Chương 8: Tàn khốc

Đem hai tay nàng kìm chặt trên đầu, hai thân thể dán sát vào nhau không chút khe hở; trong đôi mắt yêu dị không hề che dấu khát vọng đối với nàng.

- Ngươi ngoài đối xử với ta như thế này, còn có thể làm gì chứ? – sự phẫn nộ trộn lẫn thẹn thùng nảy lên trong lòng, đôi mắt Cảnh Dạ Lan như khóa khuôn mặt hắn lại, khuôn mặt này với những ngược đãi mà hắn làm đúng là cách biệt một trời.

Nhưng Hiên Viên Khanh Trần chỉ nở một nụ cười, đùa cợt hỏi ngược lại nàng:

- Ngươi ngoài chuyện lẳng lơ hầu hạ, mị hoặc mà hưởng ứng cô vương thì Hoa Mị Nô ngươi còn có thể làm cái gì? – hắn cúi người, cắn cắn nơi đầu vai nàng.

- Tại sao? Tại sao ngươi lại hận nàng như vậy? – sự hiểu biết của Cảnh Dạ Lan về Hoa Mị Nô chỉ giới hạn trong những lời miêu tả của Tiểu Khả. Ngoài chuyện nàng là trưởng nữ của thừa tướng, tuy rằng từ nhỏ đã được sắp xếp danh hiệu hoàng hậu nhưng ở nhà cũng không được sủng ái. Nàng là kiểu người ngay cả cái cổng cũng chưa dám bước qua, làm sao có thể kết thù oán với Hiên Viên Khanh Trần chứ? Chẳng là vì phụ thân của nàng ư?

Đột nhiên hắn nâng người lên, quan sát cơ thể nàng. Ngón tay áp lên miệng vết thương trên thái dương nàng, ý cười càng thêm rét lạnh:

- Còn giả bộ? Kỹ xảo này của ngươi còn định dùng tới khi nào? – nhiều năm không gặp, hành động của nàng so với trước đã tốt hơn nhiều, làm một bộ dáng tình cảm, điềm đạm đáng yêu nhưng đối với hắn cũng vô dụng.

Nhìn ánh mắt muốn giết ngươi của hắn, nàng chậm rãi nói:

- Quả thật ta không nhớ rõ chuyện trước kia, nếu… – nàng còn chưa dứt lời thì ngay sau đó bàn tay hắn liền siết chặt cổ nàng, lãnh khốc nói.

- Không nhớ rõ? Vậy cô vương giúp ngươi nhớ lại!

Không hề báo động trước, hắn đem thân thể nàng nâng lên rồi thô bạo tiến vào nơi sâu nhất trong người nàng. Xương cốt của nàng mềm yếu, hơn nữa lại trải qua những yêu cầu vô độ, hắn biết thân thể của nàng đã không thể chịu đựng được nữa. Hắn cứ thế mà tùy ý chà đạp, không một chút thương tiếc mà chiếm đoạt.

- Cô vương từng nói, một ngày nào đó muốn ngươi phải ở dưới thân cô vương mà cầu xin. Đối với kẻ miệng luôn dối trá thì đối với cô vương chính là tiện nô ti tiện, ti tiện tới ngay một con kiến cũng không đáng. – một tay hắn nâng nàng lên, ngồi quỳ trước mặt hắn, thân thể chặt chẽ đan vào cùng một chỗ, phẫn nộ đưa toàn bộ phân thân của hắn phóng thích ở trong người nàng.

Thô bạo, vô tình gây ra những vết thương trên thân mình nàng, một lần lại một lần, hắn đòi hỏi vô độ kịch liệt khiến Cảnh Dạ Lan thiếu chút nữa ngất đi. Nhưng khốn khổ, đúng những lúc nàng muốn hôn mê thì hắn lại làm cho nàng thanh tỉnh.

- Cô vương muốn ngươi phải thừa nhận hết thảy! – môi hắn cắn thùy tai của nàng, ôn nhu nói xong, nhìn nàng gắt gao cắn môi, máu tươi chảy ra từ khóe môi. – Sao lại không nói? Cô vương muốn nghe ngươi cầu xin! – hắn siết chặt cằm nàng, thoáng dùng sức.

Đau đớn cơ hồ muốn ngất, rốt cuộc thì Cảnh Dạ Lan cũng không nhịn được nữa, thấp giọng kêu lên:

- A ~~~

- Khó trách Đại Thược nói với mọi người rằng tiếng nói của ngươi trong như tiếng thần tiên, ngay cả cô vương cũng rất yêu thích tiếng kêu của ngươi! – hắn không ngừng ác ý, Cảnh Dạ Lan giống như không thể khống chế mà phập phồng theo tiết tấu của hắn.

Trong miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ làm cho Cảnh Dạ Lan xấu hổ và giận dữ vô cùng. Hoa Mị Nô thực sự rất mẫn cảm, trước mặt Hiên Viên Khanh Trần không có lấy nửa điểm phản kháng.