Có một ngày, con khỉ đó chạy tới, muốn bàn với ta một việc.

Nó nói: “Thiên binh muốn đánh chúng ta! Ngươi hiện tại pháp lực rất lớn, ta đem ngươi tiến cử với Đại vương chúng ta. Đại vương giao cho ngươi một trọng trách, muốn ngươi gác phía sau núi, phòng ngừa thiên binh đánh lén!”

Ta nói: “Ngươi yên tâm đi! Thiên binh tuyệt đối không thể phá được phòng tuyến sau núi!”

Lúc đi, con khỉ không yên tâm nói: “Phía sau núi là tuyến phòng thủ trọng yếu, chúng ta tín nhiệm ngươi, mới giao cho ngươi. Ngươi nhất định phải làm tốt!”

….

Ta hiện nguyên hình, ngày đêm giấu mình trong bụi cỏ, quan sát.

Rốt cuộc, thiên binh xuất hiện!

Ta vung đinh ba đâm về hướng thiên tướng, khi cây đinh ba sắp đâm vào ngực thiên tướng, ta thất thần!

Là hắn, là hắn!

Hắn cũng ngây ra một lúc, nhưng lập tức búng lên trán ta một cái: “Nguyên lai ngươi là con rắn nhỏ a!”

Ta nhất thời không thể cử động, để mặc hắn định đoạt.

Hắn nói nhỏ bên tai ta: “Ngươi không thể ở cùng với bọn họ, trở lại Long cung đi!”

Đến khi ta cử động được, cũng không biết thời gian đã qua bao lâu.

Ta kéo đinh ba phờ phạc đi lên trên núi, chỉ thấy thi thể khỉ và dã thú đầy trên mặt đất, con khỉ kia và những con khỉ già nua khác đang đào hố.

Ta đi lên trước, con khỉ kia nói với ta: “Đúng lúc chúng ta đang thắng thế với đám thiên binh tấn công phía trước, một đám thiên binh từ phía sau núi đánh tới…. Thiên binh lấy tính mạng thần dân khỉ làm áp chế, đại vương chúng ta…. Ngài…. Để bảo toàn tính mạng của chúng ta đã thu hồi vũ khí, theo yêu cầu của thiên tướng, kết quả…. Đại vương bị bọn họ đè ở dưới chân núi…”

Con khỉ đó lau nước mắt, đột nhiên nhìn ta kêu to: “Chúng ta tín nhiệm ngươi, để ngươi gác phía sau núi, ngươi lại để thiên binh tới đây. Ta hận ngươi đến chết! Ta hận ngươi đến chết!”

Nói xong quay đầu hướng núi bên kia chạy đi, trong sơn cốc không ngừng tiếng vọng:…. Ta hận ngươi đến chết! Ta hận ngươi đến chết!

Ta đau lòng, từng bước đi xuống dưới chân núi, nơi này ta không mặt mũi nào đi xuống.

Ta đi từng bước, nước mắt từng giọt, từng giọt chảy xuống đất.

Năm sau, tại nơi nước mắt ta rơi, mọc lên một loại cỏ.

Ngươi ta gọi nó là…. Đoạn trường thảo!