Hách Liên Quyền hô lên một tiếng:

- Lúc trước ngươi có thắng được là vì bổn vương chủ quan, hiện tại cục diện đã thay đổi, ngươi còn có thể sao? – cổ tay mảnh khảnh dường như không chịu nổi sức nặng của thanh kiếm, nhìn qua thì biết là nàng đang cố hết sức.

- Nếu vậy thì Tây sở vương phải thử xem thế nào. – nàng từ từ giơ kiếm lên.

Gã trấn định đứng sau người hầu, mắt lạnh nói:

- Vậy ngươi chớ trách bổn vương vô lễ!

- Vô lễ? Ta sợ là ngươi không dám! – Cảnh Dạ Lan nhoẻn miệng cười, lực đạo trong tay tăng lên đột nhiên nghiêng ngả vài cái.

- Cảnh Lan… – đột nhiên Hách Liên Quyền đứng bật lên, hắn rất muốn chạy lên giúp đỡ cánh tay không ngừng lay động kia nhưng rốt cuộc vẫn không bước lên được.

- Ngươi đừng có tới đây, không cần ngươi lo! – ngực nàng căng thẳng, rõ ràng là hắn đang ở ngay sau mình mà vẫn không thể tiến được nửa bước. Nàng đang hy vọng tìm ra đường sống, nếu thua cuộc thì mạng của Hiên Viên Khanh Trần cũng không thể giữ được.

- Cảnh công tử, có chuyện gì cứ từ từ nói! – thấy nàng đem bội kiếm vừa mới đoạt được đặt lên cổ mình, hàn quang lạnh lẽo làm nổi bật làn da tuyết trắng của nàng, vẻ kiên quyết hiện lên không hề giống giả bộ nên Hách Liên Quyền vội vàng nói dịu đi. Nếu nàng xảy ra chuyện gì thì kế hoạch của gã nhất định sẽ thất bại trong gang tấc.

- Ta muốn cái gì thì Tây Sở vương đều đáp ứng sao? – trong lòng Cảnh Dạ Lan cười lạnh.

- Bổn vương đã đồng ý thả Cảnh công tử đi rồi, ngươi cần gì phải… – gã than nhẹ một tiếng. – Vân Phong huynh đối đãi với ngươi không tồi, vì sao ngươi lại còn vướng bận tới Hiên Viên Khanh Trần chứ? – gã làm mặt tiếc nuối phe phẩy đầu, cứ như là đang thay nàng hối hận về một thứ gì đó không đáng giá.

- Ta nói rồi, Hiên Viên Khanh Trần có chết thì cũng phải chết trong tay ta. Tây Sở vương, ta muốn mạng của hắn, ngươi cho được sao?

Cảnh Lan lạnh lùng nói xong, ánh mắt phát lạnh khóa chặt lấy khuôn mặt Hách Liên Quyền.

- Bổn vương cũng không thể lấy mạng của Cảnh công tử ra nói giỡn được, nhưng mà…

- Nhưng mà cái gì?

- Nếu thả hắn về thì chỉ e thả hổ về rừng, việc làm mạo hiểm này bổn vương không thể giẫm vào. – chỉ cần Hiên Viên Khanh Trần còn sống thêm một ngày nào thì gã sẽ không thể an lòng; nếu đã không thể nắm chắc được việc này thì gã phải tính cách khác chu toàn hơn vậy.

- Nếu ngươi tiếc thương hắn thì ta cũng vậy, ta không muốn ngươi chiếm được tất cả! – Cảnh Dạ Lan đề cao giọng. Đúng là lòng tham không đáy! Trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm.

- Cảnh công tử, bổn vương tin lời ngươi nhưng vì không muốn có mối lo âu về sau nên chỉ có thể đắc tội! Nếu Cảnh công tử thật sự vì thế mà chết thì bổn vương sẽ nói với Vân Phong huynh chuyện ngươi và Hiên Viên Khanh Trần vốn là vợ chồng ân ái! – nói xong gã vung tay lên, người hầu bên cạnh tản ra,nhưng bọn chúng không hướng về phía Cảnh Dạ Lan mà đồng loạt lao về phía Hiên Viên Khanh Trần.

Hừ, ngươi có thể chấp nhận đau đớn vì chính mình nhưng sẽ có người vì ngươi mà đau lòng. Nam nhân kia vì ngươi mà mất đi tất cả, dĩ nhiên là hắn sẽ không chịu từ bỏ ngươi rồi…

- Ngươi dám! – đôi mắt Cảnh Dạ Lan lạnh băng. Nếu Hách Liên Quyền đã muốn cược thì nàng cũng chấp, để xem cuối cùng ai mới là kẻ tàn nhẫn!

- Đợi chút! – đột nhiên Hiên Viên Khanh Trần cao giọng nói.

Hách Liên Quyền lập tức hô lớn bảo thủ hạ ngừng lại:

- Bắc An vương, cuối cùng thì ngươi cũng chịu mở miệng. – gã cười đắc ý. Khổ sở vì một chữ tình, rốt cuộc thì Hiên Viên Khanh Trần cũng chỉ như một kẻ nhu nhược.

- Ngươi không cần nói nhiều! – Cảnh Dạ Lan quay đầu trừng mắt nhìn Hiên Viên Khanh Trần.

- Ta e là nếu mình không lên tiếng thì sợ rằng sẽ mất đi nàng. – hắn cười nhẹ, chăm chú nhìn nàng bằng đôi mắt mang theo vạn phần thương tiếc.

Lưỡi kiếm vẽ ra một vết thương nhợt nhạt trên da thịt nàng, ngực hắn tê rần. Hắn thực sự không ngờ nàng lại dùng cách kiên quyết thế này, nghĩ lại thì trước kia nàng có thể giả chết để chạy trốn, hôm nay làm cái chuyện này âu cũng phù hợp với tính cách của nàng.

- Tây Sở vương, chỉ cần ngươi để cho Cảnh công tử bình an thì Hiên Viên Khanh Trần ta thề sau này chỉ cần ngươi xuất hiện ở nơi nào thì ta sẽ thoái nhượng ba thước, nhất định sẽ không chống đối với ngươi.

- Nói rất hay nhưng nói miệng không có bằng chứng, ngươi muốn bổn vương làm thế nào để tin ngươi chứ? – Hách Liên Quyền tà nghễ liếc mắt hắn một cái, vênh vênh vẻ mặt đắc thắng tươi cười. Gã sẽ không thua!

- Hiên Viên Khanh Trần, ai muốn ngươi lên tiếng chứ. Chuyện của ta không cần ngươi xen vào! – Cảnh Dạ Lan quát lên.

- Tây Sở vương muốn như thế nào? – hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tuy rằng bị thương nặng, bị nhốt giam nhưng hắn vẫn không có nửa phần thần thái của kẻ thua cuộc. Đây cũng chính là điều khiến cho Hách Liên Quyền nhìn mà muốn bốc hỏa.

- Ngươi cũng nên có thái độ của một kẻ đi cầu xin người khác đi. Muốn bổn vương dạy ngươi sao?

- Cô vương hiểu được nhưng hiện tại cô vương không có gì để làm cho ngươi tin tưởng, chỉ có thể cầu ngươi một lần như vậy. – hắn cười nhạt , cố chống đỡ thân mình, xốc vạt áo lên, đầu gối từ từ hạ xuống, xương va chạm với mặt đất lạnh như băng phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Đôi mắt bình tĩnh mà thong dong nâng lên nhưng không không có lấy một chút khuất nhục. Vì nữ nhân yêu thương, Hiên Viên Khanh Trần hắn có thể bỏ qua hết thảy; nếu người mất thì hắn còn cố giữ lại tự tôn làm cái gì? Hắn cược là mình sẽ không thể nào đứng dậy nổi nữa, bởi vì tâm hắn đã động rồi.

Cảnh Lan! Hắn giương mặt lên, thấy sắc mặt nàng thay đổi. Ta không phải vì muốn làm nàng cảm động, ta chỉ vì yêu thương nàng, chỉ cần nàng bình an thì Hiên Viên Khanh Trần ta có thể buông tay bất cứ thứ gì!

Cảnh Dạ Lan mở tròn mắt, nhìn cơ thể hắn biến đổi, rõ ràng là hắn đang quỳ gối trước mặt Hách Liên Quyền. Lớp tường kiên cố trong lòng nàng dường như đang đổ sập xuống ầm ầm.

Hắn kiêu ngạo tự tôn, hắn tự cao tự đại, hắn bất tuân lãnh khốc, hắn…. Hắn đều không cần… đều không cần…

- Đứng lên, đứng lên…. – nàng cao giọng quát, cái gì vậy trời, ai muốn hắn làm như vậy chứ? Ai cần hắn làm như vậy chứ.. ai cần…

- Ta không cần ngươi làm như vậy. Ta không cần! – tim nàng thít chặt lại, đau đớn tới mức không thể thở nỗi, đầu ngón tay bấu chặt lấu chuôi kiếm.

Còn Hiên Viên Khanh Trần chỉ nhìn nàng, cười khẽ, trong đôi mắt yêu dị chan chúa yêu thương.

Cảnh Lan, ta biết nàng sẽ nói như vậy, nàng không cần như ta so với ai khác thì rất quan tâm tới nàng. Nàng không muốn ta trả giá nhưng cũng không thể ngăn cản ta yêu nàng. Đây là ta nguyện ý!

- Tây Sở vương, ngươi thấy cô vương đã đủ thành ý chứ? – Hiên Viên Khanh Trần hỏi.