*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: L.N.H.T

Lão sư Phùng lấy một trang kịch bản đưa cho Dư Uyển Uyển.

“Cô sẽ diễn với cháu, cháu muốn diễn thế nào thì diễn, thả lỏng, đừng tự tạo áp lực cho mình, đừng sợ gì cả.”

Lão sư Phùng muốn đích thân diễn cùng Dư Uyển Uyển, đừng nói Dư Uyển Uyển, ngay cả đạo diễn Tằng Lâm cũng giật mình.

Thật ra giới văn nghệ là một nơi phân biệt đối xử. Còn lão sư Phùng chính là một lão làng danh xứng với thực.

Mặc dù những năm gần đây lão sư Phùng luôn đóng phim truyền hình, diễn mấy vai như mẹ, bà nội, mẹ chồng…  được nhiều khán giả biết đến.

Lão sư Phùng lại là diễn viên cấp một quốc gia, hội viên hiệp hội hí kịch nước Hoa, hội viên hội học thuật kỹ năng biểu diễn phim nước Hoa, hội viên hiệp hội nghệ sĩ truyền hình nước Hoa.

Đầu thập niên Chín mươi, lão sư Phùng từng nhận được giải thưởng vai nữ chính xuất sắc nhất từ phim truyền hình Phi Tiên[1] có đẳng cấp cao nhất nước Hoa, theo cách nói hiện nay, người ta từng làm Thị hậu[2].

[1] Giải Phi Tiên: là giải thưởng phim truyền hình Trung Quốc, mỗi năm tổ chức một lần, tên lúc đầu là “Giải Phim truyền hình xuất sắc cả nước”. Giải Phi Tiên được thành lập sớm nhất trong nước, là giải truyền hình có lịch sử lâu dài nhất.

[2] Thị hậu: Nữ hoàng phim truyền hình, hay còn gọi là Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất phim truyền hình

Một bậc tiền bối như vậy lại diễn cùng diễn viên nhỏ mới ra đời như Dư Uyển Uyển. Nói đây là vẻ vang lớn lao của Dư Uyển Uyển cũng không đủ.

Dư Uyển Uyển nhận lấy kịch bản, vì kích động mà tay không ngừng run lên. Cô như một bé ngốc đột nhiên nhận được vận mạng coi trọng, không biết nên phản ứng thế nào. Cô không ngờ mình lại có vận may như vậy.

Lão sư Phùng thấy cô như thế thì không khỏi nói: “Cháu bình tĩnh lại trước, cho cháu năm phút nghiên cứu kịch bản, chuẩn bị cảm xúc.”

Kiếp trước, lúc Phương Dật Thần là ma mới trong giới nghệ sĩ, Dư Uyển Uyển đi theo anh ta bị bắt nạt không ít.

Rất nhiều “tai to mặt lớn” ở trước ống kính là một vẻ, sau ống kính lại là một vẻ khác, trèo cao giẫm thấp, chèn ép người mới, cướp vai diễn là chuyện như cơm bữa… Không muốn nhìn thấy người mới được tốt, người mới ló đầu…

Nhưng cho tới bây giờ, Dư Uyển Uyển mới phát hiện, nghệ sĩ chân chính, bọn họ đối xử với người mới rất hiền hoà, đức nghệ song hành[3], biết tạo cơ hội cho người mới.

[3] Đức nghệ song hành: ý chỉ cả đức hạnh và nghệ thuật đều nổi danh.

Lúc này cho dù Dư Uyển Uyển có casting qua hay không, cô thật lòng cảm ơn lão sư Phùng.

Lão sư Phùng để Dư Uyển Uyển quay thử cảnh này, thật ra cho dù diễn toàn bộ phân cảnh của Lục Anh, mức độ khó khăn khá lớn.

Lục Anh không cẩn thận nghe thấy Tam Anh nói, cô không phải là đứa bé không có mẹ, mẹ ruột của cô là Đại Anh. Khi đó Đại Anh còn quá trẻ tuổi, mà gã đàn ông đó lại chạy trốn, bà cụ sợ đứa bé ảnh hưởng đến tương lai của Đại Anh nên nói với người bên ngoài là Lục Anh do mình sinh ra.

Lúc Đại Anh sinh con, bà cụ dẫn Đại Anh về quê. Lúc Đại Anh sinh thì khó sinh, là lão Cát hàng xóm suốt đêm dẫn Đại Anh đi tìm bác sĩ, cứu được mạng mẹ con Đại Anh.

Cho nên bà cụ tự mình quyết định gả Tam Anh cho Cát Căn – con trai của lão Cát.

Tam Anh cảm thấy bất công, đã là thời đại mới rồi, dựa vào cái gì mà tạo ra cuộc hôn nhân phong kiến này?

Cho nên Tam Anh cướp lấy người theo đuổi Tứ Anh.

Từ nhỏ Tứ Anh đã nghe lời mẹ, cô ấy biết mẹ khó xử, mẹ khó mở miệng nói để Tứ Anh gả cho Cát Căn. Nhưng Tứ Anh lại chủ động gả mình đi…

Cho nên Đại Anh gần như cưng chiều Lục Anh, cảm thấy áy náy với Tứ Anh.

Lục Anh đột nhiên nghe thấy bí mật này, chạy tới tìm bà cụ đối chất. (Cảnh quay thử!)

Lúc này, áo khoác bông Lục Anh xưa nay ngoan ngoãn gần gũi đột nhiên phát hiện mình bị người trong nhà lừa…

Chuyện tất cả mọi người đều biết, còn cô thì không biết. Cô bị lừa, tất cả mọi người đang lừa cô.

Bởi vì chuyện Ngũ Anh ầm ĩ muốn xuất ngoại, là cho mình giống như đại nhân đáng được dựa vào, còn muốn Lục Anh chăm sóc mẹ, bị một vết thương khổng lồ về mặt tình cảm.

Thậm chí cô cảm thấy mình bị người nhà phản bội…

Dư Uyển Uyển chuẩn bị tình cảm của mình, chẳng mấy chốc năm phút đi qua. Dư Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn về phía lão sư Phùng.

Bà cụ cũng đang nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ chân thành.

Mặc dù lão sư Phùng nhìn như một bà cụ hàng xóm rất hòa ái, nhưng đôi mắt kia lại sáng vô cùng.

“Chuẩn bị xong chưa.” Lão sư Phùng hỏi Dư Uyển Uyển.

“Dạ.”

“Lúc cháu diễn thì thả lỏng ra, nghĩ thế nào thì diễn thế nấy, không cần cố kỵ người khác, cũng đừng cố kỵ đạo diễn. Biết không?” Lão sư Phùng lập lại lần nữa.

“Dạ.”

“!”

Lục Anh mở cửa, rụt vai, cúi đầu đi vào trong phòng mẹ cô. Lục Anh luôn ở cùng mẹ cho đến khi cô mười tuổi.

Lúc nhỏ Lục Anh luôn bị Ngũ Anh bắt nạt. Lúc bị bắt nạt, bé ngốc này không hề đi mách lẻo với ai, chỉ biết trốn ở đâu đó khóc… Chỉ là mỗi lần cô khóc đều khiến bà cụ đau lòng không thôi.

Cho nên bà cụ phát hiện Ngũ Anh bắt nạt em gái, hận không thể lập tức cầm lấy cây chổi đánh cậu.

Lục Anh trưởng thành trong sự cưng chiều của bà cụ. Bà cụ yêu thương cô, Đại Anh cảm thấy mắc nợ cô cho nên càng yêu thương gấp bội…

Lục Anh là đứa bé được cưng chiều nhất trong nhà này. Cho dù không có ba, cuộc sống cũng không hề có thiếu sót nào.

Nhưng bây giờ… cô lại cảm thấy mình bị người nhà lừa gạt.

Toàn bộ thế giới đều đang gạt cô trẻ người non dạ, tất cả mọi người đang dùng lời nói dối qua loa với cô.

Đây là sự phản bội rất lớn.

Những người yêu thương cô, tại sao đến cả yêu này cũng là lừa gạt?

Ngũ Anh vẫn luôn cảm thấy Lục Anh cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về cậu. Cưng chiều của mẹ, cưng chiều của chị cả, thậm chí là ba…

Thì ra tất cả chuyện này là thật? Cô như một kẻ trộm hèn hạ, trộm hết những thứ thuộc về Ngũ Anh.

Còn đối với những người lừa gạt cô, đều là người giả dối, người phản bội! Kể cả các anh chị, cũng kể luôn bà cụ.

Lục Anh chậm rãi ngẩng đầu, cô rụt vai lại, run nhè nhẹ…

Trong giây phút cô nhìn bà cụ, nước mắt sớm đã làm nhòa mắt cô, cô lại cố chấp mà nhìn bà chằm chằm.

“Mẹ… Con gọi mẹ là mẹ, nhưng mẹ thật sự là mẹ của con sao?” Âm thanh của cô rất chậm, hơn nữa càng lúc càng yếu, đến cuối cùng hận không thể biến mất đi.

Vẻ mặt bà cụ phức tạp nhìn Lục Anh, trong ánh mắt mang theo đau lòng khó diễn tả bằng lời. Cuối cùng nhẫn tâm, vẫn quyết định tiếp tục nói dối.

Bà cụ đột nhiên giơ tay lên, vỗ vỗ sau lưng Lục Anh.

“Con gái à, ai nói bậy nói bạ với con gái vậy. Không phải mẹ là mẹ của con sao? Con là do mẹ từng cục phân từng bãi nước tiểu nuôi lớn đấy.”

“Nhưng mà…” Lục Anh nhìn chằm chằm vào hai mắt bà cụ, như đang muốn nhìn xuyên thấu cái gì đó. “Nhưng mà chị ba nói, mẹ không phải là mẹ của con, mà là bà ngoại…” nói tới chỗ này Lục Anh đột nhiên cứng lại, như bị kinh hãi vậy, rồi sau đó như tự nói với chính mình, “Chị cả… mới là mẹ con…”

Nói xong Lục Anh còn lùi về phía sau một bước, giống như không đành lòng nhìn dáng vẻ rối rắm đau lòng của bà cụ…

Hai mắt Lục Anh đầy nước mắt nhìn bà cụ, như là bao hàm thiên ngôn vạn ngữ, như đang nghi ngờ tất cả mọi chuyện…

Cô nghi ngờ thế giới này… cuộc sống của cô, sự tồn tại của cô, cô đã quen với tất cả những thứ thuộc về mình, rốt cuộc cái gì là thật? Rồi lại có bao nhiêu sự giả dối.

“Con gái à…” Bà cụ cũng khóc, nước mắt tuôn đầy mặt không nói ra được một câu.

Lục Anh lại thấy được đáp án qua nét mặt của bà cụ.

Cô hiểu hết rồi, bà cụ không cần giải thích. Có lẽ Lục Anh vốn chẳng muốn nghe bà cụ giải thích. Cô lại theo bản năng lùi lại một bước…

Sau đó, một bước lại một bước… Lục Anh ngơ ngác, có phần không muốn nhìn khuôn mặt đau khổ kia của bà cụ…

Quả nhiên, trên thế giới này, tất cả mọi người đang gạt cô.

“Cut!”

Đạo diễn Tằng Lâm cảm thấy hai mắt của mình quả thật muốn mù luôn rồi. Đây là Dư Uyển Uyển vừa rồi sao?

Nếu như nói, cảnh vừa rồi là Dư Uyển Uyển muốn tự chôn mình thì trong cảnh này, Dư Uyển Uyển như một viên đá thô được mài thành kim cương, phát sáng khiến cho người ta lóa cả mắt…

“Khụ.” Lão sư Phùng ho khan hai tiếng, sau đó nhìn Tằng Lâm một cái. Sau khi nhận được đáp án chắc chắn, mở miệng nói: “Cháu gái à,  Lục Anh là của cháu.”

Một cảnh ngắn ngủi, sau lưng Dư Uyển Uyển đều ướt đẫm.

Đây là tượng giải Phi Tiên