Đã bao nhiêu năm rồi? Quan Ngải cúi đầu tính toán một lúc: Ba năm, cô quen biết Giang Hạ Sơ đã ba năm, cũng đã nhìn vẻ mặt không biểu cảm này của cô ấy ba năm. Thật không hiểu vẻ mặt là phương thức biểu đạt vĩ đại của nhân loại à, lãng phí nó chính là tội phạm, Vậy mà Giang Hạ Sơ đã phạm tội này suốt ba năm, chưa một lần ngoại lệ. Đối với chuyện này, Quan Ngải chỉ biết lắc đầu.

Quan Ngải mãi nhìn chằm chằm vào Giang Hạ Sơ, dường như đang muốn tìm chút dấu vết gì đó để lại trên mặt cô. Vì không để cho cô ấy thất vọng, lần này Giang Hạ Sơ rất phối hợp, cười lên lộ ra đường cong thật to.

Quan Ngải ngượng ngùng thu lại tầm mắt, lắc đầu: “Cậu vẫn nên đừng có cười.” So với khóc còn khó coi hơn, thôi đi, vẫn không có vẻ mặt khá hơn một chút, ít nhất cũng nhìn ba năm nên đã quen rồi.

Giang Hạ Sơ cụp mắt, hai hàng lông mi tạo ra hai bóng mờ màu xám, mím khóe miệng: cười, thật sự mệt mỏi, nguỵ trang cũng rất khó khăn, cô sắp không học được nữa rồi.

Quan Ngải nói xong lại khát nước, nâng cốc lên, uống một ngụm lớn, trong cốc chỉ nhìn thấy đáy.

Uống thả cửa hả, uống thả cửa hả! Tiểu Thanh đứng ở quầy liếc mắt nhìn, vô cùng thương xót cho ly cà phê đó, người ta uống cà phê đều uống từng ngụm từng ngụm để cảm nhận hương vị, còn bà chủ nhà mình lại như đang uống nước. Lãng phí là tội phạm, tội phạm đấy!

“Ách xì -” Quan Ngải nhảy mũi một cái thật to, ngẩng đầu, ánh mặt trời vẫn thế mà sao lại bị cảm chứ.

Trời ạ! Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn trời, cũng không dám ần cần thăm hỏi bà chủ nhà mình trong lòng nữa. Co lại ẩn hình dưới quầy.

Quan Ngải cọ cọ lỗ mũi đang ngứa ngáy: “Không ngờ chỉ bảo cậu đưa thẻ công tác còn có thể tạo ra một đoạn nhân duyên tốt đẹp, lần này Quan Hân có thể đắc ý rồi.”

“Chưa chắc.” Giang Hạ Sơ cười lạnh, bật thốt ra hai chữ, giọng nói bé không thể nghe.

Tả Thành à, đó chính là một đóa anh túc, có thể hại chết người, một khi đến gần sẽ bị thương tích khắp người, chẳng phải bản thân cô chính là một ví dụ điển hình đó sao.

Quan Ngải nhìn thấy môi Giang Hạ Sơ lúc đóng lúc mở, nhưng lại không nghe rõ cô nói gì, tò mò hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Hình như, giống như, có thể là Quan Ngải cảm thấy cô ấy đã thấy được một vẻ mặt khác trên mặt Giang Hạ Sơ, hình như là che giấu. Quan Ngải âm thầm hủy bỏ suy nghĩ của bản thân: làm sao có thể, nhất định là cô đã nhìn lầm rồi.

“Không có gì.” Giang Hạ Sơ nhìn Mandailing lay động trong cốc, nhàn nhạt đáp lời.

Mandailing, đắng và chát kết hợp, tựa như tâm sự của Giang Hạ Sơ, cô và nó rất giống nhau.

Quan Ngải cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ lo đắm chìm mơ mộng của mình: “Về nhà phải tranh công với ông già mới được, không phải nhờ mình sao ông ấy có thể ôm được con rể quý về nhà, để xem ông ấy còn suốt ngày ghét bỏ mình làm hư việc nhiều hơn là thành công nữa không.”

Con rể quý? Giang Hạ Sơ cười lạnh, châm chọc hiện đầy con ngươi, giống như chứa đầy sương mù.

Tháng năm, mùa anh túc làm càn đâu rồi, có gì đó rục rịch ngóc đầu dậy sao?

Người nào đó chính là một bà chủ thích hiếu động chuyện vụn vặt, không thể dừng miệng trong phút chốc: “Lúc nào d/đ'l;q;d Quan Hân cũng muốn làm ra chuyện kinh thiên địa, khiếp quỷ thần như vậy, làm hại mình vì chuyện hôm đó mà mất hết thể diện.” Kèm theo tiếng hàm răng cắn nát, “Hứ, suy nghĩ một chút là tức điên lên.”

Chuyện là như thế này. . . . . .

Ngày ấy, cũng chính là ngày Quan Hân thu vào chàng rể “Hào môn”, Quan Ngải đi đưa thẻ công tác, cộng thêm Thiên Lam vẫn cứ thua lỗ hơn là dư giả, Quan Ngải làm 'Lãnh tụ một đời 'dĩ nhiên là xung phong nhận việc, đi vào khu bình dân phát triển thị trường, phát tờ rơi - lời ít mà ý nhiều một chút.

“Cà phê Thiên Lam vừa ra sản phẩm mới, mong mọi người ghé thăm.” Tờ rơi từ tay Quan Ngải đã phát tới tay người đi đường Giáp.

“Cà phê Thiên Lam vừa ra sản phẩm mới, mong mọi người ghé thăm.” Tờ rơi từ tay Quan Ngải đã phát tới tay người đi đường Ất.

. . . . . . Động tác cứ lặp đi lặp lại như thế, từ đầu đến cuối Quan Ngải vẫn nói cười ríu rít, lễ phép chuyên nghiệp, chỉ là trên trán đã đầm đìa mồ hôi, hơn nữa hình như càng ngày càng có xu thế không thể thu hồi.

Quan Ngải thở ra một hơi thật sâu, lau mồ hôi một phen, cầm một xấp tờ rơi lên quạt quạt.

“Hôm nay nóng quá!”

Hiếm khi thấy cô nàng Quan Ngải tự tiến cử mình ra ngoài 'phát triển thị trường', lại gặp phải một ngày có ánh mặt trời chiếu gắt như vậy, thật sự là ra quân bất lợi mà.

Quan Ngải càng quạt càng nóng, liếc mắt nhìn chung quanh muốn tìm một nơi tương đối râm mát để tiếp tục, nhưng mà. . . . . . Sau khi liếc mắt nhìn hết một lượt, cô cũng không nghĩ sẽ tiếp tục nữa rồi.

Tất cả tờ rơi cô vừa mới phát đều nằm đầy trên mặt đất, ngay cả trong thùng rác cũng có rất nhiều.

Đây chính là những tờ rơi đau khổ, vĩnh viễn quy tụ - vào thùng rác và trên mặt đường lớn.

Quan Ngải mở đôi mắt phượng thật to vừa phẫn vừa hận, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không biết là tức hay là nóng mà đỏ bừng, nhìn thành quả dã tràng xe cát của mình, cô bất đắc dĩ: “Thì ra mình d/đ'l;q'd làm đều công toi.” Đi tới thùng rác, nhét hết toàn bộ số tờ rơi còn lại vào đó, căm giận mắt liếc, “Uống cà phê đi.”

Lúc tiêu sái xoay người đó, cô đã ném luôn lời thề son sắt khi mới tới vào thùng rác.

Quan Ngải liếc mắt nhìn thoáng qua quán cà phê trước mắt, không tệ, so với quánThiên Lam của cô còn tốt hớn. Quan Ngải thất bại đi vào: Có thể so sánh sao? So với vàng thì đất ở đây còn quý hơn ấy chứ.

Quan Ngải liếc mắt nhìn chung quanh , không giống như một người khách đến uống cà phê mà lại như một tên trộm. Chỉ là cô cũng đang có ý đó, đánh cắp bí mật đồng hành.

Quan Ngải khom lưng đi vào, mắt phượng chợt cao chợt thấp, vất vả bận rộn, sau đó đôi mắt to xoay tròn dừng lại trên màn ảnh TV cực lớn bên ngoài phòng cà phê.

Kênh tin tức giải trí đang hừng hực khí thế, thu hút bao ánh mắt của người xem, bao gồm bao gồm cả Quan Ngải.

“. . . . . .”

“Tổng giám đốc Tả, anh chưa bao giờ xuất hiện trước truyền thông, vì sao hôm nay lại xuất hiện? Mặc kệ là Tả thị hay là bản thân tổng giám đốc khiêm tốn trước sau như một, tại sao dừng lại ở hôm nay? Bộ phim lần này có gì khác biệt? Hay là có liên quan đến người đó?”

“Qủa thực là có liên quan đến người đó.”

“Là chủ nhân của thẻ công tác sao?”

Quan Ngải nhìn chằm chằm vào thẻ công tác trên màn ảnh, hai tròng mắt như muốn rớt xuống, hình ảnh trên thẻ công tác này là dáng vẻ của Quan Ngải, nhưng có điều cô không được may mắn như vậy, vì đó là người chị song sinh với cô nha.

Quan Ngải vễnh tai lên nghe, thần xui quỷ khiến mà đi đến ngồi xuống vị trí cách gần màn ảnh.

Trên màn ảnh đang phỏng vấn trầm bổng phập phồng: “Lần này lựa chọn đài Lăng Giang để tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh là có nguyên nhân đặc biệt đúng không? Hay đúng hơn là có quan hệ trực tiếp đến phát thanh viên Quan Hân?”

Khả năng suy nghĩ của Quan Hân đã không còn ở trong quán cà phê nữa mà có lẽ đã bay đến hiện trường phỏng vấn rồi. Máy móc bưng lấy cốc cà phê trên bàn, máy móc đưa vào trong miệng, máy móc uống thả cửa.

Giọng nói của người đàn ông trong màn ảnh thật dễ nghe: “Nên trả thẻ công tác cho bạn gái tôi rồi.”

“Bạn gái? Xin hỏi tổng giám đốc Tả đang nói đến phát thanh viên Quan Hân của đài Lăng Giang sao?”

“. . . . . .”

Trong màn ảnh, cuộc phỏng vấn đang có xu hướng đốt cháy lên trời, bên ngoài màn ảnh, người nào đó cũng phun ra một ngụm cà phê.

“Phụt -” Phun xong, kèm theo đó là tiếng nói kinh ngạc, “Chị được đấy Quan Hân, thế nhưng lại hoạt động bí mật, câu được con cá lớn, thần không biết quỷ không hay mà tìm cho tôi một người anh rể như vậy, chị được lắm, địa vị lại thêm vững chắc rồi.” Quan Ngải đang hăng d/đ'l;q;d say, căm giận bất bình một trận rất là kích động. Chỉ là góc độ phun cà phê này cũng có kỹ thuật khá cao đó nha, người trong cuộc thì không bị dính nửa giọt, vậy cà phê trong miệng đi đâu mất rồi?

Quan Ngải như bừng tỉnh từ trong mộng, ngước mắt nhìn khuôn mặt xa lạ gần trong gang tấc, dáng dấp góc cạnh rõ ràng, mắt to mày rậm, thì ra là một anh chàng đẹp trai, nhưng đây không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là nhìn một mớ hỗn độn trên chiếc áo vét tông xa xỉ- hình như là cà phê cô mới vừa phun ra thì phải.

Xảy ra chuyện lớn rồi. . . . . .