Tà dương nghiêng về cuối trời. Ráng chiều nhuốm màu đỏ rực. Triển Chiêu một thân hồng y rực rỡ yên hà. Kết thúc công vụ của ngày hôm nay. Cả người đều vô cùng nhẹ nhõm. Tiệm bánh ngọt ven đường tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Triển Chiêu hít một cái. Mỉm cười bước vào.

Lão bản nhìn thấy Triển Chiêu đi vào. Vội vàng lấy một bọc giấy phía dưới quầy hàng ra đưa cho y. Nói. “Triển đại nhân. Ngài đến rồi. Đến đến đến. Điểm tâm của ngài đây!”

“Đa tạ lão bản. Tiền đây. ” Thả xuống mười mấy đồng tiền. Triển Chiêu cầm bọc giấy trở lại phủ Khai Phong.

Ăn cơm tối tắm rửa sạch sẽ. Cả người nhẹ nhàng khoan khoái. Từ trong ngăn tủ lấy ra một vò nữ nhi hồng nhỏ cất giữ đã lâu. Có một số việc phải suy nghĩ thật kỹ. Cứ tránh né mãi cũng không phải là biện pháp.

Ánh nến lập lòe. Trên bàn. Bọc bánh đậu đã mở. Rượu nữ nhi hồng xanh biếc nằm trong chén sứ. Mùi bánh ngọt ngào cùng hương rượu quen thuộc khơi dậy những ký ức rất lâu trước đây.

Nhất ẩm nữ nhi hồng. Lần đầu gặp gỡ. Miêu gia tập bạch y thiếu niên dạ nhập thâm viện. Hành sự gọn gàng tiêu sái.

Nhị ẩm nữ nhi hồng. Gặp lại nhau. Trên mái nhà bạch y thanh niên tựa thiên tiên. Trộm tam bảo. Bắt Ngự Miêu. Trương cuồng khiến cho y ước ao.

Tam ẩm nữ nhi hồng. Cẩm Mao Thử thượng kinh. Từ đó gia nhập quan trường. Không thay đổi ngạo khí quyến cuồng. Một thân ngạo cốt tranh tranh.

Tứ ẩm nữ nhi hồng. Thân nhau chẳng cần nói rõ. Hai người thầm hiểu. Hắn nhìn thấu những ưu sầu bên trong vẻ ngoài kiêu ngạo của y. Nhìn thấu nỗi cô đơn y chưa bao giờ nói ra.

Ngũ ẩm nữ nhi hồng. Không biết bao nhiêu lần so kiếm. Không rõ bao nhiêu đêm làm bạn trên mái nhà. Vốn tưởng rằng coi nhau như tri kỷ đã đủ. Vậy mà từ bao giờ tình cảm đó đã thay đổi? Là những khi tương tùy hay những lần tranh cãi ầm ĩ?

Chén thứ nhất uống làm quen. Chén thứ hai uống gặp gỡ. Chén thứ ba làm bạn. Chén thứ tư uống hiểu nhau. Vậy còn chén thứ năm? Hẳn là tương tư?

Triển Chiêu đặt ly rượu xuống bàn. Sắc mặt khẽ ửng hồng mà kiên định. Có vài điều không phải là không có. Có chút tâm tư cho dù không nói. Nhưng nó vẫn tồn tại. Không nói. Không phải là không tồn tại. Mà có vài điều. Rõ ràng trong lòng. Chỉ là không nói.

Khẽ thì thầm. “Nếu ngươi cũng không sợ thế tục. Vậy Triển mỗ cùng ngươi. Triển Chiêu… cũng không phải người sợ phiền phức.”

~~~~~ ta ~~~~~ là ~~~~~ khoái ~~~~~ nhạc ~~~~~ tiểu ~~~~~ phân ~~~~~ phân ~~~~~

Phủ Thường Châu, huyện Vũ Tiến, thôn Ngộ Kiệt.

Đầu cành chồi non nhú lên xanh biếc. Không khí thanh hàn. Hoa dại mọc lấm tấm trên mộ phần của Triển mẫu. Một chút hồng một chút vàng một chút trắng. Vài nhành cây buông xuống nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Triển Chiêu lặng lẽ đứng.

Rất nhiều hồi ức thời thơ ấu về mẫu thân, từng lời nói từng cử chỉ của mẫu thân. Rất nhiều đều ảnh hưởng đến chính mình. Vốn tưởng rằng hồi ức đã bị lãng quên. Kỳ thực lúc này mới nhận ra chưa từng quên. Chỉ là bị chôn giấu ở một nơi rất sâu. Giờ hồi tưởng lại. Cũng không có cảm giác cô đơn như khi mẫu thân tạ thế trước kia. Chỉ có vị ấm áp dịu dàng tràn ngập trong lòng.

Triển Chiêu quỳ xuống hướng về mộ bia dập đầu lạy ba cái. Rất nhiều lời muốn nói. Nhưng đến bên môi lại chỉ hợp thành một chữ.

“Nương…” Đuôi mày khóe mắt tràn ngập ý cười dịu dàng. “Con… sống rất tốt. Mọi người ở phủ Khai Phong đều thân như một nhà. Bao đại nhân quả thực là một vị quan tốt. Nhiều đêm rời giường con vẫn nhìn thấy đại nhân còn thức phê duyệt công văn. Công Tôn tiên sinh vẫn tận tâm tận lực phụ tá đại nhân. Thỉnh thoảng hài nhi bị thương cũng đều nhờ vào y thuật cao siêu của Công Tôn tiên sinh cả. Vương Triều Mã Hán bọn họ cũng đều tận trách hộ vệ đại nhân…”

Triển Chiêu hoàn toàn thả lỏng. Bắt đầu tự thuật từng li từng tí một sinh hoạt trong phủ Khai Phong. Nói nói nhưng rồi cũng không biết nói thêm gì nữa. Chỉ là tùy ý tự thuật những việc hoặc gần hoặc xa. Sự quan tâm đến mọi người lâu nay vẫn giấu trong lòng. Giờ nói ra hết. Cảm thấy thật ấm áp.

“… Trước đó vài ngày hắn bị bệnh ra không được cửa. Công Tôn tiên sinh dặn không thể uống rượu. Bộ dạng mếu máo của hắn lúc đó y như một đứa bé ấy… Nhìn thấy điểm tâm trong tiệm bánh ngọt bên đường. Rõ ràng là muốn mua. Nhưng ở bên cạnh con lại cố làm ra vẻ không nhìn thấy. Mắt làm bộ nhìn ra chỗ khác.” Niềm hạnh phúc đơn thuần thấm đẫm tràn ngập khắp trong lòng. Triển Chiêu ngẩng đầu. Trên mặt khẽ hiện lên vệt đỏ ửng. Đôi mắt hướng về phía bầu trời. Nhưng không rõ là ngắm nhìn trời xanh mây trắng kia. Hay là xuyên qua trời xanh mây trắng mà ngắm nhìn người nào đó. Khóe miệng không thể kiềm chế giương lên thành nụ cười. Cây cối che khuất khiến gương mặt y hầu như ẩn trong bóng tối. Chỉ có đôi mắt kia. Lấp lánh trong veo như minh nguyệt. Sóng mắt lưu chuyển phong hoa. Càng trở nên tuyệt thế!

“… Hắn… còn tưởng rằng con không nhìn thấy… Không biết rằng… con vẫn… nhìn hắn đây…” Giọng khẽ khàng hơn gió. Tựa như một tiếng thở dài giữa răng môi thoát ra. Như cánh hoa tàn rơi xuống mặt đất. Tiếng gió thổi cùng lời y nói xa dần xa dần trong nắng sớm. Tan biến như khói sương.

Triển Chiêu lại hướng về phần mộ dập đầu lạy ba cái. Đứng dậy đào một hộp nhỏ bên cạnh phần mộ lên. Cẩn thận bỏ vào trước ngực. Cầm lấy Cự Khuyết. Xoay người rời đi. Không quay đầu lại. Bóng lưng vẫn kiên cường như trúc!