Phòng bệnh bỗng chốc loạn hết cả lên.
Một con mắt của Phùng Kiều Sinh bị thương sau vụ nổ nên không ngừng chảy máu, khiến ông ta kêu lên thảm thiết. Mấy bác sĩ và hộ lý đang vội vã giúp Triệu Tiểu Hắc sửa chữa phần ngực bị hỏng. Trong đó có một bác sĩ vừa làm vừa nói: “Cô Triệu, sao. cô lại bất cẩn như vậy! Vừa mới làm phẫu thuật vết thương vẫn chưa lành. Giờ lại vì lực ép quá lớn mà hình thành sự nổ theo quán tính”. Nổ theo quán tính... Triệu Tiểu Hắc lúc này mặt còn đen hơn cái tên của cô ả. “Im miệng, xử lý ngay cho tôi! Nếu làm không tốt thì tôi lấy mạng các người!” Triệu Tiểu Hắc này vốn lẳng lơ, lại thêm tính thích ăn tạp. Vốn cô ta định chơi trò mèo mỡ với Phùng Kiều Sinh, ai mà ngờ kết cục lại thành ra thế này? Không chỉ có vậy, trước khi làm phẫu thuật phải xét máu, Triệu Tiểu Hắc còn phát hiện ra mình mắc bệnh Cô ta thật sự không ngờ Lưu Phong lại nói đúng. Cũng may phát hiện sớm nên vẫn còn kiểm soát được. Nhưng càng như vậy, Triệu Tiểu Hắc lại càng muốn làm tới. Tôi bất hạnh thì đám đàn ông thối tha kia cũng đừng hòng được yên. Đồng thời, cô ta càng căm ghét Lưu Phong thêm mấy phần. “Họ Lưu kia, nếu không biến anh thành con quỷ chết dưới váy bà đây thì bà tuyệt đối sẽ không dừng tay!” Triệu Tiểu Hắc nghiến răng, tự thề với chính bản thân mình. Trong một diễn biến khác, Lưu Phong vẫn không biết chuyện xảy ra với Triệu Tiểu Hắc. Anh cầm điện thoại xem phim một lát, cảm thấy hơi mệt liền cầm quyển truyện ra đọc. “Cái truyện này nhảm nhí thật chứ, còn cái gì mà “Bạn cùng phòng xinh đẹp của tôi”. Chơi bao nhiêu cô như vậy mà cũng không bằng một mình Phùng Đậu Đậu này đẻ ra bảy đứa con. Đúng là vô dụng, má nó, cái kết nhảm quá, phải cho tên tác giả này một đao mới được". Lưu Phong đang đọc say mê thì đột nhiên gặp cái kết lãng xẹt. Anh không khỏi bực bội chửi thề một câu. Lúc này, đột nhiên có người xuất hiện trước cổng bảo vệ. Lưu Phong ngóc đầu lên hỏi: “Giám đốc Diệp có việc gì sao?” Người vừa tới là Diệp Đan Quỳnh. “Tan làm rồi, anh lái xe đưa tôi về đi”, Diệp Đan Quỳnh không lòng vòng mà nói ngay. “Sao cô tan làm sớm vậy?”, Lưu Phong liếc nhìn đồng hồ, vậy mà đã năm giờ chiều rồi. Anh đứng dậy duỗi cái lưng lười biếng rồi bước ra khỏi bốt bảo vệ”. “Lên đi”, anh nhảy lên chiếc xe mô tô yêu thích, sau đó hất đầu ra hiệu cho Diệp Đan Quỳnh lên xe. Diệp Đan Quỳnh cau mày lại: “Xe của tôi ở bãi đỗ xe”. “Còn xe tôi thì đây rồi, có đi không, không đi thì tôi đi trước”, Lưu Phong đáp. “Anh..”, Diệp Đan Quỳnh tức lắm, nhưng nghĩ đến kỹ năng lái xe thảm hại của mình thì cũng đành miễn cưỡng ngồi xuống sau lưng Lưu Phong. “Ôm chắc vào”. “Không phải anh định lợi dụng tôi đấy chứ?”, Diệp Đan Quỳnh bất giác hỏi. Lưu Phong đảo mắt chán chường: “Xin đấy, có lợi gì mà dụng cơ chứ? Cho dù cô có ôm tôi chặt cứng cũng chẳng khác gì một gã đàn ông đang ôm tôi. Hứ, chẳng có tý đồi núi mấp mô nào, không cảm xúc”. Lại chê mình ngực nhỏ. Diệp Đan Quỳnh giơ tay nhéo vào eo Lưu Phong một cái. “Mẹ kiếp, cô làm gì thế hả?”, Lưu Phong kêu oai oái. “Ai cho anh chê tôi?”, Diệp Đan Quỳnh giận dữ: “Đám đàn ông các người đúng là chẳng ra gì, tôi nhổ vào!” Cứ làm như đám phụ nữ các cô không thích to dài ấy. Lưu Phong hạn hán lời: “Bảo ôm chắc thì cứ ôm chắc vào đi”.