Tử Thiên Thần

Quyển 1 - Chương 31-4: Thần lực (IV)

Giọng nói mong manh mà có cái gì đó thật lạnh lẽo khiến tên trùm Fakarus thoáng giật mình, hắn từ từ quay đầu lại.

Một cô gái trong bộ váy ngắn màu đỏ thẫm đang bước về phía hắn, dung nhan mĩ lệ, tóc dài như suối, và trên tay nàng đang cầm một... cây kem bạc hà.

Đó chính là Huệ Nha, nàng không thể đứng yên mà nhìn Xuyên Sơn bị hành hạ thêm nữa, nàng cần phải cứu lấy anh ấy! Và đôi môi nàng lại hé mở:

"Để anh ấy yên."

Tên trùm mở trừng cặp mắt đỏ ngầu, hắn nhấc bàn chân to bè ra khỏi cổ Xuyên Sơn và quay cả thân hình về phía Huệ Nha. Hắn gầm gừ:

"Con ranh con này mày vừa ra lệnh cho tao đấy à? Tao chém bay đầu mày bây giờ!"

Huệ Nha từ từ ngước lên nhìn tên trùm Fakarus, mưa trút xuống chảy từng dòng trên khuôn mặt tuyệt sắc của nàng, nhỏ thành những giọt trong veo dưới cằm. Tên trùm quả thực quá cao lớn so với nàng, tay thì lăm lăm đại đao, sát khí phừng phừng! Vậy nhưng sắc mặt nàng vẫn hoàn toàn bình thản, đôi mắt trong như hồ thu của nàng vẫn nhìn thẳng vào cặp mắt dã thú của hắn, và... làn môi nàng lại nhẹ nhàng cất giọng:

"Tránh ra."

Tên trùm cau chặt đôi lông mày mắt trợn lên nhìn Huệ Nha chằm chặp, con bé này không hiểu ở đâu chui ra mà lại dám tỏ thái độ khinh thường hắn đến thế? Chẳng lẽ nó không sợ chết ư, hay là đầu óc nó có vấn đề? Hắn tức tối quát:

"Mẹ con này, mày láo quá nhỉ! Tao... tao phải bóp chết mày!"

Vút!

Huệ Nha vung tay rất nhanh, và cây kem bạc hà bay thẳng vào... giữa mặt tên trùm Fakarus!

Bộp!

Tên trùm đưa tay vuốt chỗ kem dính nhoe nhoét trên chiếc mặt nạ, cả người hắn rung lên, cơn giận của hắn bắt đầu nổ bùng ra như núi lửa phun trào, hắn gào thét:

"Khốn kiếppp! Thế này thì mày chẳng thể sống tiếp được rồi! TAO SẼ BĂM VẰM MÀY RA!!!!"

Tất cả những người đang đứng chứng kiến ở trong những quầy hàng hai bên đường đều rùng mình khi nghĩ tới kết cục của cô bé dám cả gan chọc giận tên trùm Fakarus. Xuyên Sơn cố gắng gượng dậy, giọng anh nghẹn lại:

"Huệ Nha... mau chạy đi..."

Tên trùm đã vung cây đao bự chảng lên trong tiếng sấm sét nổ ầm ầm trên trời cao! Huệ Nha vẫn đứng lặng yên, nàng khẽ... nhắm mắt lại.

"MÀY CHẾT!!"

Tên trùm điên loạn chém thẳng cây đao xuống đầu Huệ Nha!!

Nhưng...

... hắn chỉ có thể chém vào... không khí.

Vì Huệ Nha đã kịp bay người sang một bên nhẹ như gió. Và rồi... nàng đang từ từ mở mắt ra, giờ đôi mắt nàng đã không còn mang màu đen huyền trong veo nữa, mà đã trở thành... màu bạc rực sáng!

Đôi mắt Huệ Nha đang cháy sáng rừng rực!!!

Tên trùm sững người lại:

"Mày... là cái quái gì vậy??"

Không chỉ tên trùm mà cả đám đông du khách và lũ đầu gấu Gilwar cũng đều đang ngỡ ngàng trước sự biến đổi của Huệ Nha. Xuyên Sơn bất lực nghiến chặt răng, vậy là anh không thể che giấu cho nàng được nữa rồi...

"Mẹ kiếp! Mày có là yêu quái hay là thần thì tao cũng GIẾT!!"

Tên trùm lại điên cuồng vung đao chém vào Huệ Nha! Nàng bay nhảy nhanh thoăn thoắt khiến lưỡi đao chỉ có thể làm đứt một vài... sợi tóc của nàng.

Và giờ đến lượt nàng tấn công!

Trong chớp mắt, Huệ Nha lao vào tên trùm, nắm tay của nàng bé nhỏ mà tung ra một đòn quyền nặng cả ngàn cân giáng vào giữa vòm ngực hắn!

RẦẦẦMMM!!!!

Giáp ngực của tên trùm vỡ tan nát, và cả cơ thể đồ sộ của hắn cũng bị đẩy bay lên không trung, máu phun tràn tung tóe.

PERFECT!

Trận đấu đã kết thúc quá nhanh gọn.

Tên trùm đáp tấm lưng "uỳnh uỳnh" xuống mặt đất đầy bùn nước, rồi nằm im lìm như một nấm mồ đen thui không còn thấy động đậy gì nữa.

Đám đông hai bên đường xôn xao thán phục:

"Không thể tin nổi! Chỉ bằng một cú đấm mà cô bé đã hạ gục được Fakarus!"

"Đúng là thần lực!"

"Cô ta không phải người!"

Mưa vẫn rạt rào trên khắp đất trời.

Xuyên Sơn khó nhọc lê bước đến bên Huệ Nha. Nàng xoay người lại, đôi mắt vẫn rực sáng, một thứ ánh sáng đáng sợ, và... nắm tay nàng đang xiết chặt lại như muốn tiếp tục tung đòn!

"Là anh đây... Huệ Nha." - Xuyên Sơn cất tiếng - "Là anh đây mà..."

"..." - Nàng nghiêng đầu nhìn anh.

Anh choàng tay ôm chặt lấy cơ thể ướt đẫm của nàng, giọng anh khe khẽ:

"Mọi việc đã xong rồi, Huệ Nha... An toàn rồi..."

Và đôi mắt nàng đang... tắt dần đi thứ ánh sáng chết chóc ấy. Ở trong vòng tay anh, ánh mắt nàng lại trở về với vẻ long lanh, dịu dàng.