Edit: Kim NC

Beta: Như Bình

Ta thấy có chút lo sợ không yên, Ngọc Dung Hoa tận tâm giúp ta như vậy, thực sự chỉ vì muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, sau đó tìm một nơi sống yên ổn qua ngày trong hoàng cung thôi sao?

Nàng đứng trước mặt ta, dường như đang chờ ta nói điều gì.

Ta suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng ta phát hiện không biết mình nên nói gì đây.

Ngọc Dung Hoa quả là hiểu rõ chuyện Phất Hi và Hạ Hầu Tử Khâm như lòng bàn tay, cho nên ngay vào lúc Thiên Lục được sủng ái, nàng vẫn có thể nhìn thấy được Thiên Phi.

Nếu lo lắng của nàng là thật, vậy…

Hạ Hầu Tử Khâm.

Ai có thể nghĩ đến chuyện, Thiên Lục chẳng qua chỉ là một màn ngụy trang của hắn?

Nếu nói đến tâm tư, ai có thể sâu sắc hơn hắn đây?

Như vậy Thiên Lục thì sao, nàng ta là tự nguyện hay là cũng bị hắn lừa gạt trong một màn mơ hồ này?

Hắn có thể dụng tâm bảo vệ long thai trong bụng Thiên Phi như vậy, thật sự khiến ta thán phục. Không cần biết hắn có thực sủng ái Thiên Phi hay không, nhưng đứa bé trong bụng nàng ta, vẫn là cốt nhục của hắn.

Ta tất nhiên cũng không hy vọng đứa bé kia có thể bình an sinh ra, nhưng ta sẽ không ra tay làm hại đứa bé.

Ta có thể tạm thời bỏ qua Thiên Phi, chỉ vì ta biết đứa trẻ kia là của hắn.

A, ta thê lương cười, dù Ngọc Dung Hoa không tới nhắc nhở ta, ta cũng sẽ không ra tay giết chết một đứa bé. Tang Tử ta tuy không phải người lương thiện, nhưng cũng không phải loại người có thể xuống tay với một đứa trẻ vẫn còn trong bụng mẹ.

Sau một lúc lâu, ta mới nhìn về phía nàng, khẽ cười mở miệng: “Bản cung cảm tạ tỷ tỷ đã nhắc nhở.” 

Nàng sợ hãi nói: “Thần thiếp không dám, nương nương an lành, thần thiếp mới có thể sống tốt. Thần thiếp và nương nương vốn ngồi trên cùng một chiếc thuyền.”

Ta đưa tay kéo nàng ngồi xuống, cười nói: “Như vậy sau này tỷ tỷ cũng không nên khách khí. Tỷ tỷ lại còn đến thăm hỏi sức khỏe bản cung thế này, bản cung nhìn tỷ, thấy tỷ càng ngày càng gầy.”

Lúc này nàng mới nở nụ cười: “Thần thiếp vẫn luôn như vậy.”

Ta bỗng nhớ, lát nữa Triêu Thần sẽ mang trà tới Ngự thư phòng, nhìn người trước mặt, chi bằng ta thuận nước giong thuyền (*) vậy.

* Một công đôi việc, thuận tiện thì làm luôn thể.

“Bản cung lo lắng Hoàng thượng dạo này quá mệt nhọc, vốn muốn pha trà gửi đến người, nhưng không may lại bị bệnh. Hay là ta để Triêu Thần đi với tỷ tỷ, lát nữa bản cung sẽ dặn dò nàng cho thêm lá bạc hà vào, có thể giúp tinh thần sảng khoái.”

Ta thản nhiên nói, lại thấy sắc mặt Ngọc Dung Hoa hơi xấu đi, ta nghĩ chẳng lẽ nàng không muốn gặp Hạ Hầu Tử Khâm sao?

Đang định hỏi, liền thấy nàng mở miệng nói: “Nương nương, Hoàng thượng bị dị ứng bạc hà, ngửi thôi cũng sẽ ói. Cho dù chỉ chạm một chút bạc hà cũng không được. Cũng không trách nương nương không biết, từ khi Hoàng thượng còn ở Vương phủ đã không dùng những thứ có hương bạc hà rồi, thái y và đầu bếp trong cung đều biết chuyện này. Nếu nương nương hỏi các cung nữ, các nàng cũng sẽ biết.”

Vị bạc hà mát lạnh…

Ta chỉ cảm thấy đầu ngón tay khẽ run lên, như vậy người đến phòng ta đêm qua…

Không phải là hắn!

“Nương nương, người làm sao thế?” Ngọc Dung Hoa thấy ta không nói lời nào, hơi nhíu mày, nghi ngờ nhìn ta.

Cố gắng hoàn hồn, ta miễn cưỡng cười nói: “Ừ, không sao, ta chỉ thấy hơi mệt thôi.”

Nàng vội vàng đứng lên: “Thần thiếp đã quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, thần thiếp xin cáo lui. Lát nữa thần thiếp sẽ tự đưa nước trà đến ngự thư phòng, nương nương nghỉ ngơi thật khỏe đi ạ.” 

Suy nghĩ của ta đã sớm không còn ở đây, ta mơ hồ đáp lời.

Ngọc Dung Hoa đi ra.

Ta từ từ đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, thời tiết ngoài kia rất đẹp, chỉ là gió vẫn rất lạnh.

Người đó không phải hắn.

Ta hơi thất vọng, nhưng tò mò nhiều hơn.

Đến cuối cùng là ai đã bí ẩn đến đây, nhưng lại không làm hại ta.

Hơi cắn môi, ta nghĩ đã đến lúc làm người thần bí kia lộ mặt.