Kiếm quang lưu chuyển, tiếng vang lạnh như băng hàn do hai kiếm khí va chạm vào nhau nghe như muốn hủy diệt tất cả cùng giọng nói lạnh lẽo ngập tràn trong khu rừng rậm. Tiếng động không ngừng vang lên đinh tai nhức óc khiến người bên ngoài rừng cảm giác như có gì đó sắc lạnh chuẩn bị kề lên yết hầu mình.

Hết công rồi thủ, Hiên Viên Khanh Trần xuất chiêu càng thêm dũng mãnh, một một chiêu thức đều mang theo sát ý liều mình. Đúng là hắn điên rồi, giờ này khắc này có trong tay cơ hội khó được, hắn sao buông tay được?!

- Xem ra hôm nay ta và ngươi nhất định phải phân thắng bại. – bình ổn lại hơi thở, Tô Vân Phong tránh thoát một kiếm.

- Dĩ nhiên là như vậy, cô vương sẽ không giữ lại bất cứ kẻ nào làm nhiễu loạn tới cuộc sống của cô vương.

Binh khí chém vào nhau, sát ý lạnh lẽo theo thói quen hắn nheo mắt, nụ cười tà tứ gợi lên bên môi, tư thái tao nhã. Hắn như một con báo linh mẫn đi săn, tính toán đúng thời điểm nhảy lên vồ mồi.

Gặp mạnh tắc cường (gặp kẻ mạnh thì bản thân cũng mạnh lên) Hiên Viên Khanh Trần là một người như vậy. Gặp được đối thủ là Tô Vân Phong, đối với hắn mà nói là một khiêu chiến thật lớn. Bỏ qua chuyện liên quan tới Cảnh Lan, hắn có thứ ý nghĩ muốn đánh tan hoàn toàn tâm tư của đối thủ trước mắt. Đó là một thứ khoái ý đắc thắc thú vị.

- Được! – Tô Vân Phong trừng mắt quan sát những ảnh kiếm sắc bén. – Bắc An vương, nếu ngươi đã muốn quyết sinh tử thì hôm nay ta và ngươi không phân ra thắng bại không dừng lại!

Áo trắng nhiễm máu, mồ hôi thấm ướt gương mặt Tô Vân Phong, trong đôi mắt ôn hòa của hắn hiện lên vẻ kiên quyết, cương nghị. Hắn luôn luôn lạnh nhạt với mọi thứ nhưng không phải là không có lòng hiếu thắng và càng không dễ bị người khác khiêu khích.

- Cô vương đồng ý với ngươi! – Hiên Viên Khanh Trần phát ra một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ, hơi hơi ngẩng đầu nhìn xuống như một quân vương, gật đầu. – Như vậy rất tốt, nhưng cô vương chưa từng nghĩ mình sẽ thất bại!

- Tô mỗ cũng vậy! – trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Tô Vân Phong vẽ lên một nụ cười ngày thường khó có được.

- Người còn có điều gì muốn nói, nói ra xem cô vương có thể giúp người hoàn thành không. – hắn tuyệt không lo lắng tới đại quân Lan Lăng đang chờ bên ngoài, biểu tình của một kẻ nắm chắc thắng lợi.

Tô Vân Phong chậm rãi lắc đầu:

- Hiên Viên Khanh Trần, ngươi nên biết hôm nay dù ngươi có thắng hay bại thì cũng không đi được. Kết quả thế nào tự Tô mỗ có trách nhiệm, không được làm bị thương tới người vô tội khác. Nếu ngươi có thể đồng ý điều đó thì Tô mỗ thập phần cảm kích. – cho dù đại quân có bên ngoài thì Tô Vân Phong cũng không muốn đục nước béo cò.

Đối với Hiên Viên Khanh Trần, Tô Vân Phong vẫn luôn muốn được đường đường chính chính quyết đấu với hắn. A Cảnh thích hắn, Tĩnh Uyển vì hắn mà có thể làm bất cứ chuyện gì. Hiên Viên Khanh Trần, đến tột cùng thì ngươi là người như thế nào?

Ý tứ trong lời nói của Tô Vân Phong dĩ nhiên là Hiên Viên Khanh Trần hiểu được, đáng tiếc muốn bắt hắn đi vào khuôn khổ thì không phải là chuyện dễ dàng.

- Thật có lỗi, chuyện này ta không thể đồng ý với ngươi. Nếu không thể giết người đáng giết thì dù cô vương có xuống địa phủ cũng phải theo giết cho bằng được! – ý cười tà nịnh của hắn mang theo hơi thở chết chóc. – Ngươi nói cô vương luôn thương tổn nàng, còn ngươi cũng chẳng phải cũng như vậy sao? Thậm chí muội muội của ngươi thiếu chút nữa là lấy mạng của nàng. Còn ngươi, tuy cứu nàng nhưng lại dùng ân nghĩa để trói buộc tay chân nàng.

Ánh mắt Tô Vân Phong tối sầm lại, trong lòng đau đớn như bị kim châm. Đúng vậy, hắn từng nhiều lần yêu cầu nàng buông tha cho Tĩnh Uyển, những lại không mảy may biết tới những tổn thương mà Tĩnh Uyển gây ra cho nàng.

Lần này Tĩnh Uyển trở về Vân vương phủ, A Cảnh đã phải dùng tâm tình nào để đối đãi với muội ấy?! Nàng không nói gì, cũng không phàn nàn, oán hận một câu, biết rõ hung thủ hại mình ở ngay trước mắt nhưng phải ẩn nhẫn không động thủ. Không phải vì cái gì khác mà chính vì ân nghĩa của hắn đối với nàng.

- Tĩnh Uyển làm sai quá nhiều, là lỗi của Tô mỗ làm ca ca mà không biết cách dạy dỗ. Nhưng muội ấy đối với ngươi là toàn tâm toàn ý. Nếu A Cảnh muốn xử trí muội ấy thế nào cũng được, còn Hiên Viên Khanh Trần ngươi thì ra tay quá ngoan độc!

Tô Vân Phong nắm chặt tay thành quyền, đã sáng tỏ hết thảy mọi chuyện, trong lòng hắn ngoài sự áy náy vẫn là cảm giác tội lỗi. Hắn không biết lúc mình ra tay cứu giúp cũng chính là đang ép nàng vào một tình huống khó khăn, không thể phát tiết thống khổ.

Hiên Viên Khanh Trần không thèm để ý, hừ lạnh một tiếng:

- Trước giờ cô vương không chấp nhận bị người ta phản bội, từ ngày đầu tiên nàng được gả vào Bắc An vương phủ hẳn đã hiểu rõ điều này. Ta cho nàng thân phận sườn phi, trao cho nàng độc chiếm quyền lực trong vương phủ, nàng thích làm cái gì thì làm nhưng bản thân nàng ta cảm thấy không đủ, yêu cầu quá cao, cuối cùng mới có cục diện ngày hôm nay! Giờ có nói cái gì cũng quá trễ rồi, những thứ cô vương mất đi, dù có dùng cái mạng của nàng cũng không đổi lại được!

- Vậy đừng nói nhiều lời vô ích, động thủ đi! – Tô Vân Phong thở sâu một tiếng, thanh kiếm trong tay rung lên; ngay sau đó ánh mắt dần thay đổi, chốc chốc hắn rút kiếm đâm tới phía Hiên Viên Khanh Trần.

- Dừng lại… – xa xa có tiếng nữ tử la lên, giọng điệu dồn dập muốn ngăn cản. Nháy mắt, một con ngựa có người cưỡi lao như bay tới; tiếp đó toàn bộ người đi theo vào rừng rậm như nhận được mệnh lệnh vô hình đồng loạt dừng lại, để tùy người kia chạy đi.

Nhưng mà sự ngăn cản của nàng đã chậm một bước. Hai người phía trước sớm đã bất phân thắng bại, không còn là cuộc tỷ thí kiếm ban đầu mà chuyển thành một cuộc chiến muốn đẩy đối phương vào đường cùng.

Cảnh Dạ Lan ngồi trên lưng ngựa, muốn tiến vào cũng không được, chỉ có thể lo lắng nhìn mọi việc trước mắt.

- Hiên Viên Khanh Trần, ngươi mau dừng tay!

- Vân vương gia, xin ngươi cũng dừng tay lại!

Đáp trả lại nàng chỉ có tiếng binh khí va vào nhau không dứt.

Sát khí dày đắc khiến con ngựa kinh hách không dám tiến lên, Cảnh Dạ Lan đành nhảy phịch xuống, liều lĩnh vọt tới bên cạnh hai người:

- Các ngươi đều dừng tay, không được…

- A Cảnh, đừng tới đây! – Tô Vân Phong quát lên.

- Cảnh Lan, nàng tới làm cái gì?! Hiên Viên Khanh Trần cũng vội hô lớn. Vô Ngân chết tiệt, sao y không làm theo những gì hắn dặn dò? Đây là lúc y nên mang Cảnh Lan rời khỏi Lan Lăng rồi kia mà.

Cảnh Dạ Lan lạnh mặt, giọng nói lại mang theo vài phần ảo não:

- Vớ vẩn, ta đến đương nhiên là muốn…

Lời nói còn chưa xong, thế công sắc bén vì không chịu nổi sự khống chế gò ép mà vọt thẳng tới phía Cảnh Dạ Lan.