Tù Tâm

Chương 22: Hèn mọn và cao ngạo

Chương 22: Hèn mọn và cao ngạo

Sáng sớm Y Thụy Kha đã bị Tắc Mông truyền tiến cung, đi vào thư phòng, nhìn thấy Tắc Mông đang nói chuyện chính sự với Viện Nguyên Lão, liền lẳng lặng đứng ở một bên, chờ bọn họ nói xong. Tắc Mông nhìn thấy Y Thụy Kha đi vào, vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện, đi đến trước mặt Y Thụy Kha. Y Thụy Kha đang muốn hành lễ, lại bị Tắc Mông nắm lại, thần sắc có chút kích động, vui vẻ lên tiếng, "Ngày hôm qua ngươi làm tốt lắm, nàng đã bắt đầu nói chuyện với ta rồi."

Y Thụy Kha thở dài, "Ta nghĩ ngươi tìm ta sớm như vậy là có chuyện gì quan trọng." Tắc Mông lại hưng phấn nói, "Y Thụy Kha, đây đối với ta mà nói là chuyện đại sự, nàng nói chuyện với ta, còn.... Không biết nên nói thế nào nữa, bộ dáng nói chuyện với ta cực kỳ đáng yêu, giống như đang làm nũng với ta."

Y Thụy Kha bị Tắc Mông nắm lấy cánh tay, nắm chặt đến có chút đau đành phải nói, "Bệ hạ, ngươi buông tay ta xuống trước rồi từ từ nói được không?"

Y Thụy Kha cười buông tay nàng ra, ý bảo nàng ngồi xuống, để thị nữ đưa đến hai ly cà phê. Tắc Mông ngồi bên cạnh Y Thụy Kha, "Ngươi thật lợi hại, cuối cùng ngươi nói với nàng những gì, làm nàng chuyển biến lớn như vậy?" Nói xong lại xoa xoa cổ và vai của mình.

Y Thụy Kha nheo mắt nhìn Tắc Mông, "Sao vậy?"

Tắc Mông đấm đấm vai, "Cổ đau, thắt lưng cũng đau."

Y Thụy Kha ân cần hỏi nàng, "Sao lại thế này, kêu Tát Nhãn qua xem một chút coi sao."

Tắc Mông lại nói, "Không thể để cho người khác biết, tối hôm qua ta ngủ trên ghế sa lon, mới có thể như vậy." Y Thụy Kha kinh ngạc nhìn nàng, "Nữ vương bệ hạ của ta, ngài ngủ sa lon? Âu Dương ngủ trên giường?"

Tắc Mông nhún nhún vai không nói gì, ánh mắt Y Thụy Kha mang theo ngạc nhiên nhìn nàng, "Nàng đuổi ngài xuống giường?"

Tắc Mông nhún vai, từ chối cho ý kiến. Y Thụy Kha cười cười lắc đầu, nàng cảm thấy chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi, Tắc Mông tức giận trừng mắt nhìn nàng, "Không được cười, đêm qua nàng nói, "ta không muốn ngủ chung với ngươi', giọng nũng nịu như tức giận, bộ dáng cực kỳ đáng yêu a, ta đương nhiên sẽ nghe lời nàng."

Nụ cười Y Thụy Kha lại càng mở rộng, "Bệ hạ, đêm qua có thể là nàng say, nhưng nàng làm nũng với ngài? Trời ạ, ta không tưởng tượng được bộ dáng làm nũng của nàng là như thế nào."

Tắc Mông lại nói, "Đây là sự thật, coi như hôm qua nàng say, nhưng mà sáng nay tỉnh lại, nàng vẫn nói chuyện với ta", Y Thụy Kha cười hỏi, "Nói cái gì?"

Tắc Mông cười vui vẻ, "Ta ân cần chào buổi sáng với nàng, sau đó bảo nàng ngủ thêm một lát nữa, nàng nói "Uhm"."

Y Thụy Kha tròn mắt, kinh ngạc nhìn Tắc Mông, "Chỉ như vậy?"

"Chỉ như vậy", Tắc Mông nhìn thần sắc khinh thường của Y Thụy Kha lên tiếng, "Nàng chịu trả lời ta đã rất khó khăn rồi."

Y Thụy Kha bỉu môi, "Bệ hạ, người rất dễ dụ dỗ."

Tắc Mông lại tựa lưng lên ghế sa lon thở dài, "Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta là một Nữ Vương, lại có thể vì một cô gái đáp lại mà kích động không thôi, ta có thân phận cao nhất, nhưng lại hèn mọn như thế trước mặt nàng."

Y Thụy Kha gật đầu nói, "Bệ hạ, nếu ngài nguyện ý, có rất nhiều nữ tử xinh đẹp hơn Âu Dương Yên gấp nhiều lần cam tâm tình nguyện hiến thân cho ngài, Âu Dương Yên trừ bỏ vỏ công cao cường ra, ta cũng không nhìn thấy nàng có gì đặc biệt, mà bệ hạ cũng không thiếu hộ vệ lợi hại."

Tắc Mông suy tư lắc đầu, "Chính ta cũng không rõ ràng lắm, nếu có thể nói rõ ràng thì làm sao có thể là yêu được, Y Thụy Kha, ngươi đã từng yêu ai chưa?"

Y Thụy Kha cười nói, "Ta chỉ biết làm thế nào để người khác yêu ta."

Tắc Mông nghe vậy, nhìn nàng, "Y Thụy Kha, ngươi chỉ ta, sau này nên làm như thế nào?"

Y Thụy Kha chỉ nghiền ngẫm nhìn ly cà phê trong tay, "Những gì ngài làm đã tốt lắm, hiện tại chỉ cần kiên nhẫn nữa thôi."

Tắc Mông có chút ủ rủ, "Ta cũng muốn kiên nhẫn một chút, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy nàng, ta đã không tự chủ được mà muốn làm chút gì đó. Y Thụy Kha, nàng thực sự hấp dẫn đối với ta, ta thường xuyên không thể khống chế được chính mình, ta chỉ biết đêm qua nàng thực sự rất say, sau khi nàng ngủ, ta hôn nàng, một người cảnh giác như nàng, một chút cũng không có phát hiện."

Y Thụy Kha nở nụ cười, cười đến có chút khoa trương, Tắc Mông tức giận nhìn nàng, "Không được cười, ta chân thành nói thật với ngươi", Y Thụy Kha vẫn cười như cũ không ngừng, "Xem ra là dục vọng đọng lại thực lâu đang đợi bạo phát ra đi, hình như ngài còn có chút chưa thỏa mãn dục vọng hả?"

Tắc Mông có chút não nề, mặt lạnh lên tiếng, "Y Thụy Kha, ta sẽ tức giận!"

Y Thụy Kha rốt cục ngưng cười, có chút nghiêm túc nói với Tắc Mông, "Nhưng ngươi nhất định phải thật kiên nhẫn, cá tính Âu Dương quật cường, ngươi càng bức bách nàng, nàng sẽ càng mạnh mẽ cứng rắn, cái ngươi nên làm là chậm rãi hống nàng, bất quá ta có thể dạy cho ngươi một phương pháp rất hữu hiệu, chỉ không biết ngươi có nguyện ý làm hay không."

Tắc Mông lập tức hứng trí bừng bừng lên tiếng, "Phương pháp gì, mau nói cho ta biết."

Y Thụy Kha cười cười, "Ngài có thể áp dụng trên giường, thông thường nữ nhân đều sẽ rất chấn động."

"Ngươi mau nói cho ta biết."

"Tỷ tỷ thân ái, ta là tỷ muội tốt của ngài, mới có thể đem chiêu này chỉ ngài, nếu ngài thấy quá phận, coi như ta chưa nói gì nha, ngàn vạn lần không tức giận ta nha."

"Ngươi mau nói cho ta biết." Tắc Mông bắt đầu có chút sốt ruột.

Y Thụy Kha nghĩ nghĩ mới lên tiếng, "Ngài có thể thử hôn chân của nàng, đương nhiên, ngài là nữ vương, làm như vậy sẽ tổn hại đến thân phận của ngài, bất quá chính là vì thân phận của ngài, nếu làm như vậy, hiệu quả không chừng sẽ rất tốt."

Hôn chân, là lễ tiết của thường dân thấp hèn dành cho quý tộc một thời, Tắc Mông trầm mặc hạ xuống, Y Thụy Kha quan sát thần sắc của nàng lại lên tiếng, "Tỷ tỷ thân ái, ta là tỷ muội tốt với ngài, mới có thể đem những chiêu này nói cho ngài, nếu ngài thấy quá đáng, coi như ta chưa nói gì nha, ngàn vạn lần đừng tức giận."

Tắc Mông lại nói, "Y Thụy Kha, thật sự hữu dụng sao?"

Y Thụy Kha nghe vậy, có chút đắc ý cười cười, "Ta chưa từng thất bại lần nào, hôn chân của nàng, đồng thời nói những lời ca ngợi cho nàng nghe, ta có thể chỉ ngài."

Tắc Mông cười cười, "Cái này không cần, ta có một bụng lời ca ngợi với nàng, rất muốn nói cho nàng nghe." Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp, "Nếu là thật có thể đánh động nàng, ta nguyện ý làm, nhưng mà Y Thụy Kha, nếu không có kết quả, ta sẽ trừng phạt ngươi."

Ai Lặc Tư thương tích đầy mình bị dẫn tới gian hình thất của Tắc Mông. Tắc Mông thản nhiên bưng một ly rượu, nghiêng người ngồi trên ghế sa lon, híp mắt nhìn bọn lính trói Ai Lặc Tư lên giá treo cổ, tay chân Ai Lặc Tư bị tách ra cột lại trên giá, cái giá có bàn kéo, khi bàn kéo chuyển động, tay chân Ai Lặc Tư sẽ bị siết lại càng chặt, tứ chi của hắn bị rút lại đau đớn, hắn bắt đầu rên rỉ thống khổ.

Tắc Mông nhìn hắn cười cười, "Thúc thúc, thì ra ngươi cũng biết đau? Ta nghĩ ngươi tàn nhẫn như vậy, sẽ không thấy cảm giác gì."

Ai Lặc Tư hấp hối, cả người đã không có khí lực nói lại. Tắc Mông đứng dậy đi đến, đem ly rượu đỏ trong tay xối lên vết thương thối rữa của hắn, Ai Lặc Tư thảm thiết kêu la một tiếng.

Tắc Mông thỏa mãn nghe âm thanh của hắn, cười nói, "Thúc thúc của ta, Dạ Tái Nhĩ yêu cầu ta thả ngươi và An Liệt, nếu không hắn sẽ đem quân đánh Lai Nhãn, ngươi nói, ta có nên đem ngươi giao cho hắn hay không đây?"

Ai Lặc Tư vẫn không có phản ứng, Tắc Mông lại lên tiếng, "Ngươi nói ta giao ngươi cho hắn, hắn sẽ thu binh sao? Sẽ không, hắn muốn ngươi, chẳng qua là lấy cớ hợp lý để khởi binh mà thôi, cho nên sao ta phải đem ngươi giao cho hắn đây?"

Ai Lặc Tư dùng âm thanh khàn khàn tuyệt vọng nói, "Ngươi giết ta đi."

Ánh mắt Tắc Mông bảo bọn lính kéo dây càng chặt, Ai Lặc Tư bi thảm, Tắc Mông híp mắt, trong ánh mắt là khoái ý tàn nhẫn, "Thúc thúc, có phải ngươi thực hưởng thụ không?" Ai Lặc Tư thê lương, gầm gú khàn khàn, "Ngươi giết ta đi, nữ nhân điên kia, giết ta đi!"

Tắc Mông mỉm cười nói, "Ta còn chưa dùng hết sức đâu, thúc thúc của ta, ngươi đối xử với Yên tàn nhẫn như vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi, tuyệt đối!"

..............