Cánh môi hơi mở ra, hàm răng trắng đều khẽ cắn môi dưới:

- Được, ta nói cho ngươi biết đáp án của ta! – thanh êm mềm nhẹ phiêu tán trong gió rơi vào tai Hiên Viên Khanh Trần khiến vẻ mặt hắn cũng nghiêm túc hẳn lên.

Trong lòng vội vàng ngóng trông được nge đáp án của nàng nhưng tinh thần lại bắt đầu bất an, khẩn trương đứng lên. Từ nhỏ đến lớn hắn gặp phải không ít nguy cơ, nguy hiểm cũng không ít nhưng cảm giác không giống như bây giờ, hắn vừa muốn nghe đồng thời cũng sợ hãi khi nghe được.

Cảnh Lan, nàng trả lời như thế nào? Nếu đúng với tâm của nàng thì nhất định là nàng yêu ta!

- Ta nghe! – hắn cực lực trấn định mình, tay cầm kiếm không khỏi run lên khiến lưỡi kiếm lệch khỏi Hách Liên Quyền nhưng Hiên Viên Khanh Trần hoàn toàn không biết.

- Hiên Viên Khanh Trần, kỳ thật ta…

Đột nhiên Hách Liên Quyền vung tay đẩy ra. Vì một lòng chờ đợi Cảnh Dạ Lan trả lời mà Hiên Viên Khanh Trần nhất thời thất thần, lảo đảo một cái thì thân mình liền loạng choạng ngã về phía trước. Trong cơn hoảng sợ, Hách Liên Quyền bước nhanh đi, cao giọng hét:

- Bắn tên.. bắn tên…

Cảnh Dạ Lan đang do dự không biết nói sao cho rõ ràng thì chứng kiến một màn bất ngờ không kịp phòng bị, nàng chỉ biết lao nhanh tới đỡ lấy Hiên Viên Khanh Trần sắp ngã xuống đất.

- Khanh Trần… – nàng bật thốt, trên mặt đều là lo lắng, bất an.

Đang lúc choáng váng, Hiên Viên Khanh Trần vung trường kiếm trong tay, ánh sáng lóe lên rất chuẩn xác nhắn ngay sau lưng Hách Liên Quyền mà đâm tới. Bước chân gã chậm dần, sau vài cái lắc lư thì cả người lảo đảo ngã sập xuống đất.

Cùng lúc đó cung thủ bốn phía vận sức chờ phát động, tất cả đều nhắm ngay hai người họ.

- Không… – nhất thời Cảnh Dạ Lan đem hết toàn lực ôm lấy Hiên Viên Khanh Trần, cơ thể theo bản năng ấn đổ hắn về sau còn nàng thì phủ trên người hắn. Nàng dùng sức ôm chặt, thậm chí còn mang theo quyến luyến không tha mà ghì cổ hắn, tựa vào ngực hắn.

Nàng không hề nghĩ ngợi mà làm ra hành động này, về phần nguyên nhân thì Cảnh Dạ Lan không có quan tâm tới, chỉ là muốn làm như vậy…

Không khí như ngưng trệ lại, nàng chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của hai người, trong đầu trắng bạch một mảnh. Hậu quả như thế nào nàng không muốn nghĩ tới nữa.

- Cảnh Lan, đây chính là đáp án của nàng sao? – giọng nói của Hiên Viên Khanh Trần cứ như vọng xuống từ trời cao.

Cảnh Dạ Lan từ từ mở mắt ra, không phải là vạn tên tề phát sao? Vì sao không có lấy một chút động tĩnh nào vậy? Nghi hoặc nhìn người đang bị nàng đè bên dưới, trong đôi mắt yêu dị kia ẩn hiện ý cười nồng đậm.

Ơ…. Đôi mắt Cảnh Dạ Lan lóe sáng, thoáng cái đã hiểu được!

- Ngươi gạt ta! – nàng đứng thẳng người lên sau đó nhìn bốn phía sơn cốc, vẫn là binh lính kín mít nhưng lúc này lại xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.

Quần áo màu xanh phất phơ dưới ánh sáng mặt trời chói lòa phát ra ôn nhuận. Mái tóc dài phất phới bay tứ tung trong gió, đôi mắt cười mị hoặc ngàn năm không thay đổi. Vì đứng diện với ánh nắng tuy không phân biệt được rõ ràng lắm nhưng nàng cũng biết khuôn mặt xinh đẹp kia yêu dị khó phân tới chừng nào.

Vô Ngân!

Cảnh Dạ Lan ngây ra một hồi, sao y lại ở đây? Vậy những người này không lẽ là… Suy nghĩ dần tích tụ lại, khóe miệng nàng nổi lên một tia cười lạnh, thì ra là như vậy!

Hiên Viên Khanh Trần lại vươn tay ôm lấy eo nàng:

- Cảnh Lan…

- Đừng có gọi ta! – nàng bất ngờ đánh rớt cánh tay Hiên Viên Khanh Trần rồi đứng lên lạnh lùng nhìn hắn.

- Nàng hãy nghe ta nói… – Hiên Viên Khanh Trần biết là rất khó để giải thích toàn vẹn nhưng mà nàng đã tức giận rồi, không thể chậm trễ được. Hành động dọa người khi nãy của nàng đã kích động tới tâm hắn khiến hắn không thể nào khống chế được. Nàng vẫn chưa nói ra đáp án, đúng là có chút tiếc nuối nhưng mà hành động này so với đáp án càng làm cho hắn kinh ngạc hơn.

- Không cần giải thích, ta không muốn nghe!

- Thật sự không cho ta một cơ hội giải thích sao? – hắn ôn nhu hỏi, hiện tại hắn vẫn còn ngồi dưới đất, nụ cười hư ảo, một cánh tay vươn ra còn một cánh tay ôm lấy ngực. Ánh mắt vẫn dừng lại trên người nàng, nhu tình thiếu chút nữa khiến cho Cảnh Dạ Lan thất thần.

- Đừng có giả bộ nữa, nếu ta sớm biết ngươi đã khỏe thì tốt rồi, ta sẽ không bị lừa!

- Kỳ thực ta muốn nói là…

- Giải thích cái gì, ta không muốn nghe, ngươi không cần nói cái gì hết! – nàng uất giận nhìn hắn. Tình huống vừa rồi vô cùng nguy cấp, hắn có biết là nàng quyết định đi một bước như vậy có bao nhiêu khó khăn? Thấy Vô Ngân, trong lòng nàng đã hiểu được, hắn sớm đã an bài tốt mọi thứ, chỉ là chờ nàng nhảy xuống nữa là xong.

Cảm giác bị người ta lừa gạt dần lan tỏa trong lòng, thực ấm ức, khó chịu!

- Cảnh Lan, ta biết lúc này nàng sẽ trách ta nhưng nàng hãy nghe ta nói xong đã, nàng… – Hiên Viên Khanh Trần bất đắc dĩ nhìn nàng, đúng là giận thật rồi.

Cảnh Dạ Lan mặc xác hắn, bước tới trước mặt hắn, ngồi phịch xuống rồi vươn tay giật chiếc khóa đang đeo trên cổ hắn xuống.

- Đừng… – Hiên Viên Khanh Trần sửng sốt, cuống quít bắt lấy tay nàng.

Cái túi nho nhỏ kia chính là thứ khiến cho nàng ra quyết định cuối cùng:

- Ngươi không xứng đáng đeo nó! – dường như có cái gì đó chui vào xoang mũi, cay cay khiến cho nàng nhịn không được, hốc mắt nóng lên.

Cái gì cũng đều là lừa nàng, đến cuối cùng thì nàng cũng chỉ có một mình!

Bước nhanh đi, nàng không thèm để ý tới Hiên Viên Khanh Trần đang ra sức gọi mình. Nàng sẽ không bao giờ tin tưởng nữa, và nàng cũng không cần…

Thấy nàng đi xa rồi, Vô Ngân mới đi tới bên cạnh hắn:

- Ngươi sớm biết sẽ có ngày này, còn phiền não cái gì chứ? – nói xong, y vươn tay tới trước mặt Hiên Viên Khanh Trần.

- Chỉ sợ là lại tốn một phiên khổ công nữa rồi. – Hiên Viên Khanh Trần cười bất đắc dĩ nhưng làm sao nói rõ được tâm ý của hắn. Cho dù có phải làm cái gì thì hắn cũng phải khiến cho nàng trở lại trong vòng tay hắn một lần nữa.

- Ngươi còn phải tốn một phiên công phu tiếp đây nữa, Bắc An vương của ta! – Vô Ngân nhìn thi thể của Hách Liên Quyền cách đó không xa, hiển nhiên là chuyện một phiên công phu của hai người họ là hoàn toàn khác nhau.

- Ngươi nói là hắn? – Hiên Viên Khanh Trần thản nhiên nói, sớm hay muộn cũng sẽ giết gã, chỉ là tới sớm quá thôi.