn ta nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Xe ngựa dần dần tăng tốc độ, chạy nhanh hơn trước, tấm màn che nơi cửa bay bay, phát ra tiếng “phần phật”. Lúc này ta không có tâm trạng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể làm cho hắn đi gấp gáp như vậy? Ngay cả thời gian thông báo với ta cũng không có?

Ta cắn răng, buổi sáng hắn còn dạy ta bắn tên, còn nói muốn ta làm điểm tâm tối chờ hắn trở về ăn. Sao chỉ mới mấy canh giờ, tất cả đều thay đổi hết rồi?

Ngồi trong xe ngựa được một đoạn, cuối cùng ta chịu không được, lớn tiếng kêu: “Cố thị vệ!”

“Nương nương, có chuyện gì?” Bên ngoài xe truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Cố Khanh Hằng.

Ta hỏi không cần suy nghĩ: “Trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Ta không biết thái giám kia có biết thật hay không, nhưng bây giờ ta hỏi Cố Khanh Hằng, chắn chắn y sẽ không gạt ta.

Một lát sau mới nghe thấy người bên ngoài nói: “Trong cung có người đến truyền lời, nói Dụ thái phi vô ý rơi xuống nước.”

Lời của y thốt ra làm ta hoảng sợ, Dụ thái phi xảy ra chuyện?

Thảo nào hắn lại khẩn trương như vậy.

Nhớ lại lần đó ở Lam Hồ, hắn quanh co lòng vòng dẫn ta đi nguyên một vòng hồ rộng lớn, chỉ vì muốn ta nói bóng nói gió bệnh tình của Dụ thái phi cho hắn nghe. Ta biết, mặc dù hắn oán hận bà ấy, nhưng trước sau gì hắn cũng không thể quên được đó là người mẹ ruột thịt của hắn.

Cho nên khi nghe Dụ thái phi xảy ra chuyện, hắn mới sốt ruột như vậy. Ngay cả thời gian nói với ta một tiếng cũng không có, vậy có phải tình hình của Dụ thái phi không lạc quan hay không?

Ta ngẫm nghĩ, vội vàng hỏi: “Tình hình của Dụ thái phi thế nào rồi?”

Cố Khanh Hằng trả lời: “Nương nương, tình hình cụ thể hạ thần không rõ lắm.”

Ta sửng sốt, đúng vậy, y cũng ở Thượng Lâm Uyển như ta. Biết chuyện này chẳng qua cũng do người khác nói lại mà thôi. Xem ra tình hình cụ thể thế nào, phải chờ sau khi ta hồi cung tự đi hỏi mới biết được.

Thúc giục xe ngựa đi mau một chút, trong lòng ta lại càng căng thẳng hơn.

Ngẫm nghĩ một lúc lâu, mới thấy mọi chuyện xảy ra đều không ổn.

Cho dù trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm vẫn ghi nhớ tình cảm mẫu tử với Dụ thái phi, nhưng còn Thái hậu thì sao? Thái hậu vô cùng ghét Dụ thái phi. Bây giờ Dụ thái phi xảy ra chuyện, sao Thái hậu có thể phái người tới đây thông báo cho hắn biết? Huống hồ lúc ta và hắn xuất cung, Thái hậu còn tìm ta nói rằng muốn ta nắm giữ được trái tim của hắn, còn bảo có một số việc, muốn ta chủ động một chút. Bây giờ ta và hắn mới tới Thượng Lâm Uyển hơn một ngày, Thái hậu không thể vì chuyện của Dụ thái phi vội vàng gọi hắn trở về.

Chẳng lẽ còn có ẩn tình khác sao?

“Nương nương, người làm sao vậy? Sắc mặt người rất khó coi.” Triêu Thần lo lắng nhìn ta.

Ta chậm rãi lắc đầu, có nghĩ nhiều cũng vô ích, cuối cùng phải chờ ta hồi cung, mới biết được tất cả những chuyện không thể giải thích được này. Vốn định hỏi Cố Khanh Hằng một lần nữa, nhưng suy nghĩ lại thôi.

Mặc dù xe ngựa đi không ngừng nghỉ, nhưng lúc đến cửa cung cũng đã là chiều tối.

Vội vã vào cung, đương nhiên ta không thể đi thẳng tới Vĩnh Thọ cung được, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải về Cảnh Thái cung trước. Phương Hàm ở trong cung chắc chắn nàng sẽ biết mọi chuyện.

Ta trở về, tất cả mọi người đều ra nghênh đón. Lệnh cho bọn họ lui xuống, chỉ giữ lại một mình Phương Hàm.

Phương Hàm biết ta muốn hỏi điều gì, chưa đợi ta mở miệng đã nói: “Hoàng thượng đột nhiên hồi cung, chắc hẳn nương nương đã nghe được một số chuyện. Chẳng hạn như chuyện Dụ thái phi trượt chân rơi xuống nước.”

Nhìn thẳng vào nàng, thì ra Dụ thái phi rơi xuống nước là thật. Nhưng nàng lại nói “Chẳng hạn như”, quả nhiên còn những chuyện khác nữa.

Ngẫm nghĩ một chút rốt cuộc vẫn hỏi nàng: “Vậy Hoàng thượng đi qua Vĩnh Thọ cung rồi sao?”

Phương Hàm giật mình, lắc đầu nói: “Không, Hoàng thượng sau khi hồi cung, lập tức đến Trữ Lương cung. Đến bây giờ cũng chưa thấy ra.”

Trong lòng ta hoảng sợ, Dụ thái phi trượt chân rơi xuống nước vậy mà hắn trở về cung lại đi Trữ Lương cung thăm Diêu phi sao?

Liếc nhìn Phương Hàm, ta thật sự không ngờ tới thì ra ẩn tình trong chuyện này lại liên quan đến Diêu phi.

Phương Hàm cúi thấp đầu nói: “Nương nương có điều người không biết, sáng nay Dụ thái phi và Diêu phi nương nương không hẹn mà gặp ở Ngự hoa viên bên cạnh Lam Hồ, không biết vì sao Dụ thái phi nhìn thấy Diêu phi đột nhiên bị kích động nổi điên lên. Thái phi liều lĩnh xông lên đánh Diêu phi, khiến các cung nhân có mặt ở đó đều sợ hãi, choáng váng. Sau đó không biết tại sao Dụ thái phi bị ngã xuống Lam Hồ. May mắn thay lúc đó có thái giám ở đó bơi xuống cứu lên, nếu không hậu quả thật khó tưởng tượng.”

Thì ra Dụ Thái Phi không phải trượt chân rơi xuống nước.

“Diêu phi đâu?” Sức lực của Diêu phi không hề yếu ớt, có thể đẩy Dụ thái phi ngã xuống hồ, nhưng tại sao kết quả đảo ngược lại thành Hạ Hầu Tử Khâm đi thăm nàng ta?

Sắc mặt Phương Hàm khẽ thay đổi, liếc mắt nhìn ta, giống như có điều muốn nói nhưng lại thôi. Trong lòng khẽ chấn động, ta lại nói: “Cô cô cứ nói đừng ngại.”

“Nương nương…” Nàng khẽ gọi ta một tiếng, mới nói tiếp, “Diêu phi bị hoảng sợ, đã ngất tại chỗ. “

Bỗng nhiên ta cười đầy châm chọc: “Diêu phi nào phải dạng người chỉ vì hoảng sợ mà có thể ngất đi?” Ta không tin nàng ta là người một khắc trước có thể đẩy người khác xuống nước nhưng một khắc sau đã tự nhiên ngã xuống đất ngất đi được.

Nếu như nếu đổi lại là Thiên Lục ta còn có thể tin. Nhưng nàng ta là Diêu phi, là Diêu Thuần Tự, là con gái của Diêu đại tướng quân!

Chợt một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, là chủ ý của Thái hậu sao? Thái hậu muốn lấy chuyện này để gọi Hạ Hậu Tử Khâm hồi cung sớm?

Cuối cùng Thái hậu đã cảm thấy hối hận sao, hối hận vì lúc trước đã chọn ta đi mà không phải Diêu phi? Vì thế, mới vội vã làm chuyện này để cứu vãn lại sao?

Siết chặt bàn tay, nhìn thấy sắc mặt Phương Hàm hơi trầm xuống, nàng thấp giọng nói: “Thái y khám bệnh, nói là bởi vì Diêu phi mang thai,cho nên không nổi chịu kích động và hoảng sợ.”

Đầu ngón tay run mạnh lên, mang long thai…

“Nương nương…” Phương Hàm lo lắng nhìn ta.

Trách không được Thái hậu vội vàng cho người thông báo gọi hắn trở về, cũng khó trách hắn sau khi trở về không đi Vĩnh Thọ cung mà chạy thẳng tới Trữ Lương cung.

Hóa ra là vì vậy!

A, ta cười khổ một tiếng.

Ta vẫn cho là, người kế tiếp mang thai, chắc hẳn là Thiên Lục chứ chưa hề nghĩ tới lại là Diêu phi.

Ta suy sụp lui lại một bước, Phương Hàm vội đỡ ta, khẽ gọi: “Nương nương…”

Ta lắc đầu, cười đầy châm biếm: “Bản cung không sao.”

Phương Hàm vẫn đỡ tay ta không buông, một lát sau mới mở miệng nói: “Nương nương, trong hậu cung, nếu người muốn lập thế bất bại vĩnh viễn, nhất định phải tự mình sinh một đứa con. Tốt nhất là một hoàng tử.”

Chẳng biết tại sao, lúc nghe Phương Hàm nói những lời này, ta bỗng dưng cảm thấy trong lòng đau xót không thôi.

Ta vốn cho rằng chỉ cần hai người ở bên nhau. Chỉ cần đơn giản như vậy thôi.

Dùng đứa con để củng cố địa vị của mình cũng không phải kế sách tốt nhất.

Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm sẽ có cùng suy nghĩ với ta sao?

Một khắc trước còn ở bên cạnh ta, nhẹ giọng dịu dàng gọi ta. Nhưng giờ khắc này, hắn đang ngồi canh giữ trước giường một nữ nhân khác, có thể hắn còn cười rất vui vẻ nữa. Chỉ vì nàng ta mang thai đứa con của hắn.

Quyền lực chốn hậu cung vốn là nguồn gốc của mọi tội ác

Mà đứa con không thể nghi ngờ chính là một lá bùa hộ mệnh tốt nhất.

Đột nhiên ta nhắm mắt lại, không nên nghĩ như vậy, ta không nên nghĩ như vậy.

“Nương nương, nương nương…” Bên ngoài có tiếng Triêu Thần truyền đến.

Ta không mở mắt, chỉ nghe Phương Hàm hỏi: “Có chuyện gì?”

“Cô cô, Thái hậu phái người đến, mời nương nương qua Hi Ninh cung.” Lời Triêu Thần nói không có chữ nào lọt vào tai ta.

Đến lúc Phương Hàm xoay người lại, đã thấy ta bước lên, nàng chần chừ gọi: “Nương nương…”

Ta cười lạnh một tiếng, đi nhanh ra ngoài, nói: “Thái hậu đã phái người đến gọi, bản cung có thể không qua được sao?”

Đi tới bên ngoài ta mới biết, lần này người tới không phải là Quyến nhi. Là một cung nữ giống như Quyến nhi, thấy ta đi ra, cung nữ đó khéo léo hành lễ nói: “Nô tì Thiển nhi, thỉnh an Đàn phi nương nương.”

“Miễn lễ.” Ta vừa nói xong, nhìn ra phía trước đã thấy bên ngoài chuẩn bị sẵn loan kiệu, tất nhiên là chuẩn bị cho ta.

Triêu Thần và Sơ Tuyết vội đi theo.

Màn kiệu vừa buông xuống, kiệu đã được nâng lên ngay. Ta không thể không hỏi: “Không biết Thái hậu muốn bản cung qua gấp như vậy là vì có chuyện quan trọng gì sao?”

Bên ngoài Thiển Nhi cười nói: “Cũng không có chuyện gì ạ, Thái hậu nghe nói nương nương đã trở về, trong lòng nhớ mong, muốn nói chuyện với người.”

Thực sự là đối đáp rất khôn khéo, ta không hề biết ta và Thái hậu đột nhiên trở nên thân mật như thế từ khi nào? Cung nữ bên cạnh Thái hậu quả nhiên là người nào cũng khó dò xét.

Tới Hi Ninh cung, để cho Triêu Thần và Sơ Tuyết chờ bên ngoài, ta đi theo Thiển nhi vào trong.

Lúc ta đi vào, thấy Thái hậu đang nhắm mắt nằm trên chiếc giường dài, bên cạnh cung nữ đang quỳ, cẩn thận sửa móng tay cho bà. Ta hành lễ với Thái hậu: “Thần thiếp thỉnh an Thái hậu.”

Lúc này Thái hậu mới lặng lẽ mở mắt, phất tay cho người bên cạnh lui xuống, mở miệng nói: “Đàn phi tới nhanh thật.”

Ta hơi xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào, đột nhiên lại nghe Thái hậu nói: “Lần này đi Thượng Lâm Uyển mặc dù chỉ có một ngày ngắn ngủi, nhưng rốt cuộc cũng ở cùng Hoàng thượng một đêm. Không biết Đàn phi và Hoàng thượng có phát triển thêm bước nào không?”

Ta giật nảy người, Thái hậu vội vã kêu ta đến đây chỉ vì muốn hỏi chuyện này sao?

Trên mặt ta bắt đầu nóng lên, nhắc đến chuyện riêng tư, rốt cuộc vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Ta cúi thấp đầu nói: “Thần thiếp và Hoàng thượng chưa có… chưa có…” A, việc này bảo ta nên nói như thế nào đây?

Ta đang ngập ngừng nói chẳng liền mạch, đã Thấy thái hậu bước nhanh lên, kéo cánh tay của ta qua, vén ống tay áo lên, liếc nhìn dấu thủ cung sa trên cánh tay ta. Bỗng nhiên sắc mặt bà thay đổi, giận dữ nói: “Ai gia nghe nói ngươi còn vào phòng tắm với Hoàng thượng, rốt cuộc là cung nữ của ai gia có vấn đề, hay là Đàn phi ngươi có chuyện đây!”

“Thái hậu bớt giận.” Ta bỗng nhiên quỳ xuống.

Thái hậu vẫn tức giận không kềm được: “Vinh phi có thai, bây giờ Diêu phi cũng có, thông minh như ngươi, vì sao không nghĩ ra!”

Cuối cùng ta chợt giật mình.

Vì sao đột nhiên Thái hậu lại quan tâm đến chuyện của ta và Hạ Hầu Tử Khâm, so với chuyện của Diêu phi còn nóng lòng hơn nữa…

Hết chương 4 (177)