Trong đêm đen, nàng ghé mắt nhìn Vô Ngân, bao phủ trên khuôn mặt kiều mỵ là vẻ ưu sầu thản nhiên. Con ngươi tinh thần cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng.

Tỷ như người ở trong tình trạng đó như vậy, ở trong này không chỉ có mình nàng. Quật cường, giữ vững lập trường thật giống nhau. Vô Ngân không khỏi nhẹ nhàng cười.

“Vương phi, hôm nay Vô Ngân tới đây là muốn nói cho ngươi một tin tức tốt.”

“Tin tức tốt? Là cái gì?” Nàng chậm rãi nhìn Vô Ngân.

“Cách ức chế độc tố trong người Vương phi, Vô Ngân có biết một ít, cái này có tính là tin tức tốt không?” Hắn cũng không có thể dự đoán được ở ngoài biên giới hoang vắng này lại có thể tìm thấy được dược thảo hữu ích cho Cảnh Dạ Lan.

“Nga, thật không? Tính đi.” Con ngươi Cảnh Dạ Lan không có chuyển động.

“Cái này tuy rằng rõ ràng một ít sẽ khó có thể tránh khỏi làm ngươi thất vọng, nhưng mà ngươi cứ yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ nghiên cứu chế tạo ra thành công, chẳng qua ta cần thời gian.

Thời gian? Ánh mắt Cảnh Dạ Lan vừa động. Cái nàng băn khoăn nhất chính là thời gian. Càng ở bên người Hiên Viên Khanh Trần, lòng nàng sẽ trở nên bất an một cách khó hiểu. Nàng đã tính qua, thời gian phát tác càng ngày càng dài, thuốc Vô Ngân đưa cho cũng dần dần giảm bớt, nếu muốn tiến hành kế hoạch lúc ban đầu, nhất định phải làm cho Vô Ngân nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải.

“Ta không có nhiều thời gian để đợi. Thuốc của ngươi đưa một khi ta dung hết rồi, ta sẽ không giúp được ngươi cái gì hết.” Nàng sâu kín nói.

Vô Ngân gật gật đầu. Theo lẽ thường độc tố trong người nàng đã bắt đầu lan tràn ra khắp cơ thể, còn có thể chống được từng bước này ngay cả hắn cũng đã bắt đầu cảm thấy bội phục nữ nhân thoạt nhìn tinh tế nhu nhược này.

“Nơi này không phải là Đại Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn ta cũng khó có thể tìm được thuốc dẫn tốt cũng khó có thể làm ra viên thuốc tốt, cho nên thỉnh Vương phi mau chóng làm cho chiến dịch trận này mau chóng chấm dứt.

“Ngươi muốn ta đi gặp Tô Vân Phong?” Đôi mi thanh tú của Cảnh Dạ Lan ánh lên nét cương quyết.

“Sợ là Vân Vương gia cũng nghĩ là Vương phi ngươi đã đi.” Ý cười trên vẻ mặt của Vô Ngân, vừa quyến rũ lại mang theo lãnh ý.

“Không phải là ta không đi, mà là sợ hắn biết sẽ nhốn nháo một thời gian, thật vất vả hắn mới không đến nơi này của ta, ta không muốn tự mình đem đến phiền toái cho chính mình.

“Cho nên ngươi càng muốn đi?” Vô Ngân tăng thêm ngữ khí.

Cảnh Dạ Lan tà liếc mắt hắn một cái, khoé môi gợi lên một chút mỉm cười, “Ngươi muốn hại chết ta a, có phải hay không xong chuyện ngươi lại nghiên cứu chế dược cứu mệnh ta?” Nàng ghé mắt hỏi Vô Ngân.

“Khanh Trần là người càng áp chế càng hăng, ta nghĩ ngươi cũng biết, chiến dịch trận này, hắn một mình đánh bại quân Tây Sở. Thế cho nên Hách Liên Quyền lúc được thả ra đã nói đến, nếu có ai đó có thể khiến quân Đại Nguyệt thua trận, hắn liền tôn người đó là Dị Vương.”

“Ta biết là hắn dẫn quân đánh đại quân Tây Sở.” Thanh âm Cảnh Dạ Lan có chút thất thường, hắn một mình ra ngoài vài ngày chính là dẫn theo thị vệ tuỳ thân , làm cho quân lính Tây Sở tan rã, đem thủ cấp chủ soái cắt lấy giắt ở cửa thành thị chúng.

Thế cho nên thời điểm hai quân giao chiến, đêm đó hắn đeo mặt nạ Thanh Đồng dẫn quân xuất chiến, làm cho cánh quân Tây Sở tiên phong kế tiếp bại lui, “Nếu hắn đã lợi hại như vậy , còn cần phải kiêng kỵ Tô Vân Phong làm cái gì?”

“Hắn cũng là người, cường hãn hơn nữa cũng là một khối huyết nhục (máu thịt= chỉ là xương thịt ko phải sắt đồng) , tuy rằng hiện tại nhìn như ngang tay, nhưng hắn đang bị thương rất nặng, ta lo lắng cho thân thể của hắn, dù sao ta ở trong quân sĩ cũng không có uy vọng cao giống như hắn.

Bị thương? Vẫn là nguyên bản vết thương cũ? Tâm Cảnh Dạ Lan lập tức trở nên lo lắng, không khỏi nắm chặt tay, lại nhịn xuống không mở miệng hỏi.

“Về việc trở về, có đi hay không vẫn là ở quyết định của Vương phi, Vô Ngân không miễn cưỡng, như vậy cáo từ.” Thân ảnh Vô Ngân như bình thường quỷ mỵ biến mất trong đêm, có đi hay là không? Sẽ xem Khanh Trần có địa vị như thế nào trong lòng nàng.

Biên giới hoang vắng, ngay cả ánh trăng cũng tựa hồ như lộ ra vài phần thống khổ. Dưới ánh trăng, Cảnh Dạ Lan thân ảnh kiều nhỏ cưỡi Mặc Câu ở trong sơn cốc trống trải đứng một mình một người.

“Mị Nô.” Tô Vân Phong đúng hẹn mà đến, trong yên tĩnh sơn cốc, giai nhân, áo choàng một màu đen đem thân ẩn dấu ở trong bóng đêm, chỉ có đôi mắt kia chớp động, ngoái đầu nhìn lại ngóng nhìn, bên môi nàng một chút mỉm cười, những cơn gió lạnh lãnh liệt trong sơn cốc tựa hồ như nhu hoà đi mấy phần.

“Ta nghĩ Vương gia sẽ không đến đây.” Nàng ôn nhu nói, đem mũ trùm đầu hất lên, mị thái trên khuôn mặt có hài đồng cùng hồn nhiên, cười khẽ đối với Tô Vân Phong.

“Ta vẫn đều muốn cùng nàng một mình đối mặt, chỉ là sợ chính mình quá mức đường đột.”

“Đường đột cái gì?Nếu ngươi là người đường đột, có lẻ ta đã chẳng gặp gỡ vương gia tại đây. Biết rõ chưa nắm được cục diện, thì đánh cược mới là sai lầm của ta.” Nàng leo xuống lưng Mặc Câu, ngẩng đầu lên hỏi, “Vết thương của Vương gia như thế nào?”

Tô Vân Phong cười ôn hoà, “Đã sớm tốt hơn rồi, còn chưa kịp cảm tạ Vương phi ân cứu mạng lúc đó.”

“Không cần nói tới, ngươi cũng bởi duyên cớ của ta mới bị hắn nhốt. Nếu ta ngồi yên không quan tâm đến, chẳng phải rất đáng ghê tởm hơn sao.” Nàng để ý để ý tóc mây, tuỳ tay có chạm đến cây trâm Khanh Trần đưa cho nàng, vẻ mặt có chút cô đơn.

Vẫn như trước nàng là nử tử khác biệt vô cùng. So với Tĩnh Uyển bình thường, lại kề cạnh bên Hiên Viên Khanh Trần.

Tuy nhiên lúc này đây y lại đối với nàng cuồng nhiệt yêu say đắm. Thậm chí bởi vì nàng mà y đã phạm vào điều tốt kỵ của binh gia.

Y là thật sự bắt đầu để ý Mị Nô từ khi mới gặp gỡ, Tô Vân Phong nghĩ đến đây trong lòng có chút chua sót, Tĩnh Uyển cùng với y xem ra đều là những người dư thừa.

“Vương gia, hôm nay ta đến đây là vì muốn bàn chiến sự cùng ngươi, ngươi cùng ta ôn chuyện, ta ngược lại không tiện mở miệng.” Nàng cố ý chuyển hướng đề tài.

“Khuyên bảo ta ngừng chiến, kia cũng phải nhìn Hiên Viên Khanh Trần nguyện ý hay không. Tuy nhiên, chỉ sợ hắn cũng không biết nàng đến tìm ta, theo những gì ta biết về hắn, chẳng biết được sau khi thắng bại hắn sẽ bỏ qua cho nàng hay không.” Y nói trực tiếp, đây là lần đầu tiên y cùng Hiên Viên Khanh Trần giao phong, phong cách của hắn, phương thức của hắn, thường là xuất kỳ bất ý (lời nói ra sẽ không thay đổi), cũng làm cho Tô Vân Phong đối với hắn có chút hiếu kỳ.

Hiên Viên Khanh Trần sẽ là đối thủ cả đời của Tô Vân Phong y, một đối thủ mạnh mẽ.