Cảnh Dạ Lan nhẹ tay khẽ vuốt, mỗi một vết thương cũ vết thương mới như nói nàng biết bọn ta đến như thế nào. Nhìn dấu răng lưu lại trên đầu vai hắn, thật sâu tại đầu vai hắn, vốn là đau đớn của nàng!

“Một lần nữa bắt đầu?” Nàng cúi đầu lẩm bẩm

“Đúng, một lần nữa bắt đầu!” Hiên Viên Khanh Trần bởi vì câu nói này của nàng, trái tim gia tốc nhảy lên. Hắn đã đợi rất lâu, cũng trông mong rất lâu.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, thật lâu sau, nàng chậm rãi ngẩng đầu, mềm nhẹ gật gật.

“Mị Nô, ngươi, nàng đáp ứng rồi?!” Hiên Viên Khanh Trần kích động ôm lấy nàng, một cái gật đầu của nàng, cũng đủ làm cho tất cả sự chờ đợi cố gắng của hắn tới hôm nay có giá trị.

Cảnh Dạ Lan không nói gì, mềm mại tựa vào trong lòng Hiên Viên Khanh Trần. Đầu ngón tay chậm rãi xẹt vết sẹo trên người hắn, trong lòng cảm xúc phức tạp khôn kể. Mi mắt hợp nhau, nàng vây quanh cổ của hắn.

Động tác chủ động vô cùng thân thiết của nàng làm cho trong lòng hắn có chút nóng lên. Nụ hôn mềm nhẹ tinh mịn như mưa hạ xuống, Hiên Viên Khanh Trần cầm lòng hôn hai mí mắt Cảnh Dạ Lan, thân mình mảnh khảnh nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng hắn căng thẳng, hơi hơi phát run.

Đem thân thể nàng đặt lên nệm, cởi bỏ quần áo của nàng, nhìn một cái không xót gì thân thể uyển chuyển hiện ra ở trước mặt hắn, hạnh phúc tưởng chừng có thể chết, từng ngón tay hắn âu yếm da thịt nàng, nhu nhiên (tự nhiên mềm mại) làm cho trong lòng Hiên Viên Khanh Trần sinh ra vô hạn trìu mến, tiếp theo xoay người đem thân mình đè lên.

Thân thể của nàng thoáng lạnh, khi tiếp xúc với thân thể cực nóng của Hiên Viên Khanh Trần, Cảnh Dạ Lan nhỏ giọng rên nhẹ.

Nụ hôn của hắn mang theo ngọn lửa mổ nhẹ da thịt của nàng, lại hết sức cẩn thận, sợ bị nàng cự tuyệt. Buộc chặt thân thể, bắt đầu khêu khích. Bị dụ dỗ nàng không tự chủ được bắt đầu buông lỏng.

“Mị Nô…” Trong tiếng nói khàn khàn của hắn hỗn loạn tình dục. Muốn, nhưng lại ẩn nhẫn. Hắn mê luyến nàng, thậm chí cho dù một khắc trước thắng cái gì, cũng không muốn lại giống như trước vô tình đoạt lấy, thứ mà Hiên Viên Khanh Trần muốn đó chính là toàn bộ trái tim và thân thể của nàng.

Hôn theo hai má đến cổ, hắn hôn cẩn thận, không chịu buông tha chút nào, rất tròn đẫy đà ở trong tay hắn ra sức vuốt ve, làm đoá hoa kiều diễmnở rộ, kích khởi Cảnh Dạ Lan từng đợt run rẩy.

Cuồng nhiệt muốn đem nàng cắn nuốt vào trong thân thể, nhưng lại cố nén, bất đắc dĩ chỉ có thể mút da thịt của nàng, cho đển khi trên thân thể tuyết trắng lưu lại yêu ngân màu xanh tím (dấu hôn). Không đủ, không đủ…

Mười ngón tay như ngọc hành gắt gao chế trụ tấm lưng rộng rãi của hắn, tiếng rên rỉ vừa giống như thống khổ vừa giống như khoái hoạt từ trong miệng nàng tràn ra. Mỗi một lần hắn âu yếm hạ xuống đều ôn nhu đến mức tận cùng, khát vọng trong thân thể chôn dấu một chút một chút bị hắn trêu chọc mà sống dậy. Mỗi một chổ mẫn cảm, hắn đều biết rõ, đầu lưỡi linh hoạt cùng ngón tay thon dài của hắn, đều làm cho thân thể của nàng không thể cự tuyệt.

Nàng nghĩ là cứ dựa theo bản năng thân thể mà làm, tuỳ ý phóng túng chính mình, nhưng lại không biết làm như thế nào. Nàng bất an vặn vẹo thân mình, làm cho mình ma sát với người tình. Dục vọng không ngừng cắn nuốt thân thể của chính mình. Tinh mịn mồ hôi che kín da thịt tuyết sắc của nàng, dưới ánh nến, có chút ửng hồng.

Từ đầu đêm cho đến gần đây mới thôi, nàng bị hắn yêu cầu vô độ, đau cùng xấu hổ vì bị chiếm đoạt, đó chính là cảm giác từ đầu đến cuối nàng cảm thụ.

Nhìn biểu hiện trúc trắc của nàng, Hiên Viên Khanh Trần càng thêm dán chặt vào nàng. Hắn vài lần trước, đều là không ngừng chiếm đoạt nàng, mà hiện tại, hắn muốn hảo hảo yêu thương luyến tiếc.

“Mị Nô, ta sẽ không lại làm nàng bị thương.” Bàn tay nóng rực của hắn thiêu đốt da thịt của nàng, theo đường cong hai chân thon dài, thâm nhập vào nơi u mật của nàng, cảm thụ được ấm áp.

“Đừng…” Nàng tựa đầu chôn vào trong chăn, bất lực rên rỉ, giống như một con mèo con. Giữa hai chân là ngón tay không an phận của hắn, nàng theo bản năng kẹp chăn hai chân lại,ngón tay hắn đã sớm từng bước lướt xuống trong đó. Thuần thục trêu chọc, làm cho Cảnh Dạ Lan xấu hổ bởi thân thể hưng phấn run run. “Không, không muốn…” Nàng mở mắt ra, lã chã chực khóc.

“Ai không muốn?” Hắn tà mị cười, ngược lại lại càng táo bạo hơn.

“Khanh Trần, Khanh Trần…” Nàng cơ hồ như bị ma sát đến sắp ngất.

“Mị Nô, nàng muốn sao?” Hắn tách hai chân của nàng ra, chỗ khố hạ dục vọng đã sớm trào dâng. Chậm rãi vuốt ve nơi riêng tư của nàng. Nàng cắn chặt đôi môi ngăn không phát ra tiếng rên rỉ khó tả. Hai chân lại nâng lên kẹp chặt thắt lưng hắn. Thân thể này từ đầu đến cuối đã thuần phục nam nhân này.

“Cho ta!” Hắn nâng lên cặp mông tuyết mềm mại của Cảnh Dạ Lan, thân dưới chậm rãi tiến vào. Nhìn nàng không được run run thân mình, kiên nhẫn chờ nàng thích ứng. Cho đến khi nghe nàng phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, mới dùng đại lực di động trong cơ thể của nàng.

Thân thể khát vọng phát tiết, Cảnh Dạ Lan cong người chủ động nghênh hợp hắn.

“Khanh Trần, thả ta đi, thả ta đi…” Suy nghĩ của nàng không thể tự khống chế được, ở dưới thân hắn uyển chuyển anh anh nức nở, đầu ngón tay đâm vào lưng của hắn, lưu lại dấu móng tay. Vẫn đau đớn như trước, như lại mang theo sung sướng chưa từng có trước đây, làm cho thân thể của nàng điên cuồng, trái tim cũng không khỏi tự hỏi. Thừa nhận Hiên Viên Khanh Trần gây cho nàng loại cảm giác này ở trong cơ thể, như cây thuốc phiện dần dần ăn mòn cơ thể.

“Không, ta muốn nàng, tuyệt sẽ không buông tay!” Hắn nặng nề thở dốc, nhìn dưới thân mị thái mê say của nàng, tà mị trong mắt mang theo kiên định dứt khoát. “Hãy để ta yêu nàng, nàng không được rời khỏi ta, Mị Nô…” Cắn vành tai của nàng, hắn lại thành công một lần nữa trong việc yêu cầu nàng.

Thân thể cực nóng chặt chẽ đan vào cùng một chỗ, triền miên đau đớn. Hai người cô tịch giống nhau tuỳ ý cuồng loạn. Tiếng thở dốc dồn dập trầm thấp của hắn xen lẫn với tiếng rên rĩ tiêu hồn của nàng, giữa đêm rét lạnh riêng chỉ có một nơi trong màn trướng xuân sắc kiều diễm.

Nụ hôn triền miên lần lượt mê luyến lưu lại ở trên da thịt của nàng, Hiên Viên Khanh Trần không tha âu yếm thân thể của nàng.

“Khanh Trần.” Cảnh Dạ Lan thấp giọng gọi tên hắn.

“Ừ?” Hắn dừng lên, nâng cằm của nàng lên, nhìn chằm chằm đôi mắt xấu hổ đau đớn luyến tiếc của nàng, hỏi: “Ta đã làm đau nàng?”

Đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng đấm vào ngực của Hiên Viên Khanh Trần, nàng cắn cắn môi, nửa ngày mới nhỏ giọng nói, “Ta, ta muốn nói, ta muốn có hài tử…” Con ngươi phát sáng như sao nâng lên, làm cho hắn trong lúc nhất thời không đành lòng nhìn lại.

“Mị Nô, thân mình của nàng, thân mình của ngươi không thể, là không thể…” Hắn áy náy, không biết nên nói với nàng như thế nào, bởi vì sai lầm của hắn, nàng không chỉ mất đi đứa nhỏ, còn có khả năng của nàng..

Cảnh Dạ Lan nhìn chăm chú vào mắt hắn, khoé miệng nở ra ý cười thống khổ.