Edit: Ong MD

Beta: Thỏ SN

Ta giật mình, nếu hắn đã biết, sao còn muốn ta giải thích làm gì?

Hắn nhìn ta, gần nhau thế này, trong con ngươi sâu thẳm của hắn, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt ta.

Ta bỗng nhiên hoảng sợ, vội xoay người một cái, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng mau buông thần thiếp ra, thần thiếp sợ sẽ lây bệnh cho người.”

Hắn hừ một tiếng, không thèm buông ra mà ngược lại còn siết chặt hơn nữa, lạnh lùng nói: “Nàng mà cũng có lúc sợ sao. Còn dám diễn trò trước mặt trẫm!”

Lòng ta chợt lạnh ngắt, hắn tức giận sao?

Ta len lén nhìn hắn, thấy đôi môi mỏng của hắn mím chặt, đôi mắt trừng lớn nhìn ta chợt lóe sáng. Ta bỗng nhiên muốn cười, nếu hắn thật sự tức giận, đêm nay nhất định sẽ không tới đây.

Nghe hắn ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Hôm nay trẫm đỡ Tích quý nhân vào Hi Ninh cung, không ngờ Đàn phi ngay cả một chút ghen tuông cũng không có. Đàn phi không hề có chờ mong đối với trẫm sao?”

Thật tốt, tức giận xong lại muốn thăm dò ta.

Buông chén thuốc xuống, ta xoay người lại nhìn hắn, mỉm cười yếu ớt thản nhiên nói: “Hoàng thượng đã đem thứ tốt nhất cho thần thiếp, nếu thần thiếp còn cảm thấy chưa đủ, đó mới thực sự là không có mong đợi.”

Hôm nay, rõ ràng là Thiên Lục và Thái hậu đối nghịch, ngay cả ta cũng đối nghịch với Hạ Hầu Tử Khâm để diễn khổ nhục kế, nhưng đó cũng là đụng vào Thái hậu. Hắn trước tiên sai người đem ta trở về Cảnh Thái cung, rồi xoay người ôm Thiên Lục vào, giúp ta thoát thân một cách kỳ diệu như vậy, ta còn muốn gì nữa?

Thậm chí hắn tự mình đưa Thiên Lục trở về, trong hậu cung có biết bao nhiêu người nhìn thấy. Các nàng có lẽ cho rằng, so với ta, Thiên Lục càng được thánh sủng nhiều hơn.

Ta không đoán ra vì sao hắn lại làm thế, nhưng ta thật sự cảm kích hắn.

Tròng mắt của hắn chợt hiện lên ý cười, nhưng không bộc lộ rõ ràng, khuôn mặt vẫn sưng sỉa lên như trước: “Nếu trẫm làm ngược lại, hôm nay nàng làm thế nào?”

Nếu như hắn hối hận mà làm ngược lại, vậy thì ta thua tuồng vui này, bại bởi Thiên Lục và Thiên Phi, và thua bởi Hạ Hầu Tử Khâm.

Hắn không đợi ta trả lời, đứng thẳng lên, đi ra bên ngoài.

“Hoàng thượng…” Ta đuổi theo gọi hắn.

Bước chân của hắn vẫn không dừng, chỉ nói: “Nghỉ ngơi đi, trẫm đi Úc phúc quán thăm Tích quý nhân. Bị bệnh thì ngày mai không cần qua Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu.” Hắn vừa nói vừa đi, ngay cả đầu cũng không hề quay lại một lần. 

Trong lòng ta dâng lên cảm xúc phức tạp, có cay đắng, có hạnh phúc, và cũng có cả bất đắc dĩ nữa.

Một lát sau, Triêu Thần bước vào nhìn thấy ta còn đứng, vội đỡ ta lên giường, dém chăn cẩn thận rồi lại dặn: “Nương nương, ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài, ở bên ngoài bây giờ rất lạnh, nương nương nên nằm trên giường nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì, người cứ kêu một tiếng, nô tì đợi ở bên ngoài.”

Triêu Thần nói xong cầm chén thuốc không đi ra ngoài, ta bỗng nhiên gọi nàng lại: “Triêu Thần, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi. Bản cung không sao đâu, chỉ lệnh cho cung nữ tuần tra ban đêm cứ một lúc đi qua đây xem thử là được rồi.”

“Nương nương…”

“Đi xuống đi.” Ta nói xong cũng không nhìn Triêu Thần, chỉ nhắm mắt lại ngủ.

Trong mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy cả người ngày càng nóng ran lên.

Ta xoay người, trong mơ màng giống như có bàn tay của ai đó đưa qua, nhẹ nhàng chạm vào trán ta, sau đó, là một tiếng thở dài yếu ớt, như có như không, truyền vào tai ta.

Là nằm mơ sao?

Nếu không phải thế thì sao lại có cảm giác có người đứng trước giường chứ?

Không phải, hắn đang ở Úc phúc quán mà.

Mơ màng suy nghĩ lại đột nhiên cười cay đắng.

Nỗi khổ tâm của hắn ta hiểu rất rõ, nhưng vẫn hy vọng như từ trước đến giờ hắn sẽ ở lại đây.

Ta nóng quá, bàn tay kia mang theo cảm giác mát lạnh, chậm rãi, chậm rãi, chạm nhẹ vào khuôn mặt của ta…