Tử Thiên Thần

Quyển 1 - Chương 30-7: Hoa (VII)

Quầy giải khát nằm yên bình bên một cây hoa Thủy mộc. Những bộ bàn ghế với thiết kế rất dễ thương được bày ra trên khoảng sân cỏ xanh mướt mát, trên mỗi bàn đều có một chậu hoa Cẩm tú mai tim tím bé xinh làm vật trang trí.

Lúc này các bàn hầu như đều đã kín khách, chỉ còn một vài bàn còn trống. Nhan Vy kéo tay Nhiên Sa tới một bàn gần bên gốc cây Thủy mộc, họ cùng ngồi xuống và gọi 2 ly nước hoa quả đá và bánh ngọt.

Nhan Vy uống một hơi hết nửa ly nước, sắc mặt tươi tỉnh rạng rỡ hẳn ra:

"Hahhh, nước mát quá đi mất!"

Nhiên Sa thì chẳng buồn động đến ly nước của mình, anh vẫn nghĩ về cuộc gặp gỡ với cô gái kì lạ khi nãy.

"À, cái cô gái đó..." - Nhan Vy nói - "Cậu có để ý tới mùi hương của cô ấy không?"

"Có, nhưng sao?" - Nhiên Sa nhìn Nhan Vy.

"Mùi hương ấy rất giống với... mùi hương của cái gã có con mắt bạc." - Nhan Vy hạ giọng xuống.

"Thật ư? Cậu có chắc không?" - Nhiên Sa vội hỏi.

"Ừ, tớ... cảm thấy như vậy." - Nhan Vy khẽ gật đầu.

"Thế sao đến bây giờ cậu mới nói hả?" - Nhiên Sa gắt.

"Vì thực ra nó cũng không hoàn toàn giống..." - Nhan Vy ngập ngừng - "... mà chỉ tương tự thôi, ý tớ là những mùi hương ấy đều rất huyền bí, rất khác thường."

"Ừm, đúng là mùi hương của cô ấy rất đặc biệt, có gì đó hơi hư ảo..." - Nhiên Sa trầm ngâm - "Liệu cô ấy có liên quan gì tới gã mắt bạc không?"

"Nhưng đôi mắt cô ấy hoàn toàn bình thường mà."

"Biết đâu đó chỉ là... một sự ngụy trang."

Hai người im lặng một lúc, với những suy nghĩ của riêng mình. Những bông Cẩm tú mai trên bàn khe khẽ lay động. Phía trên mái vòm kính nơi cao tít kia, mưa giông vẫn rải xuống trắng xóa.

Rồi Nhiên Sa thở dài:

"Lẽ ra chúng ta nên đi theo cô ấy."

"Này..." - Nhan Vy nhìn Nhiên Sa bằng một ánh mắt khó hiểu - "Tớ không ngờ cậu lại như thế đấy, Nhiên Sa ạ."

"Cậu nói vậy là sao?" - Nhiên Sa không hiểu gì hết.

"Cậu muốn đi theo vì thấy cô ấy xinh đẹp chứ gì?" - Nhan Vy giận dỗi nói.

"Ở đâu ra chuyện đó!" - Nhiên Sa bực mình - "Đây hoàn toàn là vì chuyện điều tra, tớ nghĩ nếu theo dõi cô ấy thì biết đâu chúng ta sẽ tìm ra tung tích gã mắt bạc."

"Thôi đừng có chối. Khi nãy tớ đã để ý ánh mắt cậu nhìn cô ấy rồi."

"Ánh mắt làm sao?"

"Cậu làm tớ thất vọng quá." - Nhan Vy lắc đầu nói - "Hết sức thất vọng."

"Thôi đi! Chính cậu luôn gây phiền nhiễu cho tớ thì có!" - Nhiên Sa bực dọc nói, sự vô lí của Nhan Vy khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

"Tớ... đã làm gì chứ!" - Nhan Vy cảm thấy oan ức, cô lớn tiếng cãi - "Sao tự dưng cậu lại đổ lỗi cho tớ!"

Nhiên Sa không thể chịu được nữa, anh quyết định xả hết những bức xúc dồn nén trong lòng suốt những ngày qua:

"Thế nửa đêm qua ai đã gọi điện đánh thức tớ hả? Nói thực là từ khi gặp cậu tớ chưa đêm nào được ngủ ngon giấc! Cậu luôn quấy rầy tớ, luôn bắt tớ phải làm theo ý cậu, tớ thực sự mệt mỏi vì cậu lắm rồi! Đầu tớ lúc nào cũng đau nhức, lại còn bị cảm nữa. Ngay lúc này tớ cũng đang rất buồn ngủ đây! CẬU BIẾT CHƯA!!!"

RẦẦẦM!!!!

Nhan Vy đập cả hai tay xuống bàn, cô phẫn nộ nhìn Nhiên Sa:

"Đủ rồi đấy! Cậu dám quát tớ à!"

Ánh mắt Nhan Vy đang bốc lửa phừng phừng như bà la sát, khiến tim Nhiên Sa thót lại, anh đành cố gắng nặn ra một nụ cười... hòa bình:

"Tớ... chỉ hơi to tiếng một chút chứ có quát cậu đâu..."

Nhan Vy uống cạn ly nước của cô rồi đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, giọng lạnh băng:

"May cho cậu là hôm nay tớ không mang kiếm theo đấy."