Tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi, cả một đêm Cảnh Dạ Lan không ngủ, nàng cứ nôn nóng bất an trong người, khi thì hoảng hốt, khi thì lo lắng, mãi tới
khi bình minh thì mới chợp mắt được một chút. Nhưng Tiểu Khả không có ở
đây, trên giường chăn nệm vẫn chỉnh tề, có nghĩa là đêm qua nha đầu
không có ở trong phòng. Thật là kỳ quái, ngoài vương phủ ra thì nha đầu
còn đi đâu được chứ?
Từ
bình minh tới chạng vạng chiều mà vẫn không thấy Tiểu Khả đâu, Cảnh Dạ
Lan bắt đầu lo lắng sốt ruột, từ đáy lòng dâng lên một cỗ hoảng loạn, cứ thế quay quấn lấy nàng.
-
Có ai thấy Tiểu Khả đâu không? – nàng hỏi hạ nhân trong vương phủ nhưng
vẫn không có kết quả, mà cũng không thể ra khỏi phủ để đi tìm. Cuối cùng thì nàng cũng không thể ngồi một chỗ chờ đợi vô ích nữa mà lục tung tìm khắp cả vương phủ.
Cũng may Hiên Viên Khanh Trần không có giam cầm nàng như ngày trước nên khi
màn đêm bao trùm xuống thì nàng ẩn náu thân hình nhỏ bé của mình lướt
nhạn trong bóng tối.
Kiến trúc trong vương phủ có quá nhiều, nàng chỉ có thể lần mò tới những nơi mình quen thuộc, tìm kiếm một hồi mà vẫn không có kết quả, tâm nàng đã
loạn lên, tựa hồ ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng bắt đầu xao động, bất
an đá nàng.
Tiểu Khả, rốt cuộc thì ngươi ở chỗ nào vậy? Nàng siết chặt ngón tay, tiếp
tục đi tìm khắp cả một Bắc An vương phủ to lớn. Kiến trúc trước mắt dần
dần xa lạ, thoạt nhìn nơi này nàng chưa hề thấy qua lần nào.
Ngoài căn phong tọa lạc ngay chính giữa Bắc An vương phủ thì kỳ quái là không có một ai đứng canh gác bên ngoài. Nàng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, bước chầm chậm cẩn thận để không phát ra tiếng động. Nàng như một chú mèo
đang bước đi trên những hòn đá một cách êm du, cũng may thân thể Hoa Mị
Nô nhỏ nhắn uống dẻo nên mặc dù bụng mang dạ chửa thì hàng động của nàng vẫn được lưu loát như trước.
Ánh mắt phóng tới quan sát kiến trúc bốn phía rồi dừng lại một căn phòng
tại phía nam. Tuy rằng phòng hướng về phía nam nhưng vẫn cảm giác rất
lạnh. Vì trước cửa có trồng hai cái cây to lớn hoàn toàn che khuất đi
căn phòng, chỉ có một cánh cửa nhỏ lộ ra mà cửa đó không có khóa, dường
như bên trong không có người ở thì phải.
Ma xui quỷ khiến thế nào Cảnh Dạ Lan lại đẩy cửa đi vào.
Trong phòng không có lấy một ngọn đèn, vì cây cối che khuất nên chỉ có ánh
trăng mỏng màng chiếu vào. Đợi tới khi mắt thích ứng với bóng tối thì
nàng lập tức đánh giá cẩn thận nơi này. Bài trí đơn giản và được dọn dẹp sạch sẽ. Nghĩ rằng Tiểu Khả không có ở chỗ này nên nàng toan quay trở
ra.
Đột nhiên, một giọng nói mềm nhẹ vang lên:
- Ngươi là ai?
Cảnh Dạ Lan run run kinh hãi, vừa rồi nàng không hề cảm nhận được hơi thở
của con người kia mà. Nàng giật mình quay người lại quan sát một lần
nữa, trong phòng trống không, ngay cả cái bàn cũng không có nhưng lại
xuất hiện một chiếc giường lớn bị bóng đêm trùm lên. Và trên giường có
một nữ tử đang nằm!
Nhìn qua thì người này tuổi không có khác Hoa Mị Nô là bao nhiêu, chỉ là
thân mình nàng gầy yếu nằm im nơi đó. Cảnh Dạ Lan đi tới gần thì mới
nhìn rõ dung mạo của nàng.
Dung nhan như bông hoa thủy tiên mảnh mai vô lực không có lấy một tia trần
khí, cũng không có lấy một chút tức giận. Màu da trắng nõn quá mức cứ
như hiện rõ từng mạch máu bên trong; mái tóc dài bao lấy thân thể, óng
mượt như dòng nước chảy xuôi; đôi mắt đen nhánh long lanh. Nàng lẳng
lặng ngồi đó, mềm mại, êm dịu.
Xem ra nàng là một người bệnh và bệnh rất nặng nên mới ở một nơi không thể quấy nhiễu thế này.
-
Thật có lỗi, đã quấy rầy ngươi rồi! – Cảnh Dạ Lan bình tĩnh nói. Nữ tử
này thật đặc biệt, bị an bài ở chỗ này, mà trông nàng ấy cũng không
giống như cơ thiếp của hắn.. Nhưng mà dù có là ai thì cũng không liên
quan tới nàng.
- Không sao, ngươi tới tìm người sao? – giọng nói của nàng ấy thật êm nhẹ.
- Đúng vậy, là nha đầu của ta. Ta tưởng là nàng có trong này.
Nàng ấy nở một nụ cười, trong đó mang theo một tia hâm mộ:
- Nơi này không có người khác tới đâu!
- Ta đã biết, thật có lỗi khi quấy rầy ngươi. Ta đi đây!
- Đợi một chút! – nữ tử lên tiếng gọi Cảnh Dạ Lan. – Ngươi là Hoa Mị Nô sao? – hình như nàng không dám khẳng định.
Cảnh Dạ Lan ngừng bước, nhíu mày hỏi:
- Làm sao ngươi biết?
-
Ca ca thường nói về ngươi trước mặt ta, xem bộ dáng của ngươi thì ta
liền đoán được thôi. – nàng ấy lại cười, lần này trên khuôn mặt bệnh tật thoáng hiện lên một tia tức giận. – Lời đồn về ngươi không sai chút
nào, đúng là đệ nhất mỹ nhân của vương triều Đại Nguyệt.- lời nói mang
theo một tia hâm mộ.
Ca
ca? Nàng ấy nói ca ca không lẽ là Hiên Viên Khanh Trần? Nàng còn đang
thất thần thì đột nhiên trên người truyền tới một cơn gió lạnh rồi không gian trở nên lạnh băng tràn ngập sát khí!
Sát ý băng hàn, ngay sau đó người mới tới đi lên nắm chặt cánh tay của Cảnh Dạ Lan.
-
Cút ngay! – nàng không có thời gian để nhìn người mới tới mà lập tức
nghiêng người tránh cánh tay của hắn, ngón tay nàng chộp vào cánh tay
hắn dùng sức bấm mạnh, khủy tay thúc lại.
Nhưng người mới tới lại nhanh hơn một bước bắt lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo nàng lại, thoáng cái nàng bổ nhào vào lòng hắn.
- Đi chết đi! – nàng cực ghét bị người lạ đụng vào người nên căm tức muốn đấm người kia một phát.
Chớp nhoáng, đôi mắt nàng đối diện với đôi đồng tử màu vàng yêu dị của Hiên Viên Khanh Trần.
Sát ý bén nhọn đột nhiên tiêu tán:
- Sao ngươi lại ở trong này? – hắn hỏi.
- Không cần ngươi lo! – nàng ngang bướng đáp.
Hiên Viên Khanh Trần không nói gì chỉ nhìn tới người con gái đang tựa nằm trên giường, nói xin lỗi:
- Thu Thủy, ta về trước, lần khác tới thăm muội!
Trên mặt hắn hé ra một nụ cười và Cảnh Dạ Lan chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt thân thiết kia của hắn. Người nữ tử kia gật đầu với Hiên Viên Khanh
Trần rồi ôn nhu nói:
- Muội biết, ca ca!