Hiên Viên Duệ, Hiên Viên Duệ…

Trong miệng lặp đi lặp lại nhớ kỹ cái tên này, cũng không xa lạ, đây là cái tên hắn chọn, để đặt cho hài tử chưa ra đời.

Cái tên trên tấm mộ bia nho nhỏ, làm cho trái tim Cảnh Dạ Lan lúc đầu kinh ngạc từng bước chuyển biến vì từng đợt co rút đau đớn, không khí trong ngực giống như bị rút đi. Đây là ngôi mộ của đứa nhỏ… Cảnh Dạ Lan không khỏi che miệng lại, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ, đứa nhỏ của nàng!

“Hắn nói cho phép mẫu tử các ngươi có thể đoàn tụ, vì thế an táng cùng nhau.” Trong thanh âm của Vô Ngân có chứa một tia ưu thương, trong mắt ôn hoà hiếm thấy.

Cảnh Dạ Lan im lặng gật gật đầu, ngồi xổm xuống, dùng ống tay áo lau sạch tấm bia, Duệ Nhi, thông minh cơ trí, nếu ngươi còn sống thì tốt biết bao! Cúi đầu, hai thái dương của nàng tựa vào tấm bia, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi vuốt ve những con chữ, ngẩng đầu, nàng nhẹ nhàng hôn lên, xong mới lưu luyến đứng dậy.

Cục cưng, thật xin lỗi…Nước mắt chảy xuống hai má, ngay lập tức bị cơn gió lãnh liệt thổi qua, chỉ để lại một mảnh cảm giác mát lạnh như băng.

“Đi thôi.” Nàng xoay người chỉ trong chốc lát, tình yêu ấm áp trong mắt biến thành lạnh lùng hàn quang.

“Vương phi, ngươi tính đi đâu?” Vô Ngân theo nàng đi tới.

Đi đâu? Kỳ thật Cảnh Dạ Lan cũng không biết, lúc này nàng đã trốn thoát thành công khỏi bàn tay hắn, không có chấn động lòng người giống như dĩ vãng, hết thảy đều trong kế hoạch nàng thiết lập cùng Vô Ngân.

Chỉ là, trong kế hoạch này không bao hàm bộ áo cưới của nàng, không bao hàm đứa nhỏ,cũng không bao hàm…Nàng đột nhiên xoay người lại, nhìn mộ huyệt chuẩn bị cho nàng, đã được sửa sang lại thật tốt giống như nơi này không có phát sinh ra bộ dáng gì.

Mà chữ hắn viết trước mắt lại làm cho lòng Cảnh Dạ Lan một trận không hiểu hít thở không thông.

Ái thê Hoa Mị Nô!

Hiên Viên Khanh Trần, nếu ngươi thật sự yêu Hoa Mị Nô, có lẽ ta và ngươi sẽ không đi tới từng bước cho đến hôm nay, ít nhất hiện tại không thể vãn hồi một lần nữa. Sau khi nàng than nhẹ một tiếng, ngữ điệu liền biến đổi: “Vô Ngân, trong vòng một năm, nếu ta không thể giải độc, nhất định sẽ quay về Bắc An tìm ngươi tính sổ!”

“Bản thân ta cũng hy vọng Vương phi có thể trở về.” Y khôi phục lại khuôn mặt tươi cười bình thường kia, nhìn nàng, không nhanh không chậm tiếp tục nói, “Ít nhất nói rõ đối với việc giải độc của ngươi, cũng chỉ có Vô Ngân ta là duy nhất làm được .” Trong mắt y mỉm cười, rõ ràng đúng là không có lo lắng nói, y cư nhiên cũng có thể nói giống như khuôn giống như mẫu.

“Vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi.” Cảnh Dạ Lan nói xong, không quay đầu lại mà hướng phía trước đi, tuy rằng nàng không biết có thể đi nơi nào. Ít nhất hiện tại phải rời khỏi hắn mới được.

Không gian tuyết mờ mịt, nàng có thể nghe được tiếng tim đập mãnh liệt của chính mình cùng tiếng thở dốc có chút dồn dập, nàng đã suy nghĩ rất nhiều lần dứt khoát nhân tiện ném đi ngay tại chỗ cây trâm gỗ trong lòng bàn tay, nhưng ở khoảnh khắc buông tay, ngón tay nàng vẫn khép lại, nắm chặt trong tay.

Một đêm hành tẩu trước đây đối với nàng mà nói không là vấn đề gì, nhưng đối với thân hình Hoa Mị Nô này lại là lần đầu tiên. Lần đào vong lúc trước, tốt xấu còn có ngựa, có Tiểu Khả trò chuyện nâng cao tinh thần cùng nàng, mà hiện tại nàng giả chết, đã muốn kiệt sức, vừa lạnh lại vừa đói, thể lực cơ hồ sắp đến cực hạn.

Dựa theo cước lực của nàng tính toán, hiện tại nàng đã rời xa khỏi Vương phủ một đoạn đường, phóng mắt nhìn lại, chung quanh đều không có vết chân. Nơi này lạnh vô cùng, bây giờ nhìn ra phía sau không có bóng người cũng là bình thường.

Cảnh Dạ Lan tuỳ tay vốc một nắm tuyết chà xát lên mặt, người nhất thời thanh tỉnh một chút, thân mình tựa vào cây chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, tóc dài phất phới ở trong gió, trong lòng nàng vừa động, lấy cây trâm búi một đầu tóc đen lên.

Chung quy sẽ có biện pháp ra khỏi nơi này! Trong lòng nàng âm thầm tự cổ động tinh thần.

Đột nhiên, trong gió hỗn loạn có một tiếng vang nguy hiểm, làm cho Cảnh Dạ Lan theo bản năng nghiêng đầu tránh ra. Cây chuỷ thủ ngắn nhỏ cơ hồ bay qua sát hai má của nàng, bắn vào trên thân cây phía sau.

Sau đó, ám khí liên tục bay qua nàng, Cảnh Dạ Lan không ngừng né tránh, một đêm không ngủ, hơn nữa, nàng uống thuốc Vô Ngân mới chế khí lực vẫn chưa hồi phục, mấy cây ngân châm có thể hộ mạng trong tay tạm thời không thể phát ra.

“Không ngờ Vương phi tỷ tỷ lợi hại đến như vậy, đã quá xem thường!” Thân ảnh hồng sắc trong tuyết hết sức chói mắt, ám khí trong tay nàng không thể làm nàng ta bị thương nửa phần, thật đúng là đã quá xem thường vẻ nhu nhược cùng kiều mỵ của nàng ta ngày thường. Nhưng nàng lại cười xinh đẹp, đi bước một tới gần Cảnh Dạ Lan.

“Là ngươi.” Cảnh Dạ Lan ổn định thân mình, thấy là nàng ta lạnh lùng nói một câu. Xem ra nếu nàng muốn trốn thoát thành công, thật đúng cần hao chút khí lực

“Tỷ tỷ đây là muốn cái gì? Vội vã giấu diếm Vương gia rời khỏi Bắc An sao?”

“Ta đi rồi người nên cao hứng không phải là ngươi sao? Ngươi cần gì phải dồn ép ta như vậy!” Cảnh Dạ Lan trong lòng đếm bước chân của nàng ấy, nắm chặt ngân châm trong tay, thân thủ thật tốt của Tô Tĩnh Uyển cũng là một mặt nàng ta không muốn người khác biết.

Nàng ta chỉ phe phẩy đầu, trong ý cười thản nhiên trên mặt mang theo một phần đáng tiếc. “Nếu ngươi thật sự đã chết, bản thân ta vốn có thể hy vọng khống chế được trái tim ngài ấy , nhưng là hết lần này đến lần khác liền…” Mày nhăn lại làm như không đành lòng.

Vô Ngân, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu diếm được mọi người, nhưng ngươi đã cố tình quên còn có ta tồn tại. Ta và ngươi đều được cùng một sư phụ dạy dỗ, tuy rằng y thuật của Tô Tĩnh Uyển ta không bằng ngươi, nhưng nói về sự tỉ mỉ cùng tâm cơ thì không bị bại bởi ngươi.

“Nói như vậy là ngươi sẽ không bỏ qua cho ta?!” Cảnh Dạ Lan chậm rãi tựa người vào thân cây, nói chuyện cũng tốn chút sức.

“Cơ hội tuyệt hảo chỉ có một lần, ta sẽ không bỏ qua!” Nàng nắm chặt cây chuỷ thủ, trên đó nổi lên lam quang.

Có độc!

Hiện tại khoảng cách giữa nàng và Cảnh Dạ Lan không kém vài bước, lúc này đây nếu không phải dương tay bắn ra, mà là bay thẳng tới đâm nàng.

“Vương phi tỷ tỷ, có lẽ ngươi đi tìm chết thì thật là tốt!” Nàng vẫn cười như trước, ý cười ở khoé miệng nở rộ.

Chỉ có nàng ta thật sự chết, mới có thể khiến cho mọi chuyện quay trở về quỹ đạo, vĩnh viễn chỉ có người ngoài cuộc mới thấy rõ, tâm tư của Hiên Viên Khanh Trần rốt cuộc là đặt ở trên người ai.

Cảnh Dạ Lan mắt thấy chuỷ thủ đâm tới, nàng cười lạnh dùng đủ mười thành khí lực phóng ra ngân châm có thể bảo hộ tính mạng! Rất hài lòng khi nhìn thấy nử tử trước mắt ánh mắt biến đổi,đồng thời lúc nàng ta tránh né ngân châm, Cảnh Dạ Lan nhấc chân dùng sức đá tới nàng ta.