Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại

Chương 4: Tôi có kỹ xảo đụng người đặc biệt

Sau một lúc im lặng, Lăng Khả Nhi thầm mắng trong lòng: Mẹ kiếp ngươi trêu chọc ta?!!

[Hệ thống 233 phục vụ bạn: kịch bản là như vậy không sai, nói cách khác cô không những phải đối mặt với người phụ nữ thích tổng giám đốc mà còn phải đối mặt với người phụ nữ quật cường không chịu thuần phục.]

Luôn cảm giác mình rơi vào một cái bẫy: đã như vậy tốt xấu gì ngươi cũng nên mở cho ta sự bao bọc bên ngoài chứ!!

[Hệ thống 233 phục vụ bạn: Kịch bản là như vậy, cô là kẻ thứ ba cướp đoạt vị trí hôn thê của tổng giám đốc, cũng chính là Lãnh Dạ Thương, đời này cô ấy trùng sinh quay lại trả thù cô, lộc cộc, chúc cô nhiều may mắn, thượng đế ở bên cạnh cô, đúng rồi, để bồi thường hệ thống tặng cho cô một món quà]

[Choang! Được hện thống 233 hữu tình đưa tặng [người nào uống não sẽ tàn], mục tiêu sử dụng, có thể cho người đối xử tàn ác với bạn uống, giết người cướp của, nên chuẩn bị trước]

Có bệnh sao! Người của thế giới này đều không phải là người bình thường, cô phải nên đưa cho ai uống? Người ở trước mặt này sao? Đùa gì thế!!

# Cô sẽ không phát rồ sử dụng loại thuốc này đối với bạn thân của mình. #

Nhìn Lăng Khả Nhi ở trước mặt liên tục thay đổi sắc mặt như thời tiết, La Tử Thanh khinh thường hừ một tiếng “Thế nào?”

“Cậu......Cậu vừa mới nói gì?”

“Tôi biết rõ gia đình cậu khó khăn, ba cậu lại xảy ra chuyện như vậy.” Ánh mắt thoáng qua một chút thương hại, cô ta móc tờ chi phiếu đưa tới “Là bạn học của cậu tôi cũng chỉ có thể giúp đỡ thế này.”

“Mình......” Lăng Khả Nhi mở miệng muốn từ chối, mẹ Lăng đứng một bên liền nhào tới, ánh mắt nhìn La Tử Thanh giống như Quan Âm Bồ Tát “Cô bé này, cháu là......Cháu thật sự muốn giúp chúng tôi sao?”

“Này, mẹ......”

“Vâng, bác gái.” La Tử Thanh chân thật “Khả Nhi là bạn học của cháu, bình thường quan hệ cũng rất tốt, loại chuyện nhỏ này là chuyện cháu phải làm.”

“Như vậy chúng tôi liền......nhận.” Mẹ Lăng đi tới đem chi phiếu ôm vào lòng, một giây tiếp theo liền chạy xuống lầu dưới.

Cô nhíu mày “Tại sao cậu lại làm vậy?” Ở thế giới trước nếu La Tử Thanh làm vậy cô sẽ không nghi ngờ, nhưng bây giờ không giống vậy, bây giờ La Tử Thanh đang báo thù!

“Khả Nhi cậu đang nghi ngờ tôi sao?” La Tử Thanh đi tới khẽ vuốt mái tóc đen của cô, giọng nói nhu hòa lại uất ức “Mình chỉ muốn giúp cậu mà thôi, nếu không khoản tiền lớn như vậy, Khả Nhi cậu định đi đâu tìm chứ?”

“Mình......” Hô hấp của Lăng Khả Nhi liền cứng lại, năm xưa cô cũng biết dáng dấp La Tử Thanh cao ngạo như nữ thần, nhưng hôm nay cô ấy bày ra bộ dáng đáng thương lại tạo nên một phong vị khác, vì vậy......

Hì hì......

Máu mũi từ lỗ mũi cô chảy xuống, từ từ nhỏ xuống ngón tay trắng nõn của La Tử Thanh.

Im lặng......

“A, thật xin lỗi! Gần đây hơi nóng!” Cô lui về phía sau mấy bước, sờ sờ trong túi, móc ra một túi giấy đưa tới “Cô nương mời......xí! Đại hiệp......xí! Tử Thanh mời dùng!”

La Tử Thanh “......”

Mẹ kiếp! Cảm giác bức tranh phong thanh kỳ có chút không đúng!

La Tử Thanh dùng khăn tay của mình xoa xoa “Vậy tôi đi trước, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

“......Hẹn gặp lại.”

La Tử Thanh nghiêng đầu trong nháy mắt ánh mắt thoáng qua một chút tàn nhẫn: tôi ngược lại muốn nhìn xem cậu duy trì bộ dáng thanh thuần được bao lâu, Lăng Khả Nhi, kiếp trước nợ máu, kiếp này tôi sẽ để cô trả lại!

Suy nghĩ trong lòng cô ta đã sớm bị Google tiêu diệt. Âm thanh truyền tới lỗ tai cô, thật thà nhìn bóng lưng La Tử Thanh: đã nói rồi đấy cả đời?

Mặc dù tiền chữa bệnh đã được giải quyết, nhưng hiển nhiên lại có một phiền toái lớn hơn nữa......đó chính là nữ thần La Tử Thanh báo thù cô, như vậy lần trợ giúp này hiển nhiên là có mưu kế, Lăng Khả Nhi nhất định phải chuẩn bị cẩn thận!

Trái tim như có một khối đá rơi xuống, mẹ dựa vào ghế ngủ, ba vẫn chưa tỉnh dậy, vì vậy cô nhấc bình thủy chuẩn bị đi lấy nước, kết quả vừa ra khỏi cửa liền đụng phải một thanh niên đẹp trai......

“Không sao chứ?”

“A, là tôi không cẩn thận.”

“Lúc trước chúng ta mới vừa gặp nhau.”

“Hả?” Lăng Khả Nhi ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tái nhợt, nụ cười trên mặt ôn hòa, bóng dáng hết sức mảnh khảnh.

“Cô không lau chùi vết thương trên chân sao?” Đưa tay chỉ đầu gối cô, Lăng Khả Nhi cúi đầu nhìn, lắc đầu một cái “Không có gì đáng ngại.”

“Như vậy......” Vẻ mặt cậu ta có chút mất mát “Cô không có một chút ấn tượng nào với tôi sao?”

“?”

“Chúng ta học chung lớp, tôi là Lãnh Diệc Thần.” Nói xong tràn đầy mong đợi nhìn cô.

Tại sao không có ấn tượng với cậu ta? Lớp bọn họ có một người như vậy sao?

Tên còn rất là cao lớn.

“Xin chào.”

“Xin chào.”

“...............................”

“Cậu còn có chuyện gì sao? Tôi muốn đi lấy nước.

Vẻ mặt mong đợi của cậu ta lần nữa trở nên ảm đạm “Tôi có thể giúp cậu không?”

“Không, tự tôi có thể làm.”

“Để tôi lấy cho.” Nói xong giật lấy bình thủy “Dù sao Khả Nhi cậu nhìn qua yếu đuối không chịu được một cú va chạm.”

Lăng Khả Nhi “...................................”

Vì vậy Lăng Khả Nhi yếu đuối không chịu nổi một cú va chạm bị chàng trai thiên sứ này đưa về phòng bệnh.

Cảm giác có chút kỳ quái.

Mẹ để lại một bản mẩu giấy nhắn liền về nhà, ba vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nhìn ba nằm trên giường bệnh, ánh mắt Lãnh Diệc Thần nhìn cô càng nhu hòa hơn, dùng một câu để hình dung chính là [giống như một vũng nước có thể tràn ra ngoài] đúng rồi, chính là dịu dàng như nước.

“Rốt cuộc cậu đang mơ mộng cái gì?” Ánh mắt của Lãnh Diệc Thần khiến cho toàn thân cô không thoải mái.

Thiên sứ nhỏ giật mình “Mình không có ý mạo phạm, chẳng qua là cảm thấy......lưng Khả Nhi gánh rất nhiều thứ, bình thường phải đi làm thêm, bây giờ còn phải chăm sóc ba bị thương, nếu như có thể xin cho mình......”

Lăng Khả Nhi mặt không thay đổi nói ra bốn chữ “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

[Những chữ này bao hàm bao nhiêu uất ức? Lúc này Lãnh Diệc Thần cũng không biết cậu yêu cô nhiều thế nào, cậu chỉ cảm thấy cô làm cho người khác cảm thấy đau lòng, rõ ràng rất yếu, bả vai gầy, nhưng bây giờ lại gánh bao nhiêu trọng trách nặng nề, còn thiện lương không muốn người khác lo lắng, nếu như có thể cậu thật sự muốn......]

“Bạn học.” Không thể nhịn được nữa vỗ vỗ bờ vai cậu “Cậu thật sự suy nghĩ nhiều rồi!”

“Mình biết......”

Rốt cuộc cậu biết cái gì nữa!!

“Xin cậu hãy quay về phòng bệnh của mình được không?” Tiếp tục như vậy nữa cô thật sự sẽ không chịu nổi.

“Cậu......Cậu biết?” Thiên sứ nhỏ Lãnh Diệc Thần khuôn mặt càng tái nhợt hơn “Khả Nhi......Van cậu, không cần thương hại mình.”

Lăng Khả Nhi “...........................” Mẹ kiếp! Rốt cuộc cô biết cái gì sao!!

Không thể nhịn được nữa, Lăng Khả Nhi một cước đạp người này ra ngoài, cuối cùng Google còn tạo cảm giác tồn tại.......

[Cô nhất định là không muốn để cậu thấy nước mắt của cô, cô gái như vậy.......thật là làm cho người ta đau lòng, cậu rõ ràng cũng......]