Các cung nhân đem ta kéo ra ngoài đột ngột buông tay, ta dĩ nhiên không thể đứng thẳng được, mềm oặt co quắp người ngã xuống. Không biết ai đã đá ta một cái.

Một đá này dường như đã tăng thêm can đảm cho bọn họ, sau đó rất nhiều tay chân đồng loạt đánh xuống.

Ta bắt đầu hoa mắt choáng váng, lại nghe thấy một người nói: "Ngươi cũng đừng oán hận chúng ta, ai bảo ngươi đắc tội với ai không đắc, lại đi đắc tội với Thư quý tần nương nương!"

Ta cười lạnh, ta mạo phạm Thư quý tần lúc nào chứ? Chẳng qua nàng và Thiên Phi cùng chung một mối thù, muốn kiếm cớ dạy dỗ ta một trận mà thôi. Nhưng nàng lại thông minh hơn Thiên Phi nhiều, dạy dỗ người khác cũng biết tìm cớ thích hợp hơn.

Ta nghĩ, vừa rồi nếu ta không nhận lấy ngọc trâm, cũng sẽ phải gánh lấy tội danh không nghe lời chủ nhân sai bảo thôi?

Đã muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do! 

"Ngươi vẫn nên cầu nguyện đi, có thể nương nương sẽ tha cho cái mạng nhỏ của ngươi!"

Đúng thế, ta nên cảm thấy may mắn, lần này người kiếm cớ dạy dỗ ta là Thư Quý Tần, chứ không phải Thiên Phi, nếu không nàng ta nhất định sẽ lấy mạng ta.

"Chúng ta xuống tay nhẹ một chút đi. Nàng vừa mới tới, còn chưa biết sự hiểm ác trong cung đâu!"

Ta không phải không biết, chỉ là ta đã quá xem nhẹ nó.

"Ôi chao." Thêm một người nữa lại thở dài một tiếng: "Nhìn dáng vẻ ngươi lúc nãy, vẫn còn muốn uy hiếp chủ nhân phải không? Ta nói cho ngươi hay, tuy rằng hiện tại chủ nhân mới chỉ là một tiểu chủ, nhưng nếu chủ nhân muốn ngươi chết, cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến mà thôi!" 

Ta cuộn mình lại, co thành một khối, không nói câu nào.

Đau, cơn đau lan đến tận xương tủy.

Nhưng mà lòng ta vẫn luôn minh mẫn, sáng như gương.

Ở nơi này, người ta cần đề phòng không chỉ có một mình Thiên Phi. Trong hoàng cung, thực sự có rất nhiều người thông minh. 

Không biết qua bao lâu, một người từ bên trong đi ra, mở miệng nói: "Nương nương nói, dạy dỗ xong rồi thì đi thôi, sau này nàng ta ghi nhớ kỹ là được."

"Dạ, Như Ý tỷ tỷ." Các cung nhân cung kính đáp lời, ngoan ngoãn dừng tay lại không đánh ta nữa.

Ta nghĩ, đó chắc hẳn là cung nữ thân cận của Thư quý tần, thảo nào đám người ở Huyễn Nhiên Các lại phải nhìn sắc mặt của nàng ta. E rằng ngay cả Thiên Phi và Thiên Lục cũng phải kiêng dè nàng vài phần.

Ta muốn thử đứng lên, nhưng lại không có sức lực, đành phải nằm yên.

Đám thái giám và cung nữ dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu tản ra, ai làm việc nấy.

Ta loáng thoáng nghe được bọn họ nói.

"Bây giờ Như Ý chắc đắc ý lắm, nàng đã trở thành người thân cận duy nhất bên cạnh Thư quý tần rồi!"

"Đương nhiên, cũng không biết Như Mộng kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đang yên lành lại đi treo cổ tự vẫn."

"Ta nghe nói, hình như nàng phạm phải tội gì đó."

"Suỵt — Ngươi không muốn sống nữa hả? Các ngươi cũng muốn bị lôi ra đánh sao?" Người kia nói xong, còn không quên quay đầu lại liếc nhìn ta một cái, trong ánh mắt không có vẻ thương hại, chỉ có tự cảm thấy mình may mắn.

Ta nén không được ho khan hai tiếng, Như Mộng, Như Mộng... Hóa ra nàng là người của Ngọc Thanh Cung.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười, ta nghĩ, ta đã biết nàng phạm phải tội gì...