Vu Sính Đình rạng rỡ lái xe đi xem nhà mới, địa điểm là một căn hộ rộng tám mươi mét vuông trong Tứ Hoàn.

Cô đến được tòa nhà, vào thang máy ấn tầng mười tám, sau khi ra khỏi thang máy, tay cầm túi xách, đứng nhìn một lượt xung quanh. Căn hộ có cửa sổ rất lớn, bên trong ngập tràn ánh sáng, chỉ có điều vẫn chưa dọn dẹp, trên nền xi măng còn nhơm nhớp nước, đi tới đâu là nghe thấy tiếng lẹp nhẹp đến đó. Cả không gian trống không thuần sắc xám, trên bức tường xi măng loang lổ còn nguyên những nét gạch từ lúc xây dựng.

Đây là căn hộ mà Hứa Diễn Thần đặt được từ nửa tháng trước. Nói là đặt, thực chất là qua mấy tầng quan hệ mới tranh được, nếu thông qua cách thức môi giới bình thường thì e là có muốn sờ vào cái phòng còn khó.

Năm nay là 2006, giá nhà ở Bắc Kinh ngày càng tăng cao, trung bình giá một căn hộ kèm cả các thủ tục từ mùa xuân cũng phải ngót hơn sáu nghìn, đợi đến mùa hè đã leo lên hơn bảy nghìn, nếu không nhanh tay mà đợi đến cuối năm thì hẳn là phải hàng vạn.

Lúc này, Hứa Diễn Thần bước ra từ căn phòng bên cạnh, duỗi tay ôm Vu Sính Đình, cọ cọ chóp mũi lên vai cô: “Em thấy chỗ này thế nào?”

Vu Sính Đình hài lòng gật đầu, “Chọn được chỗ này đúng là không tồi. Đi lại tiện lợi, gần trạm tàu điện ngầm, quan trọng là cũng dễ cho anh đi làm.”

“Ừ, tháng Chín sẽ bắt đầu trang hoàng, không phải em thích có gác lửng sao.” Hứa Diễn Thần vừa nói vừa đưa tay chỉ lên tường, “Anh định bỏ bức tường này đi, thiết kế một cái gác lửng, đến lúc đấy cho thêm cái tivi làm phông nền.” Thấy Vu Sính Đình nhoẻn miệng cười, anh ta vui mừng khôn xiết.

Hứa Diễn Thần khẽ cười một tiếng, vùi đầu vào cổ cô rồi nói: “Dù sao cũng tùy hết vào ý em, đợi mấy năm nữa anh đổi cho em một căn lớn hơn, em phải chịu thiệt một chút rồi.”

Vu Sính Đình nghe ra ý lấy lòng trong lời nói của anh ta, vui vẻ đi đến trước cửa sổ, phóng tầm mắt về phía xa nhìn phong cảnh dưới chân. Những tòa nhà trước mắt hòa cùng với ánh mặt trời chói lòa thành tấm bản đồ sống động. Nơi đây đã ghi dấu niềm tin của cô trong mấy năm qua, đối với cả cô lẫn Hứa Diễn Thần đều vô cùng quan trọng.

“Tiền sửa sang cứ để em.”

Giọng điệu của cô dường như không phải là giọng thương lượng.

Sắc mặt Hứa Diễn Thần trầm xuống, anh ta hoàn toàn không ngờ cô lại chủ động đưa ra yêu cầu đó.

Vu Sính Đình trầm ngâm chốc lát, rồi nắm tay anh ta và giải thích: “Em biết anh đã trả xong tiền nhà rồi, nhưng em vẫn muốn chia sẻ với anh, em không muốn để một mình anh chịu gánh nặng.” Cô biết Hứa Diễn Thần mới thanh toán xong tiền nhà, chắc chắn tài chính có chút khó khăn.

Lúc này Hứa Diễn Thần mới tươi tỉnh hơn một chút, cũng có chút cảm động vì sự quan tâm của cô. Lúc mua nhà, vì vấn đề tiền nong nên anh ta không bàn bạc với cô, chỉ hỏi cô thích loại nhà nào, thiết kế ra sao cũng dựa theo ý cô, một phần nữa là sợ phía bố mẹ cô dị nghị, nên đến giờ anh ta mới lẳng lặng thanh toán hết.

Hai người ôm nhau, Hứa Diễn Thần cúi đầu hôn lên trán cô, bờ môi dần đi xuống, đúng lúc điện thoại của Vu Sính Đình đổ chuông. Hứa Diễn Thần đặt cằm lên đỉnh đầu cô, thở hắt ra một hơi rồi mới lưu luyến buông cô ra. Vu Sính Đình đỏ mặt, lấy điện thoại ra: “Mẹ ạ?”

“Đang ở đâu đấy, mẹ với bố con chờ con cả nửa ngày rồi đấy.” Người gọi điện đến là mẹ Vu Sính Đình.

“Một lúc nữa con đến ngay đây.”

“Ừ được, mẹ với bố con đi trước. Con không được đến muộn đâu đấy.”

“Con biết rồi.”

Hứa Diễn Thần nhíu mày, thần sắc đã bình thường trở lại, cười ngượng ngùng với cô: “Để anh đưa em đi.”

“Không cần đâu, hôm nay anh có hẹn với khách hàng còn gì. Em nói rồi đấy nhé, tiền sửa sang lại cứ để em, em biết anh có thể trả, nhưng căn hộ này là của cả hai chúng mình. Nhắc anh lần nữa này, không được phân rạch ròi như thế nữa!”

Hứa Diễn Thần là bạn trai của Vu Sính Đình đã năm năm. Hai người quen biết trong một buổi giao lưu với sinh viên năm hai, khi đó Hứa Diễn Thần đang học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh. Hơn cô bốn tuổi, từ năm thứ hai đại học đến khi đi làm, Hứa Diễn Thần cũng tích lũy được chút kinh nghiệm, không lâu sau thì mở một công ty nhỏ.

Mấy năm qua, Vu Sính Đình vẫn luôn thầm lặng đứng sau cổ vũ anh ta. Để có ngày hôm nay, cả hai đã phải chịu áp lực rất lớn, bạn bè dị nghị, người nhà gây khó dễ, đến giờ thì anh ta cũng đã trụ vững được.

***

Vu Sính Đình vội vàng đến chỗ hẹn, lúc này đồ ăn đã được bày lên hết.

“Bố mẹ, cô, để mọi người đợi lâu rồi.” Cô cúi đầu chào, vừa nâng mí mắt lên nhìn liền kinh ngạc nói: “Bác Phùng, bác cũng ở đây ạ?”

Bà Vu liền trách: “Ừ, đã bảo con đến sớm rồi. Thủ trưởng và Mộ Huân đều đợi con đấy!”

Phùng Tranh Hiến lên tiếng giải vây: “Không sao, bác cũng vừa đến thôi mà.”

Vu Sính Đình có chút nghi hoặc, gật đầu, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông trẻ cạnh Phùng Tranh Hiến, cô lập tức biến sắc. Người đàn ông ấy có khuôn mặt tương tự Phùng Tranh Hiến. Bấy giờ cô mới hiểu ra, đây không phải là bữa cơm thân mật gì cả, mà chính là quả lừa bố mẹ cô ném ra để cô gặp mặt bề trên của đối phương, bàn chuyện đính ước đã từng hứa hẹn. Cô đã nghiêm túc từ chối mấy lần, không ngờ lại bị chính người nhà đưa đến bữa tiệc hồng môn này.

“Sính Đình, lại đây cô giới thiệu cho cháu.” Bà cô vừa cười vừa kéo tay cô quay sang phía người đàn ông: “Mộ Huân à, đây là Sính Đình, chắc là hai đứa gặp nhau lúc còn bé rồi.”

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông chỉ lướt qua Vu Sính Đình trong chốc lát. Hẳn là do tính chất nghề nghiệp, trên người anh ta tản ra thứ khí thế vô cùng mạnh mẽ. Chỉ chạm mắt mấy giây, nhưng Vu Sính Đình đã cảm thấy luồng áp lực bủa vây lấy mình.

“Sính Đình, đây là người mà cô thường nhắc với cháu, Phùng Mộ Huân, con trai của bác Phùng.”

Vu Sính Đình ngồi thẳng người, chính thức nhìn Phùng Mộ Huân, không hề khách sáo. Người đàn ông trước mặt mặc một bộ âu phục màu xám, trông rất điềm đạm, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú, đường nét ngũ quan rõ ràng, đôi mắt đặc biệt sắc sảo.

Bà cô kéo cô ngồi xuống cạnh Phùng Mộ Huân, rồi về chỗ ngồi và cười với cô: “Mộ Huân phải xuống Hồ Nam học trong học viện quân sự, đến giờ mới được điều về Bắc Kinh.”

Vu Sính Đình làm mặt lạnh, chỉ ậm ừ kiểu mơ hồ.

Trên bàn cơm, người nhà của Vu Sính Đình trò chuyện vui vẻ với Phùng Tranh Hiến, Phùng Mộ Huân cũng trao đổi vài câu với bà Vu, dù chưa nói gì với Vu Sính Đình nhưng ánh mắt vẫn chưa dời khỏi cô. Không ngờ, cô cũng lướt ánh mắt qua. Ánh mắt ấy quá phức tạp, vừa như đồng ý, lại càng như không cam lòng. Lông mày Phùng Mộ Huân khẽ nhíu lại, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh.

Còn đang trong chủ đề công việc, nhưng bà cô sắm vai bà mối lại thật sự rất có trách nhiệm, câu chuyện ngẫu nhiên được lái sang Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân. Ông bà Vu cũng phụ giúp một tay.

“Sính Đình này, năm nay cháu mới hai mươi tư nhỉ? Giờ đang làm gì?” Phùng Tranh Hiến im lặng một lát rồi mới đặt câu hỏi.

Vu Sính Đình gật đầu, “Cháu đang làm ở Quốc Kiểm ạ.”

Bà cô tiếp lời luôn: “Thủ trưởng, Sính Đình học ở Đại học địa chất, tốt nghiệp ra trường liền làm giám định đá quý, nhỏ hơn Mộ Huân sáu tuổi, vừa xinh nhỉ.”

“Công việc này kể ra cũng mới mẻ, hôm nào phiền cháu đến nhà xem hộ bác con dấu ngọc thạch Mộ Huân mới mang về nhé.”

“Phiền gì đâu, sớm muộn gì cũng là người một nhà mà.”

Phùng Tranh Hiến cười xua tay: “Chuyện này không vội, cứ để hai đứa từ từ tìm hiểu.”

Vu Sính Đình nghe mà phát hoảng, trong lòng bực tức. Nổi giận với bố mẹ cũng không được, mà phi ánh mắt tức tối về phía bà cô cũng chẳng xong, cô không thể làm gì khác ngoài cắm đầu ăn, thỉnh thoảng Phùng Tranh Hiến hỏi vài câu thì cô ngập ngừng đáp lại, khiến Phùng Tranh Hiến còn tưởng cô con dâu tương lai này đang xấu hổ.

Phùng Mộ Huân nói chuyện với ông Vu, nhiều lần vô tình liếc qua Vu Sính Đình, cô không nói nhiều, trả lời như cho có lệ, sắc mặt cũng có chút cứng nhắc. Phùng Mộ Huân chăm chú đánh giá cô, so với hồi còn bé, cô cũng không thay đổi nhiều, chỉ là gương mặt chín chắn hơn một chút, mái tóc đen suôn mượt được buộc gọn sau đầu, đuôi tóc rủ xuống bờ vai, đôi mắt rất có hồn, trong và sáng vô cùng. Nhưng cả quá trình ấy, cô vẫn không liếc nhìn anh lấy một cái, chỉ vùi đầu ăn cơm, anh biết, cô có chút bài xích cuộc gặp gỡ ngày hôm nay.

Đề tài của cả cuộc trò chuyện vẫn xoay quanh Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân, lúc này, cô mới nhận ra tính chất nghiêm trọng của tình hình. Thì ra, bố mẹ hay nói, đợi Phùng Mộ Huân nhận được lệnh điều động thì sẽ tính chuyện đính hôn cho hai người, đây hoàn toàn là việc nghiêm túc, không phải mấy câu lải nhải tào lao cô vẫn hay nghe thấy.

Chuyện tình cảm mà vẫn có người muốn lo thay. Vu Sính Đình nghĩ đến tương lai của cô và Hứa Diễn Thần, chỉ sợ không gặt được kết quả như mong đợi, trong lòng chợt có cảm giác khó chịu.

***

Sau bữa cơm, ông bà Vu đi trước, bà cô đứng ở cửa vỗ tay cô, để lại câu nói mang hàm ý sâu xa: “Hai đứa cứ tiếp tục trao đổi đi.”

Trên bậc thang chỉ còn lại Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân. Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, xung quanh đặc gió lạnh. Không hiểu là do căng thẳng hay lạnh, Vu Sính Đình bất giác tóm chặt vạt áo, vén lọn tóc rối trên trán ra sau tai, bốn mắt nhìn nhau, cô miễn cưỡng nở một nụ cười.

Thẳng thắn mà nói, đây là lần đầu tiên Vu Sính Đình nhìn thấy một người đàn ông có khí thế mạnh mẽ như vậy, tướng mạo khôi ngô, quanh mình tản ra luồng khí vô hình khiến người khác thấy áp lực. So với ấn tượng từ hồi nhỏ thì hoàn toàn khác biệt, hiện giờ muốn nói chuyện với anh cũng phải thật cẩn thận, quan sát kĩ sắc mặt, không hề giống với một người bình dị cô gặp trong quân khu, mà là người lạnh lùng, kiệm lời, nghiêm túc. Nói cách khác thì giờ đây anh có mị lực đầy nam tính, vẻ trầm ổn lịch lãm hẳn là kết quả của mấy năm học trong quân đội.

“Sống ở đâu vậy?” Anh trầm giọng hỏi, ánh mắt đầy nghiêm túc, lại như đang ra lệnh. Thân hình cao lớn bất động vài giây, không đợi cô trả lời, anh đã sải những bước dài xuống bậc thang đi lấy xe.

“Phùng…” Cô vội vàng gọi, Phùng Mộ Huân liền dừng lại, xoay người nhìn cô.

Vu Sính Đình đi vài bước về phía trước, thấy vẻ nghiêm nghị của anh thì có chút hối hận. Cô suy nghĩ kĩ rồi cố giả vờ bình tĩnh, dõng dạc nói một câu, “Phùng Mộ Huân, tôi có xe, không làm phiền anh, cảm ơn.” Nói đến đây, cô dè dặt chỉ về chiếc Audi đỏ ở phía trước.

“Còn nữa, thật ra tôi đã có bạn trai rồi.” Cô dứt khoát nói thẳng.

Phùng Mộ Huân nghe xong không đáp lời, ánh mắt sắc bén lướt qua Vu Sính Đình, như thể đang đợi cô nói tiếp.

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn nói rõ ràng với anh, để bác Phùng không hiểu lầm, với lại đỡ cho mọi người tốn thời gian. Rất xin lỗi.”

Đợi một lúc lâu, thấy người bên cạnh không có phản ứng, Vu Sính Đình ngẩng đầu nhìn anh. Mặc dù người đàn ông vẫn mang thần thái điềm tĩnh, ánh mắt hờ hững, nhưng dưới cái nhìn của anh, cô bỗng thấy chút bất an.

Anh trầm mặc vài giây nữa rồi mới lên tiếng: “Nói xong rồi?” Giọng nói trầm thấp, không hề có vẻ tức giận mà là hoàn toàn bình thường.

“Ừ.” Vu Sính Đình run rẩy gật đầu với anh.

Lúc này, anh thong dong đi về phía chiếc Hummer, mở cửa, lên xe rồi đi mất.