Tổng giám đốc.

“Đại ca, không phải cả đời chúng ta phải đi đào than đá đó chứ?” Một người mặt chữ điền nước mắt lưng tròng kéo cổ tay Lãnh Dạ Thương, khóc kể lể.

Lãnh Dạ Thương nhìn mặt chữ điền này, im lặng.

“Đại ca, không phải cả đời chúng ta không thể quay về nhà chứ?” Một tên mỏ nhọn nghiêm mặt kéo vạt áo Lãnh Dạ Thương khóc.

Lãnh Dạ Thương nhìn tên mặt nhọn, im lặng.

“Đại ca, không phải cả đời này em không được yêu mấy em gái đó chứ?” Một tên mặt tròn kéo ống quần Lãnh Dạ Thương khóc.

Lãnh Dạ Thương nhìn mặt tròn, tiếp tục im lặng.

Tiếng thuộc hạ không ngừng oán trách bên tai, Lãnh Dạ Thương nhíu mày, sắc mặt dần đen lại, anh ta vụt đứng dậy “Chúng ta sẽ không đào than đá cả đời, không thể quay về nhà càng sẽ không thể yêu thương các em gái!” Lãnh Dạ Thương kiên định nói,  trong nháy mắt nhận được ánh mắt vô cùng sùng bái của thuộc hạ.

Lãnh Dạ Thương có chút không hiểu, anh ta cảm giác tình hình không thể tiến triển thành bộ dáng như hôm nay, nhưng đến ngày nay cũng không quản nhiều được như vậy, Lãnh Dạ Thương hít sâu một hơi, vuốt mái tóc bởi vì lâu ngày chưa gội mà bết dính “Tôi là ai? Đứng trước mặt các ngươi là ai!!”

Mấy khuôn mặt trộm nhìn nhau, không hiểu nhìn Lãnh Dạ Thương.

Một đám ngu xuẩn!

Trong nháy mắt Lãnh Dạ Thương tối sầm hai mắt, anh ta chỉ vào mình “Gọi lớn tên tôi lên! Tôi là ai!”

“Lãnh Dạ Thương! Bang chủ bang Ám Ảnh!” Cuối cùng bọn thuộc hạ tới đường cùng, đồng thanh hô lớn.

Lãnh Dạ Thương khịt mũi cười lạnh “Vậy khẩu hiệu của chúng ta là gì?”

“Thiên chiếu thần minh; Ám Ảnh bất hủ; giáo ta vĩnh tồn; Ám Ảnh bất bại!” Mấy người đàn ông tràn đầy nhiệt huyệt lớn tiếng kêu.

Lãnh Dạ Thương mặc quần áo ăn xin rách rưới, anh ta rất hưởng thụ loại cảm giác này: đây mới là cuộc sống của Lãnh Dạ Thương, Lãnh Dạ Thương nhắm mắt lại, hĩnh như nghĩ tới những ngày mình còn đi giày tây bị mọi người bao quanh, khóe miệng nở nụ cười cũng biến thành có chút ngu dại.

“Tiếp tục gọi lớn lên!”

“Thiên chiếu thần minh; Ám Ảnh bất hủ; giáo ta vĩnh tồn; Ám Ảnh bất bại!”

“Thiên chiếu thần minh; Ám Ảnh bất hủ; giáo ta vĩnh tồn; Ám Ảnh bất bại!”

“Thiên chiếu thần minh; Ám Ảnh bất hủ; giáo ta vĩnh tồn; Ám Ảnh bất bại!”

“Thiên chiếu thần minh; Ám Ảnh bất hủ; giáo ta vĩnh tồn; Ám Ảnh bất bại!”

Khẩu hiệu qianh quẩn trong buồng xe, mà ngay tại lúc này, cửa sắt bị người ta kéo ra, tiếp đó bọn họ đối mặt với khuôn mặt khó coi của nhân viên.

“Lại còn là tà giáo, đáng đời các người phải đi đào than đá, cả đời cũng đừng nghĩ đi ra, hừ!” Nói xong lại đóng cửa lại, không khí trong buồng xe trở nên im lặng đến kỳ quái.

“Đại ca.....” Mặt chữ điền làm bộ dáng đáng thương nhìn Lãnh Dạ Thương, cuối cùng không nhịn được đi tới ôm bắp đùi Lãnh Dạ Thương “Chúng ta không thể đi được không? Hơn hai trăm anh em của chúng ta sẽ chịu khổ.”

“Đúng vậy đại ca! Nhà tôi còn có một già một trẻ......”

“Ríu rít ríu rít......Đại ca.....”

“Khóc cái gì!” Lãnh Dạ Thương phiền não lo lắng, đạp một cái “Xe tới trước núi tất có đường, không được khóc!”

Kết quả thật sự là xe tới trước núi tất có đường, hay là bọn họ đi đào than đá!

Hơn hai trăm người vây quanh mỏ than, mỗi ngày chỉ ăn bánh màn thầu. Từ nhỏ tới lớn Lãnh Dạ Thương chưa từng trải qua cuộc sống như vậy, sao tổng giám đốc lại có thể chết như vậy? Cuộc sống của tổng giám đốc không phải là như vậy? Lãnh Dạ Thương cảm giác có nhiều chỗ không đúng, anh ta tốn sức đào mỏ than, đưa tay đen như mực sớm đã nhìn không ra là hình dáng gì lau mồ hôi trên mặt.

“A! Chuyện ngày hôm nay tôi cũng đã nói rồi!” Mà ngay tại lúc này bên cạnh truyền tới giọng nói của một anh em, anh ta không khỏi dừng động tác trên tay, cẩn thận lắng nghe.

“Sớm biết như vậy tôi đã không làm nhiệm vụ này rồi, thật ra thì tôi nằm vùng! Mẹ kiếp đây là lần đầu tiên tôi tới mỏ than làm nằm vùng! Đến đây đi! Ra tay đi!” Người nói chuyện chính là mặt chữ điền, anh ta ưỡng ngực ngẩng đầu, khuôn mặt hiên ngang lẫm liệt, cuối cùng chào theo kiểu nhà binh, tuyệt vọng la to: “Trung hoa nhân dân vạn tuế vạn tuế vạn tuế!”

Mặt chữ điền vừa nói, cả mỏ than rơi vào im lặng.

“A, mặt chữ điền cậu nói thật chứ? Thật ra thì tôi cũng là nằm vùng!” Người nói chuyện là mặt tròn “Trung hoa nhân dân vạn tuế vạn tuế vạn tuế! Chết ở mỏ than cũng quang vinh!”

“Thật ra thì.....” Mỏ nhọn nhìn mặt chữ điền một chút lại nhìn mặt tròn, ném cái cuốc cùng cái nón bảo hộ: “Tôi cũng vậy, rất có duyên, tôi cũng được phái tới đây nằm vùng.”

“Tôi cũng thế.....”

Thật ra tôi cũng thế......Tôi do cục XX phái tới đây!”

“Chúng tôi cũng vậy!!!”

Lãnh Dạ Thương nhìn đám người kia ném nón bảo hộ màu vàng đầy trên đất nhận người quen liền bối rối.

“A, đại ca, không phải anh cũng nằm vùng đó chứ.” Bả vai bị người ta nhẹ nhàng đụng một cái, vừa nghênh đón liền nhận được những ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Lãnh Dạ Thương há miệng, cảm giác không biết phải nói gì cho phải “Thật ra thì......Tôi thật sự là bang chủ của xã hội đen.”

Sau mấy giây im lặng......

“Đánh chết thằng ngốc này!”

Đánh chết mày! Ông đây đã sớm không nhịn được mày rồi!”

“Mày là thủ lĩnh ngu nhất mà ông đây từng gặp!”

Lãnh Dạ Thương bị đánh cho sống dở chết dở, anh ta té trên mỏ than đen như mực, nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, Lãnh Dạ Thương nhìn bầu trời màu đen: tổng giám đốc không nên thế này? Rốt cuộc sai chỗ nào? Khi còn bé anh ta.......

Khi còn bé?

Kỳ quái! Tại sao không có ký ức lúc còn bé!

Khi còn bé đã xảy ra chuyện gì?

Lãnh Dạ Thương chậm rãi trợn to hai mắt, đồng tử anh ta co rút nhanh, bên trong tràn đầy sợ hãi: chuyện gì xảy ra, tại sao không nhớ được chuyện lúc nhỏ?

Hiện tại sao anh ta chỉ nhớ mình là một tổng giám đốc? Tại sao lại như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

Anh ta nhất định phải tìm hiểu rõ ràng. Lãnh Dạ Thương kéo nón bảo hộ vứt xuống, sau đó xông ra ngoài.

“Này! Tên tội phạm kia muốn đi đâu?”

“Không cần các người trông nom!” Lãnh Dạ Thương quay đầu ác ngoan nói một câu, tiếp tục chạy ra bên ngoài. Sau đó anh ta phát hiện mình cô độc đứng trong khu rừng hoang dã, vừa lúc đó đỉnh đầu có một đống than đá đổ xuống. Lãnh Dạ Thương lập tức biến thành một người da đen, anh ta ho khan mấy tiếng, có chút khóc không ra nước mắt.

Mà ngay tại lúc này, Mạnh Bạch đi giày tây kéo Lăng Khả Nhi đi tới.

Lăng Khả Nhi ôm Hải Cách Lực Sĩ trong lòng, mắt bị một miếng vải màu trắng  che lại.

“Rốt cuộc anh muốn dẫn em đi xem cái gì.”

Lăng Khả Nhi thấy khó hiểu.

Mạnh Bạch nở nụ cười, không nói gì, cậu nhìn xung quanh một vòng, sau đó ánh mắt rơi trên người Lãnh Dạ Thương.

Mạnh Bạch hướng về phía Lãnh Dạ Thương phất phất tay: “Anh quay đây!”

Lãnh Dạ Thương vẫn không nhúc nhích, anh ta nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Mạnh Bạch vô cùng đáng sợ.

Lúc này Mạnh Bạch có chút bất mãn, cậu nhìn từ trên xuống dưới người đen như mực đứng trước mặt.