Chương 47: Ôn nhu mà chống đỡ
Cảnh Dạ Lan trằn trọc suốt một đêm, mãi
tới khi hừng đông mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Trong mơ mơ màng màng
nàng thấy mình được người ôm vào ngực, hơi thở ấm áp phả bên tai. Nàng
không giãy dụa, miệng chỉ lầm bầm mắng một câu:
- Ta rất buồn ngủ, đừng có ầm ỹ!
Xem như đã giải quyết được hết thảy mọi
chuyện, tâm trạng chặt cứng buông lỏng xuống, một than ủ rũ, ngay cả
xương cốt cứ như mềm nhũn hết ra vậy.
Hiên Viên Khanh Trần nhìn khuôn mặt buồn
ngủ của nàng, theo bản năng dùng động tác nhẹ nhàng đem thân mình nàng
thít vào trong lòng ngực:
- Dậy ăn chút gì đó rồi hãy ngủ tiếp.
- Không muốn ăn, ta buồn ngủ. – nàng liên tục xua tay, muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn nhưng lại bị Hiên
Viên Khanh Trần ôm chặt lại, rời khỏi giường.
- Ngươi muốn làm gì? – nàng chỉ có thể ôm chật lấy cổ hắn, không kiên nhẫn mà trừng mắt hỏi hắn. Tên hỗn đản này
lại muốn làm gì chứ?
Hiên Viên Khanh Trần không nói một lời,
chỉ ôm nàng đi ra đại môn, vòng qua một hành lang gấp khúc, tới vườn hoa trong Ngọc Thần cung thì dừng lại. Một mùi hương hoa thanh nhã theo gió truyền tới, Cảnh Dạ Lan quay đầu nhìn lại, sáng sớm ở sân viện ngào
ngạt hương mai; dưới tán cây mai đã chuẩn bị một nhuyễn tháp, bốn phía
có duy trướng phất phơ theo gió.
Đây là…. Nàng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mọi thứ trước mắt.
- Thích không? – Hiên Viên Khanh Trần nhỏ nhẹ nói bên tai nàng.
- Rất đẹp. – Cảnh Dạ Lan gật đầu khen
ngợi, nàng rất thích hoa mai, khó có cơ hội được nhìn một khu vườn đầy
mai như thế này. Nơi khóe miệng một nụ cười tươi nở rộ, ôn nhu như tiếng gió trêu ghẹo, tất cả đều rơi vào mắt Hiên Viên Khanh Trần.
Hắn ôm Cảnh Dạ Lan ngồi xuống nhuyễn tháp dưới tàng cây mai, bốn góc nhuyễn tháp có bốn chậu than được chạm khắc
tinh xảo, duy trướng phủ kín, ngồi bên trong rất ấm áp và thoải mái.
Hiên Viên Khanh Trần cầm lấy đồ ăn đã được chuẩn bị chu đáo đưa cho nàng:
- Vừa thưởng thức hoa mai vừa ăn cái gì đi. – nhìn vào đôi mắt nàng có thể thấy nàng đang rất thích thú.
- Ta không đói bụng. – nàng vẫn lắc đầu như cũ, ánh mắt dừng ở nơi xa xôi.
- Không đói bụng cũng phải ăn! – ngón tay hắn nhẹ nhàng nâng cằm Cảnh Dạ Lan lên, xoay mặt nàng lại đối diện với
mình. Không biết bắt đầu từ khi nào, Hiên Viên Khanh Trần không hề thích mắt nàng nhìn người khác hoặc là nhìn đồ vậy gì khác. Ánh mắt kia chưa
một lần chuyên chú dừng trên người hắn.
Cảnh Dạ Lan cơ hồ không tự chủ được mà co người lại, cằm của nàng hai lần bị Hiên Viên Khanh Trần vặn trật khớp
cho nên mỗi lần hắn chạm vào nơi này đều làm cho nàng kinh hoảng, hình
thành một phản xạ có điều kiện.
Hắn thấy Cảnh Dạ Lan né tránh, trong lòng cũng hiểu được vài phần, hắn lại ôm lấy nàng, ngón tay ấm áp cẩn thận
chạm nhẹ hai bên má nàng:
- Còn đau không? – quan tâm hỏi.
Người này làm sao vậy? Tối hôm qua vẫn
còn một bộ dáng bá đạo, mới qua một đêm mà đã thay đổi thành một người
khác rồi hả? Cứ như người khi trước đối đãi tàn bạo với nàng không phải
là Hiên Viên Khanh Trần hắn, bóp cằm nàng tới trật khớp cũng không phải
hắn vậy?
Thấy nàng sửng sốt, Hiên Viên Khanh Trần cầm lấy đồ ăn trong tay đặt bên môi Cảnh Dạ Lan:
- Nghe lời, ăn mau đi! – động tác ôn nhu của hắn cùng vẻ mặt thân thiết khiến cho lòng Cảnh Dạ Lan động.
Thật lâu trước kia cũng có một người từng quan tâm nàng như vậy…
- Cảnh Lan, đừng ngủ nướng nữa, mau dậy ăn gì đi.
- Cảnh Lan, nghe lời, mở miệng ăn nào. A ~~~ – bên tai nàng còn vang lên tiếng cười sang sảng của anh ấy.
Mặt nàng khẽ động, chậm rãi hé miệng, một chút thức ăn do Hiên Viên Khanh Trần đút cho rơi vào trong miệng.
- Thế này mới ngoan chứ. – Hiên Viên
Khanh Trần lau vụn thức ăn bên môi nàng, động tác nhẹ tới mức như một
chú chuồn chuồn lướt nước chạm qua đôi môi mềm mại của nàng.