Tuy nhiên, nàng là Cảnh Dạ Lan chứ không phải Hoa Mị Nô, mặc kệ giữa các ngươi có oán thù gì nhưng nàng rất muốn sống, bởi vì mạng của nàng không đơn giản chỉ thuộc về một mình nàng!
Nàng ngẩng mặt lên, không hề khiếp sợ mà làm một bộ biểu tình nắm chắc phần thắng.
– Hiên Viên Khanh Trần, chỉ cần ta còn sống một ngày thì ta sẽ tìm mọi cách thoát khỏi bàn tay của ngươi! Cảnh Dạ Lan ta sẽ không làm nô lệ của ngươi, Vĩnh viễn không bao giờ!
– Một bí mật? – Hiên Viên Khanh Trần cứ như bắt được điều gì đó trên mặt của nàng.
Con ngươi chuyền động linh hoạt, nàng nhớ rõ lúc ở trong rừng cây, Hiên Viên Khanh Trần có nói qua rằng hắn nghi ngờ thân phận
thật sự của Hoa Mị Nô.
Vương gia, thiếu chút nữa ta đã là nữ nhân của hoàng thượng, nhưng lại bị hoàng
thượng ban cho ngươi. Chẳng lẽ vương gia không muốn biết vì sao ư?
Hắn không tỏ ra kinh ngạc, sự việc có thể làm ra bộ bức ép người khác và nói trắng câu hỏi hoàn toàn nằm trong dự kiến của hắn. Nếu không phải khuôn mặt này thì hẳn thật sự hoài nghi nữ nhân bên cạnh này chính là do người khác hóa trang thành.
– Nói! – bàn tay đặt cổ nàng chợt dùng sức.
– Thả Tiểu Khả ra! – vì hắn dùng sức mà việc hô hấp của nàng trở nên khó khăn nhưng nàng vẫn cười nhìn lại hắn.
Cảnh Dạ Lan thua ở trong tay hắn nhưng lại khiến người ta hiểu thêm một chút về con người hẳn, về tâm tư kin đáo của hắn; hắn thắng, hiều rõ từng bước đi của nàng nhưng vẫn không thoát khỏi nghi kỵ của mọi người trong lúc đó. Tâm bệnh lớn nhất của hắn chính là việc hoàng thượng ban Hoa Mị Nô cho hắn.
– Vậy nàng ta càng đánh chết hơn bởi vì nàng không xứng đáng để trao đổi với Cô
Vương! -sắc mặt của nàng dần dần tím ngắt nhưng ánh mắt mang theo tia đùa cợt,
thương hại – Thu hồi ánh mắt của ngươi, không được nhìn cô vương như vậy!
Hẳn nổi giận, buông cánh tay đang siết chặt cổ Cảnh Dạ Lan Sau đó bóp chặt hai bả vai nàng.
Rẳc!!!
Hẳn rất hài lòng, lại một lần nữa nghe tiếng
Xương cốt nàng vỡ , cười lãnh khốc:
– Không nói, được, nếu ngươi không muốn nói thì chỉ một chữ ngươi cũng đừng hòng nói được.
Nhìn nàng đau đớn cuộn tròn người, hận ý trong mắt trào lên cứ như bao trùm cả lên thân thể hắn. Hiên Viên Khanh Trần kéo nàng quãng sang một bên, Vô tình, lạnh lung bước qua người nàng.
Ai cũng không thể uy hiếp hắn, ngay cả hoàng để cũng vậy. Chỉ cần hắn muốn thì
không có gì là không chiếm được!
Nghe tiếng bước chân càrìg lúc càng xa, Cảnh Dạ Lan cố nén cơn đau bò lên. Tiểu
Khả, nàng nghiêng ngả, lảo đảo lết ra bên ngoài. Trong miệng không ngừng nôn ra máu tươi, trên khuôn mặt mịn màng, trắng trẻo tung tóe đầy vết máu.
Nàng cứ phóng đi về phía trước mà không hề có mục tiêu nào, đột nhiên một thân ảnh xuất hiện ngăn cản đường đi của nàng, thuận thế ôm nàng vào lòng.
– Buông ra! – căn bản nàng không nhìn, mơ mơ màng màng quát lớn.
– Vương phi muốn đi đâu? -từ đỉnh đầu vang lên giọng nam cợt nhã. Nói xong, một
đôi tay như làm từ ngọc nâng lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng nàng.
Nàng vung tay gạt tay hẳn ra, nhân tiện cho hắn một cái tát. Một thanh âm thanh thúy vang lên, nàng giận dữ xoay người lại, giãy khỏi sự ôm ấp của hẳn. Bước xa được vài bước đề phòng nàng mới chán ghét nhìn người mới tới kia.
– Ai nha, Vương phi, người ra tay thật độc ác, Vô Ngân có ý tốt mà! – ngôn ngữ ngả ngớn, một đôi con ngươi tối tăm chăm chủ quan sát bộ dạng thê thảm, chật vật của Cảnh Dạ Lan.
Ý cười nghiền ngẫm khẽ nhếch lên bên môi.
– Vô Ngân! Nàng lập tức quét mắt liếc hắn một cái, khuôn mặt yêu mị không khác biệt với nữ nhân, nếu không nhờ giọng nói đó của hắn thì Cảnh Dạ Lan Còn tưởng rằng hắn là một cơ thiếp của Hiên Viên Khanh Trần.
Nàng lạnh lùng quát lớn:
– Cút ngay, không được ngăn đường đi của ta! – nói xong, nàng lách đi qua người hắn.