Trong lòng Cảnh Dạ Lan cả kinh, có thể bắn tên đả thương ở chỗ của Hiên Viên Khanh Trần hẳn là đã có chuẩn bị sớm. Theo thế tên bắn lao tới thì nàng có thể đoán phương hướng nhắm tới là chính nàng. Nhưng nàng xưa nay có đắc tội với người nào đâu chứ! Phía sau là vực núi, trước mắt là Hiên Viên Khanh Trần đang chạy nhanh tới; nếu đi về phía trước thì nếu không cẩn thận sẽ sống không bằng chết, còn lui về phía sau thì sống chết không rõ thế nào. Nháy mắt, mũi tên nhọn đã ngày càng gần, nàng cắn chặt khớp hàm, rất nhanh quấn chiếc đai lưng vào tay, liếc mắt về phía vực sâu phía sau, quyết định được ăn cả ngã về không! Hiên Viên Khanh Trần đang lao nhanh về phía nàng cũng nhận thấy điều dị thường, hắn nhìn mũi tên sắc nhọn bay nhanh rồi lại nhìn tới bước chân Cảnh Dạ Lan đang hướng về phía sau. - Mị Nô! – hắn hô to một tiếng muốn phi tới ôm nàng. Phập! Là tiếng mũi tên nhọn cắm vào xương cốt, hắn hét lên một tiếng thật lớn rồi ôm chặt lấy người trong lòng. - Mị Nô, không sao rồi! – hắn giương mắt nàng còn đang kinh ngạc, ôn nhu an ủi. - Ngươi … – Cảnh Dạ Lan cũng thất thần, nàng thực không ngờ Hiên Viên Khanh Trần lại thay nàng trúng một mũi tên. Nàng tựa vào ngực hắn, không nhúc nhích, chỉ cần một động tác không cẩn thận thì hai người sẽ rớt xuống vực, mà trong kế hoạch trốn đi của nàng không có tính là đem theo hắn nha! Ôm nàng, Hiên Viên Khanh Trần thúc người nhìn lại thì phát hiện cách đó không xa có vài bóng đen lóe lên. Hừ, hắn hiểu ra, không biết từ khi nào ngay cả vài người mà hắn cũng đã không nhận thấy được. Muốn chạy trốn sao? Dù Hiên Viên Khanh Trần hắn có bị thương thì đối phương cho dù có chết cũng không thể chạy thoáng khỏi lòng bàn tay hắn. Sát ý lạnh lùng trong con ngươi yêu dị bắt đầu khởi động! Hắn dùng lực thổi sáo miệng, lập tức Mặc Câu chạy nhanh tới phía bọn họ. - Lại đây, chúng ta trở về! – một tay hắn giữ chặt nàng còn một tay thì lại hoạt động rất chậm chạp. Miệng vết thương trào ra máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ nửa người hắn. Mùi máu tươi dày đặc quen thuộc khiến cho các giác quan của Cảnh Dạ Lan nhạy bén hẳn lên. Trong lòng nàng nổi lên dự cảm không tốt, đó là cái gì thì nàng không rõ, chỉ là bằng kinh nghiệm nhiều năm sống trong nghề thì trực giác đã phát hiện có điểm không ổn. - Ngươi mau tránh ra! – Cảnh Dạ Lan đột nhiên kêu lên rồi đẩy hắn ra. - Cẩn thận! – thấy nàng đứng không vững sắp ngã ngửa về sau thì Hiên Viên Khanh Trần liều lĩnh chạy tới trước giữ lấy nàng. Nhưng trong nháy mắt thì phía lưng hắn nổi lên đau đớn. Ba mũi tên nhọn đồng thời găm vào lưng hắn, thì ra là muốn hắn chết! - A! ~~~~ – Cảnh Dạ Lan hét lên một tiếng, dưới chân hụt hẫng, thoáng cái nàng thấy mình rớt xuống vực sâu.’ - Mị Nô, nắm lấy tay ta! – hắn không hề suy nghĩ mà nắm lấy cổ tay nàng, tuyệt không quan tâm tới chuyện mình có thể rớt xuống theo. - Không cần ngươi cứu! – nàng mới mở miệng thì toàn bộ thân mình bay lên không rồi rơi xuống. Nàng không kịp cởi thắt đai áo để tự cứu mình, cảm giác không trọng lượng khiến nàng thấy trước mắt một mảnh trắng xóa, giống như thời khắc trở về với thực tại. Nếu có thể trở về thì thật tốt biết bao! Nàng nhắm mắt lại chờ đợi. Quỷ Túc, em sắp tới với anh rồi! Trong lòng nàng thầm niệm. - Mị Nô! – bên tai là giọng nói lo lắng, bá đạo của hắn, đồng thời nàng cảm giác thế trượt xuống chợt dừng lại. Nàng mở mắt ra nhìn thì thấy một tay Hiên Viên Khanh Trần giữ chặt lấy nhánh cây mọc ra từ vách đá, còn tay kia thì bắt chặt lấy cổ tay nàng. Máu chảy tràn khắp cánh tay hắn, từng giọt từng giọt nhỏ xuống người nàng. - Nắm chặt ta, không được buông tay! – hắn vẫn bá đạo ra lệnh cho nàng như trước kia. - Ngươi mau buông ra! Nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ đều chết! – Cảnh Dạ Lan hét lên. Cánh tay hắn đã bị thương chống đỡ không được bao lâu, hơn nữa nhánh cây này không thể đủ dai để trụ được sức nặng của hai người một lúc. - Câm miệng, ta đã nói rồi, ngoài ta ra thì không một ai có thể thương tổn ngươi! – hắn lớn tiếng quát lại, lo lắng trong mắt không cách nào che dấu được như ngày xưa. Sao hắn không biết là không thể chống đỡ mãi được như thế này, căn bản là chưa có cách nào giải quyết được vấn đề. Trên tay nàng đều là máu của hắn, ngửa đầu nhìn lên thì thấy sắc mặt hắn đã trắng bệch, là một người bình thường thì chống đỡ còn không được bao lâu, huống chi hắn lại đang bị thương. - Hiên Viên Khanh Trần, ngươi mau buông tay ra. Ta không muốn chết cũng phải ở cùng ngươi! – Cảnh Dạ Lan cố ý nói, xưa nay nàng luôn sống quật cường, nàng không muốn ỷ dựa vào sự giúp đỡ của người khác, cho dù là mạng sống! - Ngươi dám?! – hắn biến sắc, Hoa Mị Nô, ngơi hận ta tới mức này sao? Ngay cả chết cũng không muốn chết cùng ta, chết cạnh ta? Khí lực trong tay càng thêm lớn, hắn nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảng kia, đầu vai đau nhức làm cho hắn phải cắn chặt răng lại nhưng hắn vẫn bướng bỉnh không chịu buông tay! Hai người giằng co một hồi, không có lời qua tiếng lại! Tuy rằng Cảnh Dạ Lan bực bội nhưng ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm đường sống trước mắt. Rất nhanh, miệng nàng giơ lên một tia cười yết ớt, chỗ nhánh cây mọc ra có một cái hốc đá nhỏ bị tuyết che phủ nên không dễ phát hiện. Nếu không phải bọn họ tranh cãi lay động cái rễ cây thì tuyết đọng sẽ không rơi xuống và sẽ không làm lộ ra cửa động. Theo ánh mắt của nàng, Hiên Viên Khanh Trần cũng nhìn tới nơi đó. - Hiên Viên Khanh Trần, ta và ngươi không ầm ĩ tranh cãi nữa, hiện tại phải sống! – nàng nói với hắn. – Ngươi còn chống đỡ được bao lâu? - Vô nghĩa! – trên gương mặt tái nhợt của hắn che kín hàn sương, cánh tay đã run lên nhưng sao hắn có thể yếu thế trước mặt nàng được chứ. - Tốt lắm. Vậy thì hãy đợi ta cứu ngươi nhé! – nói xong, nàng cởi chiếc đai lưng, dùng sức ném lên trên bắt vào nhánh cây một cách vô cùng chuẩn xác. Nàng đem hai đầu đai lưng quấn quanh cổ tay, cũng may là đồ trong vương phủ của Hiên Viên Khanh Trần toàn là hàng tốt, cái đai lưng này không biết làm từ thứ gì mà vừa nhẹ vừa dai. Chớp cái, nàng dùng sức co người lên, mũi chân áp sát vào vách đá, dùng sức đá tới. - Buông tay! – nàng hô lên, thuận thế kéo về phía trước, ngay lập tức nàng đã mặt đối mặt với hắn. Khóe miệng kéo lên một độ cong xinh đẹp hướng Hiên Viên Khanh Trần cười khẽ, thực tự tin quyến rũ; điều này khiến cho lòng Hiên Viên Khanh Trần sinh ra một tia rung động khác thường! Nữ nhân này mỗi lần đều mang tới cho hắn những cảm giác không giống nhau!.