Editor: Mèo coki
Quan Ngải nói năng hời hợt, ánh mắt chậm rãi lướt qua bóng đêm ngoài cửa kiếng, đồng thời trên cửa kiếng thượng cũng phản chiếu mảng tím bầm trên trán cô. Cô vuốt tóc rơi trên trán để hình ảnh trên kiếng càng hiện ra rõ ràng hơn.
Bóng lưng và khuôn mặt của Quan Hân rất giống với Quan Ngải khiến cô không khỏi cười lạnh làm ảnh hưởng đến cái cái trán nhưng chân mày lại chưa từng nhíu lại.
Sắc mặt Quan Hân rất khó coi, trong giọng nói không có sự giận dữ, tỉnh táo giống như không thèm đếm xỉa đến, chỉ có duy nhất một thứ không hợp chính là sương mù đang lượn lờ trong đôi mắt giống như đang bọc một lưỡi dao sắc bén: “Quan Ngải, thời kì phản nghịch của em đã qua từ lâu rồi, trước khi hồ đồ cần phải có lý do, không ai có thể làm như không thấy được.”
Quan Ngải...... Chị ta gọi cô là Quan Ngải, giống như cô gọi chị ta là Quan Hân, xa cách và im lặng.
Mười mấy nay hao tổn tâm trí của cô lại bị Quan Hân tổng kết thành phản nghịch, vậy chắc là cô nên cảm ơn chị ta vì đã làm như không nhìn thấy sao?
Quan Ngải không nhịn được mà cười lên, cười đến mức mặt mày cong cong, lông mi như cánh bướm che giấu ánh mắt Quan Ngải, đó là tự ái cuối cùng của cô. Giọng nói của cô phát ra như thế nào chính cô cũng không biết nữa nhưng rõ ràng là nó đang tắc nghẹn ở cổ họng: “Chị còn nhớ rõ năm bảy tuổi đó không? Là đêm sinh nhật, ba đã mua một cái bánh ngọt cao ba tầng rồi viết lên đó Quan Hân, sinh nhật vui vẻ, chị đã chia cho tôi một phần, lúc ấy tôi dã hỏi chị “Tại sao lại không viết là Quan Hân, Quan Ngải, sinh nhật vui vẻ vậy?”, chị còn nhớ lúc ấy chị đã trả lời như thế nào không?” Cô dừng lại, nhìn Quan Hân đang trầm ngâm không nói sau đó cô tiếp tục: “Không có lý do gì cả. Chị nói là không có lý do gì cả, đây chính là thứ mà chị đã dạy cho tôi, cho nên đó là một lí do tốt để cho tôi hồ đồ thì phải.”
Lý do ư...... Chính cô cũng không biết nữa, có lẽ chính là hồ đồ đấy.
“Nhưng chị không muốn ấu trĩ chung với em.” Quan Hân trả lời một cách quả quyết.
Hành vi và lời nói không có ẫn nhẫn hoàn toàn, chỉ là tích lũy rồi dần dần tạo nên cái gọi là giới hạn mà thôi.
Mà giới hạn của Quan Hân đã tràn ngập nguy cơ rồi, thì ra mọi chuyện không như Quan Ngãi suy nghĩ là Quan Hân hoàn toàn không để ý đến mình.
Lại một lần nữa hời hợt của Quan Ngải chạm đến giới hạn này của Quan Hân: “Bởi vì Tả Thành sao? Quan Hân ơi Quan Hân, thì ra là giới hạn của chị là người đàn ông này. Thật là ngạc nhiên, tôi vẫn cho rằng chị bách độc bất xâm đấy.”
Quan Ngải lạnh lùng bễ nghễ, tươi cười quan sát Quan Hân.
Quả nhiên khi vừa nói tới cái tên đó thì Quan Hân đã xé rách tất cả ngụy trang của mình, trong đôi mắt đen tối giống như có nhiều đám lửa đang bùng cháy, dần dần lan ra rồi bao phủ toàn bộ khuôn mặt của Quan Hân.
Thì ra Quan Hân thật sự không phải là bách độc bất xâm, cô sợ một loại độc, có tên là độc anh túc.
Cô đã trúng độc của người đàn ông kia, hơn nữa còn sâu tận xương tủy cho nên nó làm cho giới hạn của cô có nguy cơ bị sụp đổ.
Quan Hân hơi mím môi, son môi hồng vẫn không thể che hết được đôi môi đang trắng bệch của cô, cô bước lại gần vài bước, vì Quan Hân đang mang giày cao gót nên nhìn có vẻ cao hơn Quan Ngải rất nhiều, lông mi dài rung rung, giọng nói lạnh vào tận xương tủy: “Lời như thế không nên nói lần thứ hai, Tả Thành… em không trêu chọc nổi đâu.”
Tả Thành...... Một cái tên đã phá bỏ gông xiềng đang bị che giấu của cô, quấy rầy chỗ sâu nhất trong trái tim cô, sau đó khiến cô nhận ra chính mình rồi tan quân rã lính vì người kia.
Nụ cười của Quan Ngải chứa đựng chế nhạo: “Bị tôi nói trúng rồi? Quan Hân, chị có biết khi chị càng chột dạ thì lông mi sẽ rung càng nhanh không, xem ra thói quen hồi còn bé của chị vẫn chưa thay đổi.”
Lông mi lại càng rung nhanh hơn, Quan Hân theo bản năng quay mặt đi, vẻ mặt giận dữ và rối loạn, quát lớn tiếng: “Đủ rồi! Quan Ngải, chị không muốn nổi giận với em, tốt nhất là nên có chừng có mực.”
Đột nhiên có một giọng nói quanh quẩn bên tai Quan Hân: Quan Hân, mày có biết khi mày đang phô trương thanh thế chính là đã bỏ vũ khí đầu hàng Tả Thành hay không. Mày không sợ dư luận, không sợ tin đồn, nhưng lại sợ Tả Thành để ý......
Đó là một Quan Hân khác đã bị cô che giấu và bây giờ đang rục rịch ngóc đầu dậy.
Còn người khởi xướng lại không mặn không nhạt: “Chị đang lên cơn đấy.”
“Quậy đủ rồi thì về nhà.” Quan Hân quát bảo ngưng lại.
“Quan Hân, tôi trả lại cho chị nguyên xi câu nói kia, Tả Thành ư, chị trêu chọc không nổi đâu.” Không giống như đùa giỡn thường ngày, mắt phượng của Quan Ngải nặng nề thể hiện cô rất nghiêm túc.
Cô chỉ có thể chọc giận Quan Hân nhưng Quan Hân không hề đau nhột nhưng người đàn ông kia lại có thể làm cho Quan Hân bể tan tành, Quan Ngải dám khẳng định chắc chắn điều này, còn có một điều nữa mà cô cũng chắc chắn là cô và Quan Hân như nước với lửa nhưng lại không thể để ý đến người kia bởi vì cô và Quan Hân đều mang cùng một họ Quan.
Quan Hân ngạc nhiên không nói sau đó xoay người đi ra ra khỏi đồn cảnh sát, giống như đang chạy trối chết.
Quan Hân, Tả Thành đã làm cho chị thất bại thảm hại rồi. Rốt cuộc sau mười mấy năm thì tôi đã bắt được nhược điểm của chị nhưng tại sao lại không vui vẻ như tôi dự đoán. Quan Ngải cười lạnh, đưa tay vuốt cái trán, mượn sự phản xạ ánh sáng của cửa kiếngđể quan sát: Một mảng bầm xanh lớn như vậy, làm sao có thể không nhìn thấy được đây?
Thì ra là Quan Hân thật sự làm như không thấy chỉ vì tất cả những thứ cô làm đã sớm vượt qua phạm vi cố tình gây sự.
Đây là lần đầu tiên Quan Hân quân lính tan rã bị thua mà chạy như thế, đơn giản chỉ vì giới hạn của Quan Hân dễ dàng bị hai chữ Tả Thành công phá.
Ánh đèn bên ngoài đồn cảnh sát mờ mờ ảo ảo, không thể so sánh được với vầng trăng màu vàng nhạt mông lung ở trên cao, nó rất tinh xảo giống như khuôn mặt của Quan Hân, có chút âm u và mờ ảo.
Quan Hân lại ngẩng đầu nhìn đèn đường, không chói mắt nhưng lại khiến cô có loại ảo giác mở mắt không ra, trong mắt khô khốc, chua xót khó hiểu.
Tại sao chỉ cần nói tới cái tên đó thì cô giống như bị mất khống chế, trong lòng hỗn loạn, cô cảm thấy chua xót trong mắt giống như không phải là của mình.
Tả Thành...... Tả Thành...... Sự xuất hiện trong vòng một tháng của anh đã vượt qua sự hờ hững trong vòng hai mươi mấy mà tôi vẫn luôn xem đó làm kiêu ngạo. Rốt cuộc mình đang sợ cái gì đây......
Thật ra thì chính cô cũng không biết rốt cuộc cô đang sợ cái gì, Tả Thành giống như cát trong tay, cho dù cô có nắm chặt như thế nào cũng không ngăn cản được anh lọt qua kẽ tay cô.
Thì ra cô lại sợ như vậy, hình như trò chơi của cô và Tả Thành đã không thể có chừng có mực nữa rồi, tối thiểu là cô không làm được.
Cô ngẩng đầu cao thêm chút nữa, giống như chỉ cần làm vậy thì có thể xua đi chua xót trong mắt, tại sao ánh đèn càng mờ ảo vậy, hay là mắt cô mông lung đây...... Cô đã rối loạn đến mức không thể phân biệt được nữa rồi.
“Quan Hân.”
Đêm rất yên tĩnh, đột nhiên vang lên hai chữ cắt đứt nỗi sợ hãi khó hiểu của Quan Hân. Cô quay đầu lại, ở một chỗ khác dưới ánh đèn, Trình Tín Chi đang đứng thẳng, bóng của anh bị kéo dài trên đất.
Không biết sao, Quan Hân lại có ảo giác bị nhìn thấu, cô gần như có phản xạ đưa tay lên chạm vào mặt mình nhưng không có cảm giác ấm ấm như dự đoán, thì ra là chua xót giống như cỏ dại chỉ lan tràn trong nội tâm mà thôi, cô kín đáo thu tay lại, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt: “Trình Tiên Sinh, tại sao anh chưa về nhà?”
Nụ cười trên mặt cứng ngắc bao nhiêu, cô không nhìn thấy thì cũng biết. Nụ cười giấu đầu hở đuôi như vậy rất giả dối.
“Tôi đang đợi xe.”
Anh từ dưới ánh đèn của mình đi tới ánh đèn chỗ Quan Hân, cái bóng bị kéo dài trên đất từ từ ngắn lại nhưng khuôn mặt vẫn luôn tối đen không có một chút ánh đèn nào chiếu vào.
Anh cách cô không xa không gần, khoảng cách như vậy không nhiều cũng không ít, vừa đủ. Quan Ngải cười yếu ớt: “Trình Tiên Sinh, tối nay thật xin lỗi, cũng cám ơn anh, em gái tôi đã gây phiền toái cho anh rồi.”
Thật xin lỗi, cám ơn anh, đã gây thêm phiền toái rồi...... Ba câu nói thường dùng trong giao tiếp đã bị cô dùng hết một lần rồi.
Mười năm rất lâu rồi, lâu đến mức xóa sạch các mối quan hệ hoặc có lẽ cho tới bây giờ đều là anh tự nhận định về mối quan hệ này cho nên anh không cam lòng, thậm chí không thể giải thích được: “Đừng khách khí với tôi, chúng ta ——”
Chúng ta đã quen nhau mười năm rồi...... Anh muốn nói như vậy nhưng sợ đối phương sẽ nói: Nhưng tôi chưa bao giờ nhớ đên anh.
Anh nhìn cô chăm chú, quả nhiên trong mắt cô toàn là nghi ngờ. Anh thay đổi lời nói làm cho nó lẫn lộn giữa thật và giả: “Chí ít chúng ta có quen biết nhau, lúc trước tôi cũng đã gặp Quan Ngải cho nên không cảm thấy phiền toái.”
Thậm chí buồn cười hơn là anh lại thích loại phiền toái này.
“Thì ra là anh và Quan Ngải có quan nhau.” Quan Hân tỏ vẻ không có gì là ngạc nhiên, chỉ là lạnh nhạt, không đếm xỉa đến: “So với lần này thì những lần trước Quan Ngãi cũng chỉ là quậy phá cho vui mà thôi, lần này lại vào cả đồn cảnh sát làm liên lụy đến anh, một tay đua xe lại vì tai nạn giao thông mà vào đồn cảnh sát thì đúng là chuyện hiếm thấy.”
Thì ra là cô nghĩ như vậy, anh không biết mình đang tức giận cái gì mà giọng nói có chút gấp gấp: “Thiếu chút nữa tôi đã quên cô là phát thanh viên đài truyền hình rồi.”
Quan Hân cười khẽ: “Tôi không làm ở báo lá cải ngu ngốc, hơn nữa đây không phải là mảng mà tôi phụ trách, đồng thời chiếc kia gây chuyện là xe của tôi.”
“Đây là một đề tài không tệ.”
Nếu anh và cô cùng lên báo thì cũng không phải là một chuyện quá tệ.
Cô lơ đễnh giống như đang nghe kể chuyện hài: “Trình tiên sinh, nói đùa rồi.”
Thật ra thì anh không có đùa nhưng lại tiếp tục giả bộ như đang nói giỡn: “Đừng khách khí gọi tôi là Trình tiên sinh như vậy.” Anh dừng lại trong chốc lát, cảm thấy không ổn nên nói thêm một câu: “Tôi không quen, cảm thấy xưng hô như vậy có chút thương mại quá.”
Xưng hô như vậy quá xa cách, anh không thích, cho nên anh gọi cô là Quan Hân, lúc bắt đầu đã gọi như vậy giống như đã luyện tập ngàn vạn lần thuần thục đến độ mê hoặc chính anh nhưng thật ra thì đó là lần đầu tiên.
Giải thích giấu đầu hở đuôi như vậy chỉ có Quan Hân mới tin thôi: “Đúng là có chút thương mại nhưng lại rất thích hợp.”
“Đúng là rất thích hợp.” Anh phụ họa, đồng thời cố gắng che giấu chua xót đang muốn hủy diệt anh.
Cô cười cười không nói, hình như đề tài này có chút chán, cô nhìn ánh trăng một chút rồi nói: “Khuya lắm rồi, tôi đi đây.”
Trình Tín Chi cũng nhìn ánh trăng trên cao, gật đầu: “Ừ.”