Vương Quân xuyên đến trước Khanh Khanh gần một trăm năm.

Năm đó xuyên đến, Phong Nguyệt vương triều đã biến mất, thay vào đó là Sa Nguyệt vương triều.

Sa Nguyệt vương triều đế vương đầu tiên là một hầu gia thuộc triều đại trước (Phong Nguyệt), vị hầu gia kia tạo phản cướp đoạt ngôi vương. Triều đại này tồn tại gần ba trăm nau, sau đó bị tàn quân Phong Nguyệt đánh đổ.

Phong Nguyệt vương triều lần nữa xây dựng lại cơ đồ.

Lần quân Phong Nguyệt cướp lại giang sơn kia Vương Quân không những có mặt, hắn còn là một trong những tướng sĩ chỉ huy quân Phong Nguyệt.

Nói đến nguyên do vì sao hắn lại trở thành tướng sĩ Phong Nguyệt cũng là một sự may mắn kì lạ.

Hắn xuyên đến thế giới này, nơi đầu tiên đặt chân tới là một ngọn núi kì quái, đi lại trong núi cứ hai ba bước lại thấy một số sinh vật quái dị. Sau này hắn mới biết nơi kia chính là ngọn núi phía sau một phái tu tiên, nhốt những tà ma gây hại cho nhân gian.

Hắn được một vị tiên nhân thu nhận là đồ đệ, truyền thừa võ công. Hắn cứ thế mơ mơ hồ hồ một đường đi vào giới tu tiên. Tên tự hiện tại cũng là do người đó ban cho.

Trùng hợp, người thu nhận hắn lại là người của thời đại Phong Nguyệt cũ.

Sư phụ hắn vốn đã phi thăng lên Thượng Tu giới, không thể nhúng tay vào chuyện của đại lục. Vậy nên mới có một màn Vương Quân trở thành tướng của Phong Nguyệt.

Sau khi Phong Nguyệt thành công đoạt lại giang sơn, Vương Quân trốn đi. Lúc này không còn ai trói buộc, hắn tự tại đi ngao du khắp châu lục tìm hiểu bí mật của thế giới này.

Vài chục năm sau, Vương Quân phi thăng thành tiên.

Hắn đến Thượng Tu giới, hay "Thiên giới" mà người đời hay nói đến vài năm. Hắn phát hiện ra một bí mật lớn.

Không bao lâu nữa sẽ sảy ra loạn chiến Thiên-Ma, cuộc chiến sớm muộn gì của sảy ra, đại lục sẽ nhanh chóng chìm vào khói lửa.

Cuối cùng chịu thiệt nhiều nhất chính là Nhân giới. Tuy nhiên Nhân giới cũng sẽ được lợi nhiều nhất, bởi vì tộc nhân được thiên đạo ưu ái nhất vẫn là con người.

Vương Quân trở lại đại lục, lúc đó chính là lần hắn gia nhập Xích Hà cung.

Vương Quân là một người may mắn, dù là kiếp trước hay kiếp này.

Hắn là một nhân vật có vòng hào quang của nam chính điển hình.

Lần đầu tiên hắn gặp Liễu An Nhiên là ở Xích Hà cung. Khi đó cô vừa được Phong Nguyệt Vô Thần cứu về không bao lâu.

Vương Quân dễ dàng nhận ra cô chính là A Sát, bạn đồng hành với bản thân ở kiếp trước. Từ khi đó hắn nảy ra một ý nghĩ điên rồ.

Thế giới này không có quy tắc rõ ràng, hắn đã tìm hiểu suốt mấy chục năm. Tuy nhiên hắn cũng nhìn ra thiên đạo thế giới này tương đối ưu ái người phá thời không xuyên đến. Ví dụ điển hình chính là hắn.

Ở Thượng Tu giới, hắn đã có cơ duyên thấy qua "thuật trùng sinh", không chỉ có thể làm người ở không gian hiện tại sống lại mà còn có thể trùng sinh người ở thế giới khác.

Vương Quân nghĩ hắn có thể làm Khanh Khanh sống lại.

Một màn đại loạn bảy năm trước chính vì vậy mà bùng nổ.

Năm đó vốn chỉ là một số thiên tai nhỏ ở vài nơi. Vương Quân lợi dụng điều đó để sử dụng thuật trùng sinh, nhưng mà hắn không đọc đủ trọn vẹn nên lấy những chấp vá lung tung che đậy lỗ hổng.

Hắn phế bỏ võ công của Liễu An nhiên, dùng máu cùng hồn phách của cô-người xuyên thời không đến để tế trời. Đồng thời tìm cách lấy một thân thể giống Khanh Khanh để làm vật chứa. Người xui xẻo chính là Phong Nguyệt Linh Nhi.

Cuối cùng Vương Quân không thành công. Hậu quả để lại chính là tổn thất nặng nề của đại lục.

Nói Không thành công cũng không đúng, vì Khanh Khanh cũng đã xuyên đến.

Có lẽ lần đó Vương Quân thành công, chỉ sai xuất thời gian không gian.

Dù sao Vương Quân không phải người thế giới này, không thể khống chế được quy luật của nó.

Vì việc lần đó, Vương Quân bị thiên đạo trừng phạt, hắn bị phong sát, mãi mãi cũng không thể phi thăng.

Khanh Khanh lạnh lùng nhìn bạch y nam tử ngồi trong góc phòng giam. Tóc dài xõa sau lưng hắn thỉnh thoảng lại luân chuyển theo động tác của hắn.

Chuyện bảy năm trước, nguyên nhân nàng xuyên đến đây là được Liễu An Nhiên nói lại. Liễu An Nhiên là nạn nhân hiển nhiên biết rõ tất cả mọi chuyện bên trong.

Khanh Khanh không biết phải nói như thế nào. Việc Vương Quân làm là trái với luân thường đạo lí, trái với thiên đạo. Nhưng nếu hắn là nhân thì nàng chính là quả. Việc năm đó hắn làm không thể phủ nhận là kéo lại cho nàng cùng Mộc Vân một mạng.

Đứng ở vị trí là người ngoài cuộc, hiển nhiên việc làm của Vương Quân là sai trái. Nhưng bản thân hắn lại nghĩ đó là điều đúng đắn.

Trên đời này không có đúng tuyệt đối và sai tuyệt đối.

Vương Quân sai có lẽ ở chỗ hắn triệu hồi thiên tai gây hại cho người vô tội.

Vương Quân đúng có lẽ là sự si tình của hắn, vì người mình yêu mà bất chấp tất cả.

Sai hay đúng không được phán định một lúc, nó phụ thuộc vào cách nhìn nhận của từng người khác nhau.

Khanh Khanh không chỉ trích hắn cũng không biết ơn hắn bởi vì nàng không có tư cách đó. Nàng không phải chính nhân quân tử bất bình thay chúng sinh, nàng càng không phải biến thái máu lạnh cảm tạ người đánh đổi một thế giới để kéo nàng đến.

Khanh Khanh nhẹ thở dài "Loạn chiến Thiên-Ma khi nào sẽ bắt đầu?"

"Sớm thôi."-thanh âm nhẹ nhàng của nam tử vang lên trong bóng tối "Trước đây ta chỉ nghĩ rằng loạn chiến chỉ để mở ra một thời đại mới. Hiện tại ta mới lĩnh ngộ được, loạn chiến này chỉ đơn giản là để tìm Thần Quân tối cao."

Vương Quân cười nhẹ "Nàng đừng lo lắng quá, loạn chiến chỉ để tìm ra Thần Quân. Chủ nhân thế giới này sẽ không chơi đến mức phá hủy cả thế giới đâu."

Khanh Khanh trầm mặc.

Vương Quân lại nói tiếp "Thần Quân này không phân chủng tộc, chỉ cần người bước ra từ vinh quang sau loạn chiến sẽ trực tiếp phi thăng thành thần. Lại nói thế giới này còn có thần, thật sự là huyền ảo."

Khanh Khanh đã biết được điều cần biết cũng không muốn dây dưa với Vương Quân thêm liền đứng dậy, toan muốn rời đi.

Vương Quân im lặng nhìn nàng, đợi đến lúc bóng dáng nàng sắp khuất sau cánh cửa sắt hắn đột nhiên lên tiếng.

"Khanh Khanh, nàng sẽ không sao. Bởi vì người bên cạnh nàng... có thần bảo hộ."

Cửa sắt nặng nề đóng lại, bốn chữ "Có thần bảo hộ" phía sau bị cửa sắt ngăn lại, hẳn là Khanh Khanh còn chưa nghe thấy được.

Vương Quân nhìn chằm chằm cánh cửa thoáng bật cười "Loạn chiến tìm kiếm thần quân không phải đều chỉ là cái cớ hay sao? Người trở thành thần quân cũng đã được chỉ định. Lần này cũng chỉ là phó bản luyện cấp cho người kia thôi.

Thành Nam Cương treo đầy đèn lồng, cả tòa thành được thắp sáng, người qua lại tấp nập.

Tuyết đã ngừng rơi.

Hoa Mai, hoa đào từ nụ hoa chuyển sang nở rộ. Hương thơm thoang thoảng lưu chuyển trong gió.

Người trong thành tập hợp đứng trên quảng trường lớn ở trung tâm thành. Binh sĩ trong doanh trại hôm nay cũng ngừng tập luyện, nhưng không phải không cảnh giác, đề phòng kẻ địch bên ngoài.

Tất cả mọi người trong thành, còn cả binh sĩ Ngụy Quốc, Mông Cổ ở doanh trại ngoài thành đều hướng lên trời chậm rãi đếm.

3...

2...

1...

Ở giây cuối cùng, tiếng pháo hoa nổ vang vọng. Cả Vương Triều Phong Nguyệt đồng loạt bắt pháo hoa vào giây phút chuyển năm này.

Pháo hoa rực rỡ bao phủ toàn bộ bầu trời Phong Nguyệt.

Mọi người đột nhiên có ý nghĩ hiện tại Phong Nguyệt Vương Triều vẫn còn an ổn. Nơi biên cương không có chiến tranh, bình yên như những tết nguyên đán năm trước.

Người trong thành Nam Cương treo trên môi nụ cười rực rỡ. Họ không quan tâm kẻ địch luôn ngấp nghé họ, vui vẻ tận hưởng đêm giao thừa. Bởi có lẽ đây là đêm giao thừa cuối cùng họ trãi qua...

Trên tường thành, Phong Nguyệt Vô Thần ôm Khanh Khanh từ phía sau. Hắn ở tai nàng nhẹ nhàng nói "Khanh Khanh, chút mừng năm mới."

Khanh Khanh nhìn về bầu trời hầu như bị pháo hoa bao trọn.

Nàng quay mặt lại ôm chầm lấy Phong Nguyệt Vô Thần phía sau. Nàng chôn mặt trong ngực hắn khẽ lẩm bẩm "Cảm ơn..."

Phong Nguyệt Vô Thần cười nhẹ, xiết chặt vòng tay ôm lấy nàng.

Hắn tì cằm lên đỉnh đầu nàng, đôi mắt nhuộm một mảnh ôn nhu nhìn về phía xa.

Cảm ơn, vì đã xuất hiện trong cuộc đời nhau.

Hoàng cung Phong Nguyệt.

Phong Nguyệt Phủ Hàn một thân hoàng bào uy nghiên đứng trên sảnh lớn của Hàm Minh Điện. Con Rồng được thêu bằng chỉ kim tuyến trên hoàng bào bị nhiễm ánh sáng từ pháo hoa trên trời, sống động như thật.

Phong Nguyệt Phủ Hàn ngẩn đầu nhìn về phía khoảng trời xa xa nơi biên cương. Bóng dáng nhuộm vẻ cô độc, lẻ loi. Trong mắt hắn là một mảnh âu lo, ẩn giấu nhiều tâm sự.

"Ah... Trễ rồi sao? Mẹ kiếp, sao lại xây nhiều bậc thang thế làm gì không biết..."

Phong Nguyệt Phủ Hàn giật mình, hắn nhìn xuống, bên dưới đang có bóng dáng nhỏ nhắn không ngừng trèo lên từng bậc thang, chứng thực rằng hắn không nghe nhầm.

Là nàng!

Phong Nguyệt Phủ Hàn vội vã chạy xuống.

Hàm Mộc Vân đang vội chạy lên nghe thấy tiếng động liền dừng lại.

Phong Nguyệt Phủ Hàn chạy đến trước mặt nàng. Hắn đứng cao hơn một bậc, dễ dàng nhìn rõ dung nhan người con gái hắn tâm tâm niệm niệm.

Phong Nguyệt Phủ Hàn thận trọng bước xuống, hắn ôm lấy nàng, vùi mặt vào hõm cổ nàng.

"Nàng cũng biết đường trở về sao.... Ta nhất định phải phạt nàng..."

Mộc Vân bĩu môi, hiếm khi nàng không gây sự với hắn. Nàng đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn

"Cẩu hoàng đế, năm mới vui vẻ."

Pháo hoa trên bầu trời dường như rực rỡ hơn bao giờ hết.

Cảm ơn, nàng đã bình an trở về.