[ABO] Từ O biến A sau ta chỉ nghĩ ăn cơm mềm

Chương 1

Tác giả: Thanh Chi Lệnh

"Đường ca, Dung Huy đã tự biết xấu hổ đóng cửa không ra ngoài!"

" Ha, nó nhận thua rồi sao? "

" Không, nó phân hóa thành Alpha.

"

Dung Huy có thể tưởng tượng cái cảnh, chuyện cậu phân hóa lần 2 thành Alpha truyền ra ngoài, thế nào những đứa đối đầu của cậu sẽ cười nhạo cho mà xem.

Không! Cậu không thể nhận thua, lần 2 phân hóa thì sao, biết đâu là Beta, so ra thì vẫn tốt hơn Alpha.

Dung Huy tuyệt vọng lau mặt, cậu chết lặng đem giấy kiểm tra sức khỏe ném vào thùng tác, đứng giống như cột điện tiếp tục đơ người, nhường đường cho người đi dạo ngang, ai cũng tưởng cậu là pho tượng.

Dung gia nuôi dưỡng một Omega 18 năm trời, ai ngờ lại phân hóa lần 2.

Đúng là đề tài hot để tám chuyện.

Không cần người khác nói, Dung Huy không dám tưởng tượng, tương lai chào đón mình sẽ ra sao.

Từ nhỏ nhìn thấy ba ba nuôi dưỡng giáo dục bằng phương pháp mạnh với chị gái Alpha lớn hơn cậu mấy tuổi.

Dung Huy tự nhiên sâu thành 1 chuỗi đồ ăn.

Alpha→Beta→Omega.

Thân thể xinh đẹp quý giá Omega là đỉnh của kim tử tháp, nếu có thể đánh ngã Alpha sẽ đứng dưới tầng chót không đáng tiền.

Nếu mình phân hóa lần 2 trở thành Alpha, người trong nhà sẽ đối xử với một Alpha mới toanh vừa ra lò thế nào đây.

Nghĩ đến những việc chị gái đã trải qua, Duy Huy chết trong lòng nhiều chút, khẳng định tương lai sẽ phải đi bán muối.

Không, nhất định là bọn họ không muốn cậu sống yên ổn.

Dung Huy khóc không ra nước mắt, xỉu ngang xỉu dọc.

Cậu chỉ là một Omega bé nhỏ có làm sai cái gì đâu chứ.

Vì cái gì mà ông trời muốn cậu phải chịu khổ sở to lớn này chứ.

Một tiếng trước.....!

Thành phố B trung tâm bệnh viện.

" Số 37, Dung Huy! "

Thiếu niên lập tức đứng lên, đi về phía cửa phòng khám, hít sâu mới đẩy cửa vào.

" Là Dung Huy phải không, kỳ động dục vẫn theo chu kỳ chứ?

" Trước kia còn tốt, gần đây không theo chu kỳ.

"

" Lần cuối cùng là khi nào? "

" 2 tháng trước.

"

Bác sĩ cầm tờ kiểm tra xem, Dung Huy có chút ngồi không yên.

" Bác sĩ, thân thể của tôi làm sao vậy?" Cậu sẽ không phải bị bệnh chứ?

Ông trời ơi, ông muốn khiến cho một Omega nhỏ nhắn chưa bị đánh dấu qua bị căn bệnh gì đây?!

Bác sĩ ở tờ xem bệnh viết vài câu, sau đó không để ý: " Không có gì, phân hóa lần 2 thôi, tuy rằng 18 tuổi mới phân hóa lần 2 hơi trễ, thật ra cũng không phải chưa từng có trường hợp này, chỉ cần đem phân hóa trong lúc có mang theo thuốc ức chế đầy đủ thì không có gì nguy hiểm.

"

Bác sĩ nói một câu dài, nhưng Dung Huy chỉ nghe được câu đầu tiên, phân hóa lần 2, phân hóa lần 2, phân hóa lần 2, phân hóa.......

Bốn chữ này nhảy nhót trong đầu anh, bọn chúng khiêu vũ, nhảy chachacha, xoay tròn....

Kết thúc cuộc biểu diễn, nước mắt chảy dài, lệ rơi đầy mặt, cuối cùng bi thương nắm tay bác sĩ: " Bác sĩ,..

ngài nhất định phải cứu tôi a! Huhu...!"

Bác sĩ: "......!"

Bác sĩ: "?????"

Bác sĩ kiểm tra một lần nữa rồi kiểm tra một lần nữa, xác định người bệnh chỉ đơn giản là phân hóa lần 2 chứ không phải bệnh nan y giai đoạn cuối gì cả, gương mặt không có cảm xúc viết xuống vài dòng: Ảo ảo thật thật tinh thần bị tổn thương, kiến nghị nên đi khám khoa thần kinh.

Cuối cùng, Dung Huy bị cưỡng ép rời đi.

Đối mặt với cậu, là vị bác sĩ hoàn toàn không hiểu nổi khổ của cậu.

Dung Huy chỉ có thể cầm tờ khám bệnh đi trên đường tự oán tự buồn.

Khi Tiểu Tinh Tú điện thoại đến, Dung Huy đang định ném mình vô thùng rác luôn.

Cậu cố chịu đựng thống khổ, nhận điện thoại:

" Hả? "

" Ok, chờ tí tao đến ngayy.

"

Tại quán bar Lam Điều

Tại một góc yên tĩnh có xíu u ám, hai đàn ông đẹp trai trẻ tuổi đang ngồi, nói là đàn ông quá là miễn cưỡng, nói đúng hơn là nam sinh.

Một ly lại một ly rượu xuống bụng, tầm mắt Dung Huy dần dần mơ hồ, trước mắt xuất hiện các cái bóng chồng lên nhau, một tiểu Tinh Tú sau đó xuất hiện hai ba bốn...rất nhiều tiểu Tinh Tú.

" Hắc hắc...!Tiểu Tinh Tú, mày, mày như thế nào nhiều anh em thế? Còn...um còn giống nhau như đúc nữa....!"

"........."

" Đừng uống.

" Tiểu Tinh Tú thấy khuyên mãi không được, cuối cùng đành thừa lúc tên này không chú ý xung quanh lo la hét điên cuồng, lặng lẽ đem rượu đổi thành nước uống bình thường cùng màu.

Dung Huy uống xong lại uống tiếp, vẫn không tỉnh, ngược lại men say càng thêm nhiều, càng ngày càng say, cậu nghiêng đầu híp mắt, bật ngón tay cái like: " Tinh Tú, rượu của nhà mày..

Uống ngon quá, mùi rượu thật thơm lại ngọt! "

Quán bar này là do Tinh Tú dùng tiền tiêu vặt để mở, Dung Huy cũng có góp chút tiền, cũng được xem là một ông chủ nhỏ, nói là chia hoa hồng nhưng thật ra là chỉ muốn uống rượu miễn phí bất cứ lúc nào.

" Cũng là nhà mày.....!Nước trái cây có thể không ngọt sao.

" Tinh Tú cạn lời, đúng là say quắc cần câu rồi.

Cũng không biết tên ngốc này sao lại thế, trước đó sinh nhật cậu, thật vất vả mới có thời gian rảnh rỗi để tụ hợp bạn bè, kết quả ai nấy đều không rảnh, chỉ có Dung Huy như con cá mặn ăn không ngồi rồi.

Sinh nhật người ta đều được tặng quà, tên này thì ngược lại, cứ muốn kêu rượu, đem rót hết vào bụng rồi say xỉn, còn đem cái bản mặt như khóc tang, rõ ràng là sinh nhật bản thân mà phải đi chăm sóc tiểu thiếu gia họ Dung này.

" Nói tao nghe, có chuyện gì buồn kể tao, để tao vui chút.

"

Hai người cùng nhau lớn lên, mười năm làm bạn thân mặc chung một cái quần, hôm nay nhìn thấy vị mỹ nhân này đột nhiên say rượu, khẳng định là có biến.

" Tao...nôn..." Dung Huy đang muốn nói chuyện, bụng liền cồn cào muốn ói, anh che miệng lại, mơ hồ nói, " Tao muốn....ói...."

Tiểu Tinh Tú cũng không dám chần chừ, vội nắm cổ áo hướng toilet chạy nhanh, nếu ói tại đây không nói đến việc quét dọn, còn làm ảnh hưởng đến các vị khách đang ngồi đây nữa.

Tiểu Tinh Tú là Beta, không thể tiến vào WC của Omega, đành phải đem người nhét vào sau đó đứng bên ngoài chờ, cũng khỏi làm cho tên ngốc này nghĩ mình bị chiếm tiện nghi.

Dung Huy ghé vào bồn rửa tay ói hơn nửa ngày, ngẩng đầu lên thấy bản thân trong gương, lập tức mở to hai mặt, tràn ngập kinh hãi.

Cậu trong gương chậm rãi đưa mặt sát vào, do tác dụng của cồn nên xuất hiện việc bóng chồng chéo lên nhau, tuy vậy cậu cố gắng đập nó để thấy bóng dáng của người trong gương.

Đối diện là một mỹ nhân má hồng mặt phấn, mắt tinh mày đẹp, môi đỏ hàm răng nhẹ cắn, diễm sắc vô cùng, nhìn thật đơn thuần nhiễm vài phần tình dục, cậu chu chu miệng, chuẩn bị cùng gương hôn môi.

Trong chốc lát, Dung Huy duỗi tay vuốt gương cười, làm như đang nựng gương mặt trong gương: " Hắc hắc, mỹ nhân sao lại đẹp vậy nha? So với tôi, so với tôi kém hơn một chút, một chút thôi.

"

" Um...Sao, sao..còn kéo? "

" Nôn..."

Sau khi nôn xong rồi, đầu óc trở nên tỉnh táo, nhìn trong gương thì ra là chính mình.

Này càng không được.

Sau đó tiếp tục nhìn gương tự luyến: " Sao lại đẹp vậy chứ~ Đẹp quá trời ~ "

" Dung Huy, thế gian này còn ai có thể so sánh với ngươi sao? Không có nha, tin tưởng ta, ngươi chính là người đẹp nhất thế gian này!! "

( Do thấy câu này tự luyến xưng ta ngươi nghe ok hơn, giống hoàng hậu trong bạch tuyết nên mình sẽ đế nguyên xưng hô này lúc ảnh tự luyến nha!)

" Hôm nay ta là khách, ta mời ngươi một ly!! "

Vì con ma men ở đó còn tự luyến quá lâu, ngoài này Tiểu Tinh Tú chờ mòn mỏi, muốn biết rốt cuộc tên ngốc kia có rớt vô bồn cầu hay không, đợi trong chốc lát thấy một người đang đi tới, định kêu tìm giúp thấy dáng người đi tới, mong đợi bay đi xa.

Người đến là một thanh niên tầm 20 tuổi, thân hình cao lớn, chân dài thẳng tắp, mùa xuân nên quần áo hơi mỏng, trên người cơ bắp không rõ ràng, nhưng độ duyên dáng đường còn lộ ra vô cùng đẹp, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn phi phàm, chỉ là khí chất người kia lộ ra sát khí.

Hận không thể khắc mắt lên người kia, mỗi đường cong cơ bắp lộ ra đều tràn ngập lực lưỡng, không thể nào là Omega được.

Cậu đang suy nghĩ, liền thấy người nọ bước tới, tiến thẳng về WC Omega.

Miệng nhanh hơn não, không đợi cậu suy nghĩ kỹ, giọng nói đã vang lên: " Ê ê ê, người anh em! Phía trước là WC của Omega nha.

"

Thanh niên kia rõ ràng là đang khó chịu, không biết có phải đã gặp quá nhiều trường hợp như vậy hay không, nhíu mày ôm tay: " Tôi cần đem chứng minh nhân dân ra cho anh xem sao?"

CMND được lấy ra, vừa thấy ảnh chụp cùng giới tính, Tiểu Tinh Tú hít sâu một hơi, lập tức cười vài tiếng, khen vài câu làm lành, " Thật ngại quá, tôi cũng chỉ quan tâm một xíu, cảm phiền người anh em giúp tôi nhìn một chút, tôi có một người bạn ở bên trong lâu quá mà chưa ra, có thể giúp tôi xem cậu ấy bị lịt vô bồn cầu rồi sao mà chưa ra.

Cậu ta tên Dung Huy.

"

Người thanh niên đồng ý.

Anh vừa vào liền nhìn thấy một người đứng trước gương, bất quá không phải đang cười mà khóc, nước mắt chảy dài rồi rớt xuống.

Trên gương mặt đẹp mất đi vài biểu cảm, thay thế nó là sự tủi thân.

Thanh niên bị một màn này làm dừng bước chân, dưới chân đi thế nào cũng không được, giống như bị keo dính dán vào chân, đôi mắt dính vào người trước mắt không rời được.

Tim đập nhanh một nhịp cũng không nhận ra.

Vốn định xem một xíu, tùy ý nhìn thôi không muốn để ý nhiều, nhưng hiện tại hiểu được mấy câu kia đều vô dụng.

Quả nhiên...!thật đẹp.

" A., có soái ca...!" Dung Huy đầu óc không còn tỉnh táo nhìn trong gương xuất hiện một gương mặt khác cũng không sợ hãi, ngược lại còn cùng soái ca trong gương trừng mắt, nước mắt đang chảy cũng ngừng lại.

Dung Huy đầu óc hồ đồ, thanh niên đành tiến lên hỏi: " Cậu đây là đang...?".

"Hư...." Dung Huy lấy một ngón tay đè lên bờ môi của anh, không cho anh nói: " Nhỏ giọng một chút...!"

Nơi này không có bóng dáng của ai ngoài 2 người, thanh niên thật sự không biết nhỏ giọng cho ai nghe, nhưng nhìn người trước mắt làm như có chuyện gì đó nghiêm trọng, trong lòng có chút kì lạ mừng thầm, thế là cũng học theo Dung Huy, làm việc ngu ngốc, nhỏ giọng nói: " Cậu, đang, làm, cái, gì? "

Dung Huy cúi đầu nhìn nhìn, đương nhiên cái gì nhìn cũng không thấy ẽo, xem xong còn thần thần bí bí nói: " Có một việc rất quan trọng...rất quan trọng, tôi, tôi chỉ nói cho anh! "

Thái độ này của cậu làm ảnh hưởng đến thanh niên, hoặc không phải do thái độ mà do mặt, nên cũng nhỏ giọng nói: " Chuyện gì vậy? "

Dung Huy cố gắng thoát khỏi hơi cồn, mở to mắt nhìn thanh niên, từng chữ từng chữ nghiêm túc, đứng đắn nói:

Ta —— là —— biến —— thái!”

“……”

- ------------------- End 1 -----------------------------

Lần đầu edit, chương 1 lại hơn 2k chữ huhu.

Mong mọi người ủng hộ mình bằng cách góp ý chỗ nào sai chính tả hoặc có thể thay từ nào đó hay hơn thì góp ý giúp mình nha.

Và ủng hộ mình bằng cách cho mình một sao bằng cách nhấn dấu sao dưới góc màn hình.

Chân thành cảm ơn.

Editor có lời muốn nói: Bé công cute quá đii, tác giả miêu tả anh thụ trông ngầu lòiiii quá điiii..