Thân ảnh hân trưởng quen thuộc đến làm cho tâm Cảnh Dạ Lan bắt đầu đập mạnh mẽ, ngân châm trong tay vận sức chờ phát động bị nàng rất nhanh thu hồi. Người tới tựa hồ như không có nhận thấy được nàng tiến vào, chính là dựa bàn ngủ.

Tô Vân Phong hẳn là vẫn còn lại bên ngoài, bình thường y đều chờ một hồi mới có thể rời đi, thói quen này vô luận thời tiếc như thế nào hắn vẫn đều duy trì, Cảnh Dạ Lan ngược lại không có quay ngược thân đi ra ngoài, chính là chậm rãi tiêu sái đi đến ngừơi ngủ bên cạnh.

Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ dừng ở trên trường bào đen của hắn, sợi tóc mềm mại che dấu một bên mặt của hắn. Cảnh Dạ Lan ho khan vài tiếng, cố ý dùng sức đẩy đẩy hắn.

Kẻ lừa đảo! Hiên Viên Khanh Trần dù cho đã uống rượu, phản ứng linh mẫn của hắn cũng không có bị yếu đi vài phần.

“Ngươi đã trở lại.” Quả nhiên là hắn đứng dậy, nửa nheo lại đôi mắt nhìn chằm chằm nàng.

Cảnh Dạ Lan ra hiệu mời hắn đi ra ngoài, hắn vẫn thật là lớn mật, cho rằng nơi nào cũng là Bắc An Vương phủ của hắn, tuỳ ý ra vào!

“Ta cố ý đến tìm ngươi, vì sao phải đuổi ta đi?” Hiên Viên Khanh Trần hoàn toàn không có quan tâm tới ý tứ nàng xin mời hắn đi ra ngoài.

Mời Vương gia đi ra ngoài, nếu có chuyện gì, sáng mai nói sau. Cảnh Dạ Lan chấm nước trong chén viết lên mặt bàn, thình lình bị hắn nắm được cổ tay.

“Chuyện ta muốn nói không thể nói vào buổi sáng mai, chỉ có thể là hiện tại!” Ngón tay hắn giữ chặt cổ tay Cảnh Dạ Lan, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve nội sườn, coi như tình nhân ngọt ngào khẽ hôn.

“Buông ra!” Cảm giác tê dại chạy toán loạn ở tứ chi của nàng, nàng đè thấp thanh âm, vừa rồi uống rượu làm cho cổ họng nàng không được thoải mái, hiện tại nghe có chút khàn khàn, hơn nữa chính nàng cố ý thay đổi, Hiên Viên Khanh Trần trong lúc nhất thời cũng không nghe ra được.

“Như vậy mới tốt. Không có Tô Vân Phong tại bên người, ta và ngươi lên tiếng nói chuyện thoải mái một chút.” Lúc này hắn mới buông cổ tay nàng ra, da thịt trắng mịn, như nữ tử xương tay mảnh khảnh, hắn không khỏi lạnh lùng cười.

Cảnh Dạ Lan kìm nén mãnh liệt tim đập, thản nhiên nói: “Mời Vương gia nói nhanh chút.”

“Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi là người ở nơi nào?” Trong yến hội, Tô Vân Phong luôn xảo diệu thay nàng đỡ tất cả vấn đề Hiên Viên Khanh Trần.

“Từ nhỏ cơ khổ không biết quê cha ở nơi nào.”

“Ngươi từ cái gì bắt đầu làm phụ tá cho hắn?”

“Nhận được Vương gia tán thưởng, làm phụ tá dưới trướng hắn đã mấy tháng rồi.” Cảnh Dạ Lan cẩn thận trả lời mỗi một vấn đề hắn đưa ra, hơi không lưu ý sẽ bị hắn phát hiện sơ hở.

Trả lời của nàng tựa hồ làm cho Hiên Viên Khanh Trần thực hài lòng, hắn lười nhác cười, sau khi nghe xong lời nói của nàng, đột nhiên không chút để ý hỏi một câu: “Tên của ngươi?”

“A Cảnh.”

“Ta muốn biết tên đầy đủ của ngươi, cuối cùng nói ra dòng họ của ngươi đi.” Hắn đứng dậy tới gần Cảnh Dạ Lan.

“Vương gia, ngài tối nay đến nơi này của ta nên hỏi không nên hỏi đều hỏi, ta cũng nói, nhưng đôi khi, con người lúc nào cũng có chút bí mật không thể để cho người khác biết đến.”

“Nói rất đúng, ta không thích biết bí mật của người khác , nhưng là thực rất có hứng thú đối với A Cảnh ngươi.” Hắn đột nhiên ra tay, một tay nắm đầu vai của nàng, tay kia thì lại ôm vòng eo nàng.

“Ngươi.” Cảnh Dạ Lan lúc này ngược lại không thể ra tay, Hiên Viên Khanh Trần biết nàng dùng giỏi ngân châm, chỉ cần nàng ra tay, liếc mắt một cái sẽ bị hắn nhìn thấu.

Không ra tay dựa vào khí lực không thắng được hắn, ra tay lại sẽ bị hắn nhận ra, nếu hắn xảy ra chuyện gì ở Vân vương phủ, lại sẽ một hồi hai nước ác chiến, Cảnh Dạ Lan thế khó xử.

Bên tai là hắn cười khẽ, ác ý cắn vành tai của nàng, “Ngươi là nữ tữ thì phải!” Hơi thở ấm áp dân lên ở cổ nàng, làm cho gò má nàng bay lên một mạt sắc đỏ.

“Chẳng lẽ nữ tử thì không thể làm phụ tá?” Nàng không khỏi cắn chặt đôi môi.

“Đương nhiên có thể, ta nói Tô Vân Phong không có yêu thích nam sắc, làm sao có thể an trí ngươi ở trong phủ?” Tay hắn nâng lên, nhưng là lấy xuống trâm cài tóc trên đầu Cảnh Dạ Lan, một đầu mái tóc buông thuận xuống, dừng ở bàn tay hắn.

“Ngươi không được nói lung tung, ta cùng Vương gia chính là khánh chủ một hồi!” Nàng vội vàng giải thích. Mà tay hắn chỉ lại dán vào hai má nàng tinh tế vuốt ve.

“Nói cho ta biết tên của ngươi.” Hắn cúi đầu nhỏ giọng nói ở hai bên tai nàng, ở giữa lông mày lại càng nhíu chặt. Cảm giác ôm nàng rất quen thuộc, nhưng tướng mạo cùng thanh âm lại là của một khác.

Hắn không say, nhưng cũng không tỉnh táo, đưa Thu Thủy trở về, hắn vẫn theo Tô Vân Phong cùng nàng đi vào Tùng Trúc Uyển. Khoảng cách tuy xa, nhưng cũng nhìn thấy rõ ràng, vẻ tươi cười của nàng lại rất giống Mị Nô.

Chẳng lẽ thật là nàng? Tâm Hiên Viên Khanh Trần vẫn không thể bình tĩnh, thừa lúc bọn họ nói chuyện, hắn đi trước chờ trong phòng ngủ của nàng.

“Bắc An Vương, nếu ngươi lại trêu đùa ta, ta nhất định sẽ nói trước mặt Vương gia, xin hãy tự trọng!” Cảnh Dạ Lan có chút hoảng thần, không khỏi đề cao thanh âm.

“Không bằng bây giờ ngươi nói liền cho hắn đi, ta nghĩ hắn vẫn chờ ngươi ở bên ngoài.” Hiên Viên Khanh Trần nâng lên chiếc cằm khéo léo của nàng, nhưng lại thấy nàng muốn né tránh theo bản năng. Đôi mắt không khỏi buộc chặt, thanh âm lạnh lùng, “Ta không có kiên nhẫn thật là tốt giống hắn, nếu ngươi không nói ta không dám cam đoan sẽ làm cái gì đối với ngươi.”

Tay bên hông ôm lại càng chặt, ngay sau đó đôi môi mỏng của Hiên Viên Khanh Trần dừng ở trên gương mặt của nàng, nàng không khỏi hướng đến hắn trong lòng rụt lui thân thể.

“Cảnh Lan, ta gọi là Cảnh Dạ Lan.” Cá tính của hắn Cảnh Dạ Lan rất rõ ràng, hắn nói được là làm được, đã bị hắn biết là nữ tữ, càng không thể lại làm cho hắn biết được nhiều!

“Cảnh Dạ Lan?” Hắn lặp đi lặp lại nhớ kỹ tên của nàng. “Còn có ai biết nữa không?”

“Không có.” Cho dù là Tô Vân Phong nàng cũng chỉ cáo một chữ Cảnh.

“Tốt, ngươi thật nghe lời.” Hắn buông hai tay ra, chỉ nhìn chằm chằm hai tròng mắt của nàng, “Ngươi rất giống một người ta biết.”

“Trời cao biển rộng bao la người tương tự nhiều lắm!” Cảnh Dạ Lan không còn bị hắn chế ngự, không khỏi lui lại mấy bước về phía sau. Vừa rồi bị hắn ôm, toàn thân không khỏi trở nên khô nóng.

Bên trong vẻ tươi cười của Hiên Viên Khanh Trần mang theo vài phần chua xót: “Cảnh Lan, ngươi có người quan trọng đối với ngươi không?”