Edit: Phong Lin

Beta: Kim NC

Ý hắn muốn nói cho ta biết, cho dù như vậy, hôm nay hắn vẫn đi Trữ Lương cung, sẽ không ở lại đây với ta. A, sẽ cảm thấy khổ sở sao?

Có lẽ, có một chút.

Chỉ một chút thôi.

Hắn đang phủ nhận, hắn thực sự có thể có lòng thương người, có thể ban tình thương đó cho tất cả các phi tần trong hậu cung?

Nhưng, chỉ có duy nhất mình ta, hắn không chạm tới.

Khóe miệng ta vẫn nở  nụ cười xán lạn rực rỡ như trước, ta nói với chính mình, ta dùng lời nói dối để thử nghiệm, thì kết quả nhận được nhất định cũng là lời nói dối. Vì thế hôm nay lời của hắn, ta không cần phải để tâm.

Có điều trong lòng của ta, vẫn có một loại cảm giác rất kỳ lạ.

Hắn – Hạ Hầu Tử Khâm, là người đa tình nhưng lại chung tình.

Đa tình, nhưng lại chung thủy yêu một người..

Lặp lại như thế, thật là cay đắng.

Người đa tình, sao còn chung tình?

Khẽ cười, nói: “Vậy sau này thần thiếp sẽ không ngu xuẩn như vậy nữa.”

“Ừm.” Hắn đáp lời rất nhanh, nắm chặt lấy tay ta hơn, tiếp đó lại mở miệng: “Nhưng mà trẫm thích nàng như vậy.”

Trong lòng ta chấn động, hắn nói, hắn thích….

Đôi môi mỏng khẽ mở lần thứ hai, hai chữ kia, được thốt ra một cách dịu dàng:

“A Tử.”

Hắn, đang gọi tên ta…

Ta kinh ngạc đến mức dường như muốn nhảy lên, ngay cả ô hấp cũng trở nên hỗn loạn. Ta vẫn còn nhớ khi đó, ta muốn hắn gọi tên của ta, hắn thà chết cũng không gọi, hắn nói tên của ta khó nghe. Thế nhưng hôm nay….

Hít một hơi thật sâu, mừng rỡ mỉm cười: “Vì sao Hoàng thượng không gọi thần thiếp là Tử nhi.”

Hắn gọi ta là “A Tử”, nghe không được tự nhiên cho lắm.

Bỗng nhiên hắn xụ mặt xuống, cứng nhắc mở miệng: “Trẫm không thích gọi giống người khác….” Giống như bị bắt nạt, lời nói của hắn trở nên hỗn loạn kỳ cục.

Hắn vẫn còn nhớ lời nói của ta, hắn vẫn không thích tiên sinh của ta.

Nhưng, ta vẫn cảm thấy thích thú như trước.

Một Hạ Hầu Tử Khâm tràn đầy sức sống, đang tiến vào trái tim ta. 

Cuối cùng ta cũng cảm thấy, ở bên cạnh hắn lâu dài, hắn sẽ giống như một loại độc dược, thấm vào trong lấy đi sinh mệnh của ta.

“Hoàng thượng…” Không biết Vãn Lương đã về từ lúc nào, thở gấp nói: “Thuốc mỡ đã mang đến rồi, kiệu đón nương nương cũng đã trực sẵn ở bên ngoài. Có cần nô tì gọi công công đỡ nương nương ra không ạ?”

Hắn ho khan một tiếng, dường như hơi xấu hổ, ngoái đầu lại nhìn thoáng qua Vãn Lương, đưa tay nói: “Ngươi ra ngoài chờ trước đi, thuốc mỡ đưa cho trẫm.”

Vãn Lương vội vàng đáp lời tiến lên, dâng hộp thuốc mỡ cho hắn, rồi lui ra ngoài.

Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay cởi tất giúp ta, ta giật mình, vội vàng cúi người ngăn hắn lại: “Hoàng thượng, người cả ngày  đã mệt mỏi lắm rồi, việc thoa thuốc vẫn là nên để Vãn Lương vào làm đi.” Vừa dứt lời, ta liền muốn gọi người.

Hắn lại cười: “Không cần, hôm nay trẫm uống trà nàng mời, tinh thần rất sảng khoái.”

Nhưng ta vẫn cảm thấy không ổn, hắn là vua,  sao có thể làm chuyện như vậy?

Chân ta theo bản năng rút về, không muốn hắn nắm, nhưng lại chạm phải vết thương, thật đau nha.

Tất được trút bỏ, trông thấy chân trần của ta sưng đỏ lên một chút, may mắn là không nặng cho lắm. Hắn xoay người lại lấy hộp thuốc mỡ bên cạnh, mở nắp, ngón tay ấn xuống, bỗng nhiên hắn cau mày, sau đó đóng nắp lại, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.

“Hoàng thượng….” Ta khó hiểu nhìn hắn.

Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, ánh mắt nhìn hộp thuốc mỡ, mở miệng nói: “Thuốc mỡ này ở đâu mang đến?”

Ta chợt kinh hoảng, khi nhìn theo ánh mắt hắn, ta mới bỗng nhiên nhớ đến, hộp thuốc mỡ này, không phải là hộp thuốc Cố Khanh Hằng đã mang đến hay sao?

Nhưng mà, làm sao ta có thể nói là Cố Khanh Hằng mang đến? Chỉ có thể tùy tiện đáp: “Là Ngự dược phòng mang đến.”

Nhưng mà ta không ngờ tới, lời nói vừa thốt ra, bỗng nhiên hắn đứng lên, cũng không thèm liếc nhìn ta lấy một cái, chỉ bước nhanh ra ngoài.

_________________