Lúc này đây nàng thật sự đã chạm phải Hiên Viên Khanh Trần đích thực. Lần đầu tiên nàng bước vào đại lao của Bắc An vương phủ, cảm giác nơi này như là một bộ mặt hung tàn thị huyết khác của hắn vậy. Trong đại lao lạnh lẽo vĩnh viễn chỉ có mùi máu tươi, nồng nặc tới mức nàng không thể nào thở nổi. Một loạt các hình cụ được xếp bày chỉnh tề, ánh nến leo lắt phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, nhàn nhạt dường như chỉ đủ dành cho một phạm nhân. Nàng bị giam ở phòng cuối cùng trong đại lao, chiếc khóa sắt thực kiên cố, bên trong thì trống rỗng, chỉ có bốn bức tường cao lạnh ngắt, ở chỗ cao nhất có một ô cửa sổ nho nhỏ, nhìn quanh quất trong phòng giam không hề có một bộ quần áo ấm, chỉ vậy cũng đủ để nàng tưởng tượng ra những ngày sống ở nơi này sẽ như thế nào. Người giữ cửa phòng giam của nàng là tay đao phủ trong Bắc An vương phủ, Cảnh Dạ Lan từng gặp qua hắn một lần, đó là khi mai táng Tiểu Khả, hắn cũng có mặt. Thân hình hắn gầy gò, dung mạo xấu xí rất hợp với hình tượng nhân vật cay độc, lợi hại. - Vương phi, nơi này rất đơn sơ! – tiếng hắn nói nghe cứ như tiếng kim loại va vào nhau chát chúa, từng chút từng chút đâm vào màng tai khiến Cảnh Dạ Lan đau nhức. - Nếu đã bị giam vào lao thì ở đâu mà chẳng giống nhau, cũng không có quyền lựa chọn. – nàng tùy ý ngồi xuống dưới đất, ánh mắt hướng tới ô cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu. Gió tuy rất lạnh nhưng may mắn là có thể giảm bớt mùi máu tươi nồng nặc trong gian phòng này. – Xem ra nơi này đặc biệt chuẩn bị cho ta! – nàng tùy tiện hỏi. - Vậy cũng không phải, chỉ là vừa rồi nghe tin vương phi phải vào trong này thì đã xem phạm nhân ở phòng giam đi xử quyết rồi. - Xử quyết?! – Cảnh Dạ Lan ngẩng đầu nhìn hắn. - Đúng vậy, vương gia nói ai cũng không được quấy nhiễu vương phi nên lệnh cho bọn thuộc hạ giải quyết bọn họ. Vừa rồi lúc người đến thì đoàn người kia đã xử ký xong, thiếu chút nữa đã chậm trễ tiếp đón người. – hắn nói thực bình thản, chỉ lo lắng Hiên Viên Khanh Trần sẽ trách tội chứ không quan tâm tới bất cứ điều gì khác. Vừa mới xử lý xong, chỉ vì nàng! Cảnh Dạ Lan cười lạnh, từ khi nào thì nàng cũng biến thành một người có ảnh hưởng tới sống chết của người khác?! Vì một câu nói của hắn mà có người bị xử tử, Hiên Viên Khanh Trần, ngươi đang ám chỉ ta, nếu ta có hành động gì thì ngươi sẽ sử dụng tới thủ đoạn này. Nàng nhắm nghiền mắt lại, không muốn nói thêm lời nào nữa. Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cho nàng loạn óc rồi. Chỉ mong Tô Vân Phong không xảy ra chuyện gì, bằng không sẽ ảnh hưởng tới chuyện lớn hơn. Chính là chiến tranh, Cảnh Dạ Lan nàng không muốn là mồi lửa khơi mào đâu! Liên tiếp hai ngày Cảnh Dạ Lan đều ngồi ở trong này, Hiên Viên Khanh Trần không có tới, mỗi ngày theo tiêu chuẩn của nhà lao mà bọn người quản tù đưa cơm canh tới cho nàng. Đồ ăn không nhiều lắm cũng chỉ đủ để duy trì thể lực của nàng, nếu muốn làm việc gì đó thì hẳn nàng cũng chẳng còn sức. Tới ngày thứ ba, thân thể nàng bắt đầu xuất hiện tình trạng suy yếu, Cảnh Dạ Lan cũng không có lên tiếng mà chỉ ngồi nơi đó không nhúc nhích; ngay cả bọn quản tù đi tới lo lắng hỏi han kêu nàng một tiếng thì nàng cũng lười để ý. Không biết qua bao lâu, nàng phát hiện phía góc tường có một khối đá bị một ngoại lực âm thầm di chuyển. - Vương phi! – bên ngoài vang lên một tiếng gọi nhẹ, giọng nói quen quen. – Vương phi! – Thấy bên trong không có đáp lại, bên ngoài lại thử gọi thêm một tiếng nữa, Cảnh Dạ Lan đã nghe ra là ai. - Ngô đại ca! – nàng tiến tới ô cửa nhỏ nơi vách tường. Người bên ngoài dường như rất vui vẻ: - Đúng là thuộc hạ đã tìm được vương phi rồi! – nói rồi hắn khóe rộng thêm miệng tường, nhét vào một bao giấy dầu. Cảnh Dạ Lan mở ra thì thấy đó là thuốc và còn có một đóa hoa mai kiều diễm. Là hắn… Làm sao hắn biết mà đưa thuốc cho nàng? Cất đi mấy thứ vào ống tay, Cảnh Dạ Lan nhìn quanh cửa, xác định không có vấn đề thì mới nhỏ giọng đáp lại: - Ngô đại ca, hiện giờ Vân vương gia như thế nào? – hai ngày rồi, không biết Hiên Viên Khanh Trần lại giở thêm trò gì mới nữa. - Vương gia mạnh khỏe, chỉ là lo lắng cho vương phi nên mới sai thuộc hạ đưa dược tới. Vương gia sợ bệnh cũ của người lại tái phát. Trong lòng có một cỗ ấm áp chảy qua: - Ta đều tốt, Bắc An vương sẽ không làm gì ta đâu. Mong ngươi chuyển lời tới Vân vương gia, không cần phải mạo hiểm đưa đồ cho ta nữa, không lâu nữa ra tự nhiên sẽ vô sự, mong ngài ấy mau rời khỏi chỗ này! – nàng nghiền nát đóa mai trong tay, một mùi hương thoang thoảng tản ra từ những ngón tay thon nhỏ, trong lòng bất an vô cùng. - Vương gia nói là vương phi hãy yên tâm, ngài ấy nhất định sẽ tìm cách cứu vương phi ra ngoài. – vừa dứt lời thì tiếng chìa khóa bên ngoài cửa vang lên tiếng động, theo đó là tiếng bước chân không mấy quen thuộc với Cảnh Dạ Lan. - Không cần phải xen vào chuyện của ta, hãy nói Vân vương gia mau trở về đi! – nàng bối rối nhìn mảnh đá trên tường trở về nguyên vẹn vị trí ban đầu rồi xoay người ngồi lại. Đúng lúc đó, cửa sắt mở ra, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt nàng. - Mọi chuyện vẫn tốt cả chứ, vương phi! – người đến mặt một thân áo dài, trên mặt vĩnh viễn mang theo một ý cười tà mị xấu xa. – Nhìn qua thì cũng không tệ lắm. - Vô Ngân tới thăm vương phi đây! – một đôi diệu mục đảo qua bên trong, vừa rồi tuy giọng nói rất nhỏ nhưng không thoát khỏi lỗ tai của y, không thể chỉ có một mình Cảnh Dạ Lan nói chuyện được mà còn có những kẻ khác. Chuyển tầm mắt, hắn nhìn Cảnh Dạ Lan tựa lưng ở nơi đó, đáy mắt hắt ra ý cười nhưng không hề phát ra một chút tiếng động nào. - Đừng nói là người đột nhiên nhớ tới ta rồi mới tới tìm ta chứ! – Cảnh Dạ Lan cười đùa rộ lên. – Hay là ngươi đã nghiên cứu chế tạo dược thành công, muốn tìm ta để làm thí nghiệm? - Nếu Vô Ngân nói không phải thì vương phi nghĩ sao? - Chẳng lẽ muốn thả ta đi? – nàng cố ý làm bộ giật mình, hỏi lại Vô Ngân. Nhưng Vô Ngân lại tư lự: - Ta từng nói với vương phi, chỉ cần người có cách làm cho Khanh Trần mang người trở về thì Vô Ngân sẽ giúp người một việc. Nàng bị nhốt vào đại lao, tất cả những người trong lao đều bị Khanh Trần xử tử, bình thường cách làm này cũng không có tính ra chuyện gì nhưng trong triều ắt sẽ có biến, chỉ mong không vì chuyện này mà kéo đến một việc phiền toái cho Khanh Trần.