Cơ thể Vũ Nặc theo bản năng run rẩy. Chết! Ai có thể không sợ chứ?

Cô ngước mắt nhìn hắn, hắn bình tĩnh nhìn cô, trong mắt mang theo trêu tức. Vũ Nặc chậm rãi nhắm hai mắt lại. Được rồi! Cô liền chết một cách thoải mái là được rồi, chỉ cần hắn có thể bớt giận, chỉ cần hắn có thể giải thoát, cũng đã cho cô một con đường giải thoát, không cần phải nếm trải cái tư vị tuyệt vọng này.

"Thình thịch!" Đột nhiên Lãnh Thiên Dục ở bên tai cô nói một tiếng, Vũ Nặc sợ không nhẹ, thân thể run kịch liệt.

Đau đớn không có đến, cô chậm rãi mở hai mắt ra nhìn hắn, môi của hắn nhếch lên lộ vẻ như ác ma tàn nhẫn mỉm cười: "Tôi nói rồi, tôi sẽ không để cho trò chơi kết thúc nhanh như vậy. Chúng ta còn phải chơi đùa, cô muốn chết? Rất dễ, nhưng tôi sẽ không để cho cô như ý!"

Hắn hung ác nói xong, cửa mật thất đột nhiên xuất hiện ba nam nhân.

Liệt Diễm- cận vệ của Lãnh Thiên Dục, cũng là cùng Lãnh Thiên Dục, Vũ Nặc cùng nhau lớn lên người, nói là bảo tiêu, kỳ thực là bằng hữu.

Nghe tiếng súng, hắn nhanh chóng vọt vào, phía sau hắn theo hai nâm nhân thân hình to lớn, mặc tây trang màu đen, cũng là người phụ trách bảo hộ Lãnh Thiên Dục an toàn.

Liệt Diễm từng bước từng bước đi tới bên cạnh hai người, trên người của Vũ Nặc chỉ còn nội y, da thịt toàn thân hầu như không một chỗ hoàn hảo.

Vũ Nặc từ nhỏ được mọi người nâng niu ở lòng bàn tay, tính cách hoạt bát rộng rãi, hắn hiếm khi thấy cô khóc, nhưng là bây giờ cô đã trở thành một con người chỉ biết khóc.

Liệt Diễm đau lòng không gì sánh được, hắn tự nhiên biết Lãnh Thiên Dục tại sao lại đối với Vũ Nặc như vậy, nhưng là như thế này có hay không quá mức tàn nhẫn, chân của cô một phải một trái hai viên đạn, đó cũng đều là ghim vào xương tủy. Kẻ lớn lên trong mưa bom bão đạn như hắn, tự nhiên biết đau đớn là như thế nào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, xem hắn hình như không cách nào hô hấp, muốn xông lên, làm cho Lãnh Thiên Dục chấm dứt hành vi tổn hại đến Vũ Nặc, bọn họ thế nhưng từ nhỏ cùng nhau lớn lên a! Hắn thế nào nhẫn tâm như vậy!

Thế nhưng hắn cũng hiểu rõ, kỳ thực lòng của Lãnh Thiên Dục đau hơn.

Hai nam nhân đứng sau lưng Liệt Diễm không dám động, bọn họ hiển nhiên cũng nhận thức Vũ Nặc, chỉ là hiện tại lại không có dũng khí nhận thức.

Lãnh Thiên Dục lạnh lùng liếc nhìn cô đang nằm trên mặt đất, đã sắp đau đến ngất đi nhưng Vũ Nặc vẫn ngoan cố kiên trì, nhìn về phía hai nam nhân mặc âu phục màu đen, hắn lạnh lùng nói: "Đem cô ta dẫn đi cho bác sĩ xem một chút, cứ như vậy mà chết, vậy cũng không dễ chơi. "