- Kiếm? Dù đã một lần ngươi cứu nàng nhưng cô vương sao có thể dễ dàng tha thứ cho tới bây giờ?!

Tình cảm của Tô Vân Phong đối với nàng như thế nào Hiên Viên Khanh Trần đều hiểu, ánh mắt của hắn lúc nào cũng đuổi theo nàng nhưng đánh tiếc, đối thủ của ngươi là cô vương, kết quả cuối cùng chỉ có thể làm thất bại thảm hại mà thôi.

Thân kiếm khẽ run chói sáng trước mặt Tô Vân Phong, hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy, cười nhẹ nói:

- Bắc An vương, nếu nàng thật sự thích ngươi thì cần gì phải hao tốn tâm tư chạy trốn khỏi ngươi chứ? Cho dù ngươi có quyền khuynh thiên hạ thì cũng không đổi được một phân tình cảm của nàng, ngươi có năng lực làm được điều này sao?

Tô Vân Phong đứng đó đón gió, con ngươi bình thản, trầm ổn mang theo một tia chất vấn.

Ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần thâm trầm, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh:

- Vương gia quản quá nhiều rồi thì phải, cô vương và nàng vốn là vợ chồng cũng khó tránh những lúc giận dỗi lẫn nhau. Mị Nô vốn là người quật cường, nàng giận dữ bỏ đi cũng chỉ vì chuyện của chúng ta nhưng hôm qua đã giải hòa. Nàng quay về cùng cô vương là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nhưng ta cũng phải thật sự đa tạ ngươi trong suốt thời gian qua đã chăm sóc nàng. Sau này e là không cần làm phiền tới ngươi nữa.

- Bắc An vương, A Cảnh thiếu chút nữa đã chết, ngươi biết chứ? – thần sắc Tô Vân Phong trở nên ảm đạm. – Không dối gạt Bắc An vương, lúc nghe thấy danh đệ nhất mỹ nhân Đại Nguyệt của nàng Tô mỗ đã sớm có hảo cảm với nàng, chỉ đáng tiếc là nàng đã trở thành vương phi của ngươi.

Trước mắt hiện lên hình ảnh của nàng lần đầu tiên gặp gỡ, ánh mắt tự tin, nghiêm túc thoáng cái đã nắm được tâm hắn. Hắn đã cố kiềm nén trấn định tâm tư hỗn loạn của mình, mãi tới bây giờ hắn cũng chỉ có thể im lặng đứng bên cạnh bảo vệ nàng, mãi tới khi nàng lấy thân phận A Cảnh thì một lần nữa hắn lại hy vọng.

Nàng phải đi, hắn muốn giữ lại. Không đơn giản chỉ thỏa mãn mãi đứng xa xa yên lặng nhìn nàng, nàng ở gần trong gang tấc nhưng vì sao hắn phải khiến cho chính mình dậm chân tại chỗ mà quan sát, chở che. Nàng đã không còn là Hoa Mị Nô, là Bắc An vương phi nữa, nàng chỉ là một nữ tử bình thường được hắn cứu sống có tên là A Cảnh.

Thiếu chút nữa thì chết?! Trong lòng Hiên Viên Khanh Trần run lên, con ngươi lạnh lẽo lóe lên ánh sáng thị huyết. Tô Vân Phong, e là ngươi vẫn chưa biết là kẻ nào đã làm nàng bị thương?! Ngươi đã tự mình nói với cô vương vậy thì cô vương sẽ đem những đau đớn mà nàng phải chịu đựng trả lại gấp trăm nghìn lần trên người bảo bối muội muội của ngươi!

- Ngươi nói cả nửa ngày mỗi một chữ đủ làm cho cô vương giết chết ngươi. Tô Vân Phong, cô vương chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi nhưng trước đó cũng nên nói tới điều kiện để phân thắng thua chứ?!

Hiên Viên Khanh Trần cười tà mị, tranh đoạt cùng cô vương có kết cục như thế nào thì ngươi hãy chống mắt mà nhìn đi. Cô vương muốn ngươi hối hận cũng không kịp!

- Ta chỉ muốn A Cảnh ở lại, ta nghĩ nàng sẽ không muốn quay về cùng ngươi!

- Được, nếu nàng đồng ý ở lại thì cô vương không cưỡng bách nữa; nếu nàng nguyện ý rời đi thì ngươi cũng không được dùng thủ đoạn ti tiện ngăn cản!

- Được, ta cam đoan! – Tô Vân Phong vươn tay lên thề. – Ta có thể tin tưởng Bắc An vương, có đúng không?!

Hiên Viên Khanh Trần chậm rãi vươn tay tới nhưng chưa có hạ xuống:

- Còn có một việc nữa.

- Mời nói!

- Người thắng có thể làm một việc nhưng người thua không được ra tay ngăn trở! – Hiên Viên Khanh Trần nhìn Tô Vân Phong, gằn từng tiếng nói ra điều kiện. Tô Vân Phong, ngươi nhất định sẽ hối hận, bất luận là Mị Nô hay là vì Tô Tĩnh Uyển…

- Có thể! – cuối cùng thì Tô Vân Phong cũng gật đầu.

- Một lời đã định?!

- Quyết không nuốt lời!

Ba ~ ba ~ ba ~ ba tiếng vỗ tay vang lên, hai người đặt ra ước định.

Lúc chuyện trong quân vụ được xử lý xong thì trời đã chạng vạng, lúc này Cảnh Dạ Lan mới tìm được cơ hội một mình ở chung với Tô Vân Phong.

- Vương gia, ta có chút chuyện muốn nói với ngài!

Tô Vân Phong rời mắt khỏi cuốn sách nhìn nàng, cười nhẹ:

- Có chuyện gì, nàng nói đi.

- Ta đã biết chuyện ngài và Hiên Viên Khanh Trần đánh cược với nhau, có thể nào nhờ vương gia…

- A Cảnh! – lần đầu tiên Tô Vân Phong ngắt ngang lời nàng. – Có lẽ nàng thấy ta không nên chủ động khiêu khích Hiên Viên Khanh Trần, có lẽ việc ta làm lần này khiến cho nhiều người giật mình nhưng ý định đó vẫn luôn tồn tại trong lòng ta. – buông cuốn sách trên tay xuống, hắn đứng dậy đi tới trước mặt Cảnh Dạ Lan. – Không chỉ vì nàng mà còn vì chính ta nữa!

- Vương gia, ta nghĩ những lời ta đã nói trước kia rất rõ ràng, có lẽ vết thương trong lòng ngài còn chưa bình phục nên… mong vương gia không cần làm như vậy. – nàng lo lắng nói.

Hiên Viên Khanh Trần không cho phép mình thất bại trước ai, nhất là Tô Vân Phong, tất nhiên hắn sẽ đem toàn lực ra đối đầu. Nhưng hiện tại là đang ở Lan Lăng không phải Bắc An, nếu Tô Vân Phong xảy ra chuyện gì bất trắc thì một kẻ ngu ngốc như hắn sao có thể dễ dàng đào thoát chứ?!

Đôi khi Cảnh Dạ Lan đối với Hiên Viên Khanh Trần thực sự bó tay.

- Không được, A cảnh! Đánh cuộc giữa ta và hắn nhất định phải được thực hiện. – Tô Vân Phong nhìn ra trên mặt nàng hiện lên chút lo âu thì con ngươi đột nhiên tối sầm lại.

Nàng sợ cái gì, nàng băn khoăn điều gì ta đều biết. Nàng sợ ta sẽ gây bất lợi với hắn nhưng mà A Cảnh à, ta muốn giữ nàng lại, danh chính ngôn thuận mà giữ nàng lại. Đây chính là cơ hội duy nhất, đã không còn Hiên Viên Khanh Trần gây trở ngại thì cho dù nàng có muốn rời khỏi ta thì ta cũng có cách khiến nàng cảm động. Bởi vì nàng đối với ta cũng không phải vô tâm, ta không muốn một lần nữa chỉ là thứ quan hệ gặp thoáng qua.

- Vương gia! – Cảnh Dạ Lan không ngờ Tô Vân Phong – một người ôn nhuận như ngọc lại cũng có lúc cố chấp thế này.

- Không cần nói thêm gì nữa, nàng yên tâm, Hiên Viên Khanh Trần đã cam kết, đến cuối cùng sẽ không vì bất kỳ điều gì mà khơi mào mọi chuyện đâu! – Tô Vân Phong cười bình thản, tiếp tục cầm quyển sách lên đọc.

Trước mắt không thể khuyên can được Tô Vân Phong, Cảnh Dạ Lan chỉ có thể cáo lui rời đi.

Nàng mới xoay người đi ra thì đôi mắt Tô Vân Phong lại nâng lên nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng dần khuất khỏi tầm nhìn. Trong giây lát, hắn bỏ quyển sách sang bên, thở dài một tiếng nặng nề, tựa lưng vào ghế, tron đáy mắt mệt mỏi hiện lên đau đớn.

Thì ra khi tâm một người bị thương lại đau tới như vậy!

A Cảnh, nàng thật sự đã làm tâm ta bị thương rồi…