Đêm đã khuya, cả hậu cung đều chìm đắm trong sự vắng vẻ nặng nề. So với tiền điện náo nhiệt, hậu cung tuy cũng thắp đèn lồng đỏ, có vẻ trang trí cho ngày lễ, nhưng không ai hay biết hậu cung thực sự là trống rỗng, âm u lạnh lẽo.

Dù được bày biện xa hoa cũng không che lấp được nỗi bi ai ở đây, bầu không khí làm cho người ta ngạt thở, làm cho người ta thấy mông lung, không có cảm giác của người sống, trái tim dường như cũng sắp không chịu nổi sức ép này —

“Thúc thúc, Diệu Ngữ hiện tại rất tốt, thúc thúc, ngươi lại ngẩn người ra rồi? Có phải là Diệu Ngữ không ngoan.” Đêm khuya tại một căn phòng u ám trong Trình Tuyên cung, ánh sáng yếu ớt từ một cây nến soi bóng hai người trên tường. Thiên Chiêu Tễ ôm Huyền Diệu Ngữ nhỏ bé trong lòng.

Từ đêm đó gặp tiểu công chúa đáng thương tại bụi hoa ngoài Trình Tuyên cung, Thiên Chiêu Tễ vẫn định kỳ tới chữa bệnh cho nàng — dùng huyết của mình. Bởi vì trong cơ thể hắn có trăm nghìn loại kỳ dược thiên hạ được sư phụ đưa vào, cho nên ngay cả huyết của hắn cũng là dược huyết. Hắn có thể gọi là dược nhân a.

“Đều không phải, Diệu Ngữ rất ngoan, không ngoan chính là thúc thúc.” Bởi vì, thúc thúc đoạt đi phụ thân của Diệu Ngữ. Thiên Chiêu Tễ không ngừng bôi thuốc trị thương đặc biệt của sư phụ lên tay, sau khi bôi thuốc gần nửa canh giờ vết thương sẽ tự động khép lại, hơn nữa sẽ không nhìn thấy vết thương, đó cũng là nguyên nhân vì sao hắn cho Huyền Diệu Ngữ uống huyết trong thời gian dài như vậy mà Huyền Trọng Thiên vẫn không phát hiện.

Chỉ là, đôi khi Thiên Chiêu Tễ cho Diệu Ngữ quá nhiều huyết sẽ cảm thấy váng đầu. Hơn nữa, hắn cứ cách hai ngày sẽ cấp cho Huyền Diệu Ngữ một lần, mà tốc độ tái tạo huyết của cơ thể thua xa tốc độ xói mòn cho nên thân thể hắn cũng từ từ trở nên gầy gò, mỗi khi Huyền Trọng Thiên ôm hắn lo lắng muốn mời ngự y. Thiên Chiêu Tễ luôn luôn dùng lý do mình là một thần y gạt đi khiến cho Huyền Trọng Thiên mỗi lần đều rất ảo não, bởi vì hắn không biết Thiên Chiêu Tễ rốt cuộc là làm sao? Hắn luôn bảo ngự trù phòng hầm thuốc bổ cho Thiên Chiêu Tễ, sau đó sai Tiểu Đinh Tử nhìn Thiên Chiêu Tễ uống xong mới đi.

Thiên Chiêu Tễ nhớ tới mỗi lần hoan ái Huyền Trọng Thiên luôn luôn nói ôm hắn không thoải mái chút nào lại không nhịn được đỏ mặt, người kia tuy rằng mỗi lần đều oán giận, thế nhưng chính mình cũng không biết tiết chế dục vọng một chút. Cho nên Thiên Chiêu Tễ cũng lười không nói gì với Huyền Trọng Thiên, bởi vì hắn đã quyết định con đường của mình.

Chỉ cầu lão thiên gia cho hắn thêm một chút thời gian nữa, để hắn có thể tiếp tục hưởng thụ ấm áp từ người kia thêm một thời gian nữa. Thiên Chiêu Tễ nhìn Trình Tuyên cung bày biện xa hoa cũng không thoát khỏi số phận chủ nhân không được sủng hạnh. Kỳ thực, từ khi hắn đến với Huyền Trọng Thiên, hậu cung này đâu có nữ nhân nào thực sự được sủng hạnh. Thực ra hắn đang làm gì, chẳng phải hắn đang làm việc mà năm đó người khác làm với mẫu thân hắn, chỉ khác chỗ hắn là một nam nhân mà thôi, đây kỳ thực cũng không phải việc hắn nghĩ ngờ tới.

“Thúc thúc, sang năm Diệu Ngữ sẽ năm tuổi. Ta có thể đến học đường*.” Huyền Diệu Ngữ mơ ước được tới học đường, các hoàng tử công chúa Thiên Triệu được tiếp thu giáo dục từ nhỏ. Chỉ là hoàng tử bắt đầu học tập từ ba tuổi, mà công chúa thì từ năm tuổi bắt đầu học tập một ít nữ giới*, tam tòng tứ đức các loại nhằm bồi dưỡng sự uy nghiêm và cao quý cho các nàng – công chúa của hoàng gia, tuy rằng cũng đọc lướt qua các tác phẩm văn học nổi tiếng, nhưng dù sao cũng là nữ tử, cho nên tài đức của bọn họ cũng là chuẩn bị cho phu quân tương lai.

“Phải? Diệu Ngữ của chúng ta trưởng thành a. Diệu Ngữ, thúc thúc nghe nói khi sang năm mới, các ngươi đều có thể nói với phụ hoàng một tâm nguyện, không biết tâm nguyện của Diệu Ngữ là gì a?” Thiên Chiêu Tễ nhìn Diệu Ngữ hồn nhiên tươi cười, yêu thương nữ hài này, một mình ở trong hoàng cung rộng lớn lại không được mẫu phi quan tâm.

“Không biết, ách, kỳ thực, Diệu Ngữ muốn phụ hoàng đến xem Diệu Ngữ nhiều hơn, thế nhưng nương nói, đều là bởi vì tên bại hoại kia, phụ hoàng mới không đến đích.” Diệu Ngữ ủy khuất nhớ tới nam sủng gì đó của phụ hoàng đang lan truyền qua miệng mọi người, làm hại nàng không được phụ hoàng quan tâm, cho nên trong trái tim nhỏ bé của nàng không thể phân tích được tình huống đặc biệt này.

“Không biết, Diệu Ngữ cũng không thể xin phụ hoàng yêu cầu tên bại hoại kia rời đi a.” Diệu Ngữ nhỏ giọng nói thầm nguyện vọng của chính mình, Thiên Chiêu Tễ có nghe thấy nguyện vọng của Diệu Ngữ. Hắn nhìn khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của nàng, thực sự là một nữ hài khả ái a, tương lai nàng nhất định sẽ mê đảo vô số nam tử trong thiên hạ.

“Diệu Ngữ, ta nghĩ lão thiên gia nhất định sẽ nghe được nguyện vọng của ngươi, cho dù phụ hoàng của ngươi không nghe được.” Thiên Chiêu Tễ an ủi Huyền Diệu Ngữ, Huyền Trọng Thiên đương nhiên không nghe được a, nếu như để cho người kia nghe được nguyện vọng của Diệu Ngữ, chẳng phải là lại phát sinh một lần nữa vụ việc như Trinh Đức hoàng hậu.

Thiên Chiêu Tễ không biết mình có nên là vui vẻ hay không, thời cổ có Ðắc Kỷ mê hoặc Trụ vương, chiếm được toàn bộ tình yêu của nam nhân, nàng thật cao hứng. Mà hắn vì sao lại không có tí xíu cảm giác vui vẻ nào. Thiên Chiêu Tễ ôm thân thể nhỏ bé của Diệu Ngữ, qua tối nay nàng đã năm tuổi. Mà hắn cũng đã là một nam nhân mười tám tuổi, hắn đang ở thâm cung này làm gì đây?

“Công chúa điện hạ có ở trong Trình Tuyên điện không? Nô tài phụng mệnh hoàng thượng đến hỏi thăm bệnh tình công chúa điện hạ.” Thiên Chiêu Tễ và Huyền Diệu Ngữ ở trong điện nghe được thanh âm ngoài cửa đều rất sửng sốt. Bọn họ tuy mang tâm sự khác nhau nhưng đều khẩn trương vì đối phương, nếu như bị Huyền Trọng Thiên phát hiện hắn dùng huyết của mình cấp cho Diệu Ngữ uống, không biết Huyền Trọng Thiên sẽ làm gì đây?

Lúc đầu, Thiên Chiêu Tễ nghe nói Vương phi của Nhị vương gia Huyền Trọng Tĩnh thuở nhỏ thể nhược đa bệnh, thân thể hư hàn, sau đó hắn từng xin Huyền Trọng Thiên đi xem bệnh cho Vương phi. Nhưng lúc đó Trọng Thiên sợ hắn rời đi, nói cái gì cũng không chịu, hơn nữa hắn không muốn cho hắn xuất đầu lộ diện, nói hàng năm trong cung đều đưa vào Dung vương phủ rất nhiều dược liệu trân quý, cho nên căn bản không có vấn đề gì. Thực sự là không biết Huyền Trọng Thiên này có còn chút tình nghĩa huynh đệ nào hay không nữa.

“Ta không sao, chỉ là có chút buồn ngủ. Phụ thân hỏi nguyện vọng của ta sao?” Huyền Diệu Ngữ dù sao cũng là một tiểu hài tử, vừa nghe tới phụ hoàng quan tâm mình, lập tức vui vẻ lâng lâng. Thực sự là dễ thỏa mãn a. Huyền Diệu Ngữ vốn muốn lao ra ngoài nhưng nếu như đi ra ngoài nói thúc thúc sẽ bị người khác phát hiện nên nàng đành nhịn xuống.

Mỗi lần, ta đều muốn uống thật nhiều huyết của thúc thúc, tuy rằng vị huyết rất khó uống nhưng thân thể lại càng ngày càng tốt hơn. Có phải như vậy sẽ có thể tùy ý chạy nhảy trong cung a. Trước đó ta luôn phải cẩn thận, nếu như bị lạnh sẽ dẫn phát hàn độc. Như vậy sẽ rất lạnh, ngay cả Tiểu Châu tỷ tỷ ôm vào lòng cũng không có cảm giác ấm áp a.

Hiện tại số lần nàng phát bệnh càng ngày càng ít, đôi khi nàng có thể duy trì nửa tháng cũng không phát bệnh. Ngay cả Trịnh thái y đều cảm thấy kỳ quái vì thân thể của nàng đang chuyển biến tốt đẹp mà thái y viện bọn họ lại không có trị liệu đặc biệt gì mà chỉ dựa theo phương thuốc cũ tận lực điều trị thân thể của tiểu công chúa mà thôi. Vì thế các thái y đều nghĩ lão thiên gia có mắt, bọn họ nỗ lực nhiều năm như vậy cũng không uổng phí, kỳ thực bọn họ cũng không biết đây đều là công lao của thúc thúc a.

“Đúng vậy, hoàng thượng hỏi nguyện vọng của công chúa, cho nên phái nô tài đến đây. Không biết công chúa điện hạ có nguyện vọng gì.” Tiểu công công đứng ngoài kính cẩn nhắn nhủ thánh chỉ của hoàng đế, tối nay Thục phi hình như không biết do nguyên nhân gì làm hoàng thượng mất hứng, tốt nhất là tiểu công chúa này đừng có nguyện vọng gì kỳ quái, bằng không hoàng thượng bệ hạ không biết sẽ có sắc mặt gì đây.

“Ta, ta cũng không thể yêu cầu phụ hoàng đem thúc thúc xấu xa kia đuổi đi a.” Huyền Diệu Ngữ đấu tranh một chút nói ra nguyện vọng của mình, tuy rằng Tiểu Châu tỷ tỷ nói nàng không nên nói lung tung nhưng nếu như phụ hoàng đuổi thúc thúc xấu xa kia đi, mẫu phi có phải sẽ càng yêu nàng a. Khi Huyền Diệu Ngữ đang nói ra nguyện vọng tân niên của bản thân, cũng cảm giác được cánh tay đang ôm mình không biết vì sao run rẩy một chút. Nàng rất muốn phụ mẫu yêu nàng a, nàng muốn giống như Tiểu Bàn vậy, được phụ mẫu quan tâm.

“Ách! Công chúa điện hạ người nói cái gì? !” Thái giám ngoài cửa thiếu chút nữa nhảy lên khỏi mặt đất, thúc thúc xấu xa đó, Thiên Triệu vương triều trên dưới có thể được Diệu Ngữ xưng là thúc thúc cũng chỉ có hai vị Vương gia a. Mà số lần hai vị Vương gia gặp công chúa là vô cùng hữu hạn, hơn nữa bọn họ đều thập phần thương yêu công chúa bị nhiễm hàn độc từ nhỏ này, nhất là tam Vương gia Huyền Trọng Lệnh, Huyền Diệu Ngữ từ nhỏ đã thích tiểu thúc thúc này, mỗi lần tam Vương gia về kinh cũng đều đến gặp Diệu Ngữ công chúa mà.

“Thúc thúc xấu xa kia, hay ở trong phòng phụ thân —-” Huyền Diệu Ngữ nói ra nguyện vọng của chính mình, trong lòng nàng không biết ái tình là gì, nàng chỉ biết là phụ mẫu nàng không cùng một chỗ, như vậy rất không đúng. Phụ mẫu không phải là giống phụ mẫu của Tiểu Bàn, ở cùng hài tử sao?

Thiên Chiêu Tễ ôm Huyền Diệu Ngữ giống như muốn đem nàng giữ chặt bảo hộ nàng, tiểu cô nương này có biết hay không chính mình vừa mạo phạm tới phụ hoàng. Phụ hoàng nàng nghe được tân niên nguyện vọng này sẽ có phản ứng gì? Thế nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn biểu hiện quyết tâm và kiên nghị, Thiên Chiêu Tễ nhìn tiểu nữ hài này dường như không quan tâm hậu quả. Thực sự là nghé non không sợ hổ a. Thiên Chiêu Tễ đang nghĩ biện pháp như thế nào cứu tiểu công chúa này, lời nói của nàng không biết sẽ bị phụ thân lý giải ra sao nữa?

Hai người trong phòng cũng không nói gì thêm nhưng công công ngoài cửa có thể đã không dễ chịu lắm. Vừa rồi hắn nghe được công chúa điện hạ nói ra nguyện vọng, còn thiếu nước muốn tự tử ngay trong Trình Tuyên cung này, mà khi nghe được câu nói kế tiếp lại hận không thể chưa từng nghe qua bất cứ cái gì.

Tiểu công công này đang hối hận mình vì sao nóng lòng biểu hiện mà xung phong nhận tới Trình Tuyên điện tuyên chỉ trước mặt Tiểu Đinh Tử công công a. Việc này tiểu công công nho nhỏ như hắn làm sao tới tiền điện trả lời hoàng thượng a. Hắn thà rằng cả đời không có cơ hội trở nên nổi bật cũng không muốn như hiện tại a. Tiểu thái giám dường như đã thấy được hình ảnh mình bị hoàng đế đại nhân lăng trì xử tử.

“Diệu Ngữ a, ngươi không thích thúc thúc đến thế sao?” Thiên Chiêu Tễ nhìn tiểu công chúa đang ngủ trong lòng mình, nàng dường như không biết chình mình đã làm ra đại sự gì, vẫn đang ngủ rất sâu, không biết hiện tại hoàng đế Thiên Triệu có phải đã tức giận muốn đem nữ nhi bầm thây vạn đoạn hay không.

Bất quá, hắn sẽ không cho phép Huyền Trọng Thiên làm ra chuyện gì thương tổn tính mệnh người khác. Tựa như khi hắn vui vẻ sảng khoái giết hai nam nhân đã phi lễ với hắn. Thiên Chiêu Tễ biết chính mình có thể vì Trinh Đức hoàng hậu cầu xin nhưng hắn tuyệt đối không thể cầu xin cho hai nam nhân kia, bởi vì nếu như hắn cầu xin, Huyền Trọng Thiên không biết sẽ làm gì đối với hai người họ. Có lẽ giết họ mới là kết cục tốt nhất cho bọn họ a, trong hoàng cung hẳn là có các loại cực hình chuyên dùng để đối phó phạm nhân đi.

Thiên Chiêu Tễ đem Huyền Diệu Ngữ đang ngủ say đặt lên giường, sau đó nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, đặt thêm than vào lò sưởi trong điện, để cho trong điện trở nên ấm áp. Sau đó xoay người rời Trình Tuyên điện, hắn nghĩ Huyền Trọng Thiên hẳn là đã nhanh chóng quay về tẩm cung. Không biết, hắn vì tiểu công chúa cầu tình, Huyền Trọng Thiên có thể cảm thấy kỳ quái hay không a —–

“Ngươi nói cái gì? !” Giọng nói tức giận của Huyền Trọng Thiên làm cho cả yến hội rơi vào im lặng, mọi người cảm giác được gió lạnh mãnh liệt thổi qua đỉnh đầu, không biết người hoàng đế Thiên Triệu đang giận dữ có phải bọn họ hay không a. Thật là, vì sao không sáng suốt mà giả bệnh xin ở nhà đi, như vậy có thể cùng lão bà và hài tử mừng năm mới a, sao lại hết lần này tới lần khác muốn làm cho hoàng thượng vui vẻ mà tới niên yến làm gì, có ngày mất mạng a.

Huyền Trọng Thiên tức giận nhìn tiểu thái giám vẫn đang run rẩy phía dưới, tức giận tới mức làm cho chén rượu trong tay vỡ nát, mảnh vỡ cắm vào tay hắn cũng không có cảm giác. Ánh mắt Huyền Trọng Thiên phẫn nộ như muốn đem ai đó ra chặt làm tám khúc.

“A, hoàng huynh Diệu Ngữ nhất định là phát bệnh nên mới hồ đồ như vậy. Nàng mới là một tiểu nữ hài năm tuổi, cái gì cũng không hiểu, căn bản không nói nên lời.” Huyền Trọng Lệnh lập tức cầu xin cho tiểu chất nữ, hoàng huynh hắn lần này là thực sự tức giận a. Không biết ai sẽ không may đây.

“Ngươi, công chúa thật đã nói như thế sao?” Huyền Trọng Thiên không để ý tới đệ đệ ở bên cạnh, ánh mắt nhìn thẳng tiểu thái giám đang quỳ gối trước mắt, dường như muốn xuyên thủng vô số lỗ trên người hắn. Tiểu thái giám kia cúi đầu gần như dán chặt trên mặt đất, thân thể run run như lá khô trước gió.

“Nô tài không dám nói bậy a. Công chúa thật sự nói như vậy, nô tài còn cố ý hỏi hai lần.” Tiểu thái giám lập tức thanh minh. Hàng thượng anh minh a, chuyện như vậy có cho hắn mười cái đầu, hắn cũng không dám nói bừa trước mặt hoàng thượng a.

“Hảo, hảo, thực sự là nữ nhi tốt của trẫm.” Huyền Trọng Thiên nghiến răng nghiến lợi nói ra từng từ. Hắn nhìn tiểu thái giám phía dưới đang không biết nên làm thế nào cho phải, lại lạnh lùng nhìn Thục phi còn đang ngồi kia. Mà Thục phi khi nhận thấy ánh mắt Huyền Trọng Thiên, lập tức giống như con nhím, nhảy xuống khỏi chỗ ngồi, quỳ gối trước mặt hắn.

“Hoàng thượng, nô tì tội đáng chết vạn lần, không có giáo dục tốt Diệu Ngữ, thỉnh hoàng thượng niệm tình nàng trẻ người non dạ mà tha cho nàng.” Thục phi quỳ trên mặt đất khẩn cầu Huyền Trọng Thiên tha thứ, nếu như bị hoàng thượng trách tội, hai mẫu tử nàng không biết sẽ có kết quả gì đi.

“Trẫm đương nhiên biết nữ nhi tuổi nhỏ, trẫm còn không đến mức không phân biệt được thị phi. Thế nhưng, ngươi hình như lại không phân biệt được thị phi a—- “

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Học đường : trường học a~

Nữ giới : lời khuyên, lời răn dạy cho nữ nhi