Dịch: Hoàng Hi Bình

***

11:33 đêm.

Ở tầng một, phòng khám tư vấn tâm lý.

Đỗ Duy ngồi trên sô pha, nhìn lên đồng hồ cổ và Annabellele treo trên tường.

Xung quanh là bột xương, nước thánh, một chiếc bật lửa có thể đối phó với ác linh, con dao găm hình thánh giá bằng bạc của Andrew Dawkwe, và chiếc mặt nạ trắng.

Hắn đã duy trì tư thế này, trong một thời gian.

Sáng sớm ngày mai, Người Đuổi Quỷ do giáo hội phái đến sẽ đến.

Dựa theo lời giải thích của cha Tony, họ đã mang theo một số vật phẩm đặc biệt do giáo hội thu thập, có thể dùng để kiềm chế sự lan truyền của The Nun, và thậm chí niêm phong chúng lại.

Tất nhiên, họ sẽ đến phòng khám tư vấn trước để giải quyết những rắc rối của Đỗ Duy-hai ác ma mà Đỗ Duy đã mơ hồ đề cập.

Nhưng dẫu sao đi nữa, đó cũng là chuyện của ngày mai.

Xem ra, những đồng nghiệp này tạm thời không giúp được gì.

Hiện giờ rắc rối lớn nhất của Đỗ Duy chính là lời nguyền không thể hóa giải của The Nun, mỗi khi chìm vào giấc mơ, hắn sẽ tiếp xúc với The Nun. Ban đầu là không thể mở mắt, giống như bị bóng đè, dù cho ý thức tỉnh táo cũng không thể mở mắt, chỉ có thể đợi đến thời khắc cuối cùng, tỉnh lại từ trong mộng cảnh, mới có thể đối diện với The Nun.

Đương nhiên, sau khi bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, sau khi cánh tay phải đã ác linh hoá thành công, Đỗ Duy ở trong mộng mới có chút cơ hội chống cự, đã có thể điều khiển cánh tay phải.

Nhưng...

Mỗi khi nằm mơ, Đỗ Duy lại thấy khoảng cách giữa mình và The Nun đó đang nhanh chóng rút ngắn lại.

Ngay từ lúc, The Nun đang lơ lửng trên người, hai bên cách nhau chừng 2-3 mét.

Lần thứ hai, khoảng cách được giảm bớt một phần ba.

Và hôm qua, không hiểu sao hắn lại gần như tiếp xúc trực tiếp, bàn tay phải bị The Nun chạm vào, có thể cảm nhận rất rõ ràng sự kinh khủng của những chiếc móng sắc nhọn trên mu bàn tay mình.

"Thật kỳ quái."

Đỗ Duy ngừng nhìn chiếc đồng hồ cổ và Annabellele, ngược lại đưa mắt tập trung vào cánh tay phải của mình.

Trắng nõn, với các đốt ngón tay rõ rệt.

Lúc chưa bước vào trạng thái ác linh hoá, cánh tay phải này vẫn bình thường. Sau khi tiến vào ác linh hoá, nó dường như đã trở thành một thi thể, mất hết cảm giác.

Nhưng hiện giờ, Đỗ Duy có chút khó hiểu, trong giấc mộng ngày hôm qua cánh tay phải của hắn cũng tiến vào trạng thái ác linh hoá, nhưng hắn cảm thấy...

Dường như một cái gì đó đã thay đổi.

Mộng mơ và thực tại dường như đang dần lẫn lộn vào nhau...

Và đêm nay, chỉ cần đi vào giấc mộng, nhất định hắn sẽ gắn chặt vào với The Nun.

Trong hiện thực, Đỗ Duy vẫn có thể bảo vệ bản thân trước ác linh thông qua phân tích và một số vật phẩm của Người Đuổi Quỷ, thậm chí là phản công.

Nhưng ở trong mơ, hắn không có bất kỳ cơ hội nào phản kháng, thậm chí không thể thoát khỏi mộng cảnh.

Vì vậy, hắn đã chuẩn bị suốt đêm.

Tất nhiên, một số người gọi đây là "tu tiên".

Mà Đỗ Duy cũng không có ý định trở về phòng ngủ, hắn dự định ở ngay tầng trệt. Mặc dù đồng hồ cổ và Annabelle cũng nguy hiểm, nhưng vẫn an toàn hơn The Nun nhiều.

Quá khứ khiến Đỗ Duy rất không thích lũ ác linh, giờ phút này lại có vẻ vô cùng nhẹ nhõm.

Ngay cả con búp bê xấu xí Annabelle, cũng khiến Đỗ Duy cảm thấy một sự sự thân thiết khó tả.

The Nun ở đẳng cấp cao hơn, nguy hiểm hơn nhiều ác linh, cấp tiếp theo chính là lũ ác linh. Xuống chút nữa mới là Đỗ Duy.

Lúc này, hắn lấy smartphone ra xem giờ, còn 3 phút là tới 12 giờ, còn 6 tiếng nữa là đến rạng đông.

Vì vậy, Đỗ Duy lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc cho mình.

Rất ít khói...

Đột nhiên, hắn nhìn vào làn khói đang bốc lên, tự cười một mình: "Nếu không chết trong tay ác linh, thì có lẽ mình sẽ chết vì ung thư phổi."

Thực ra hắn không thích hút thuốc, khi còn ở nhà cũng rất ít hút thuốc, nhưng áp lực do The Nun tạo ra cho anh quá lớn.

Giống như đi dây ở độ cao 100 mét, nếu không cẩn thận, sẽ bị ngã.

"Phù..."

Hút xong điếu thuốc, Đỗ Duy lại liếc nhìn thời gian, phát hiện đã đến 12 giờ.

Sau đó, hắn thở phào nhẹ nhõm, lại châm một điếu thuốc khác.

6 tiếng không phải là ngắn.

Nhưng khi châm thuốc xong lại nhíu mày.

"Dường như có chỗ nào đó không đúng, mình đã bỏ sót điều gì?"

Hắn đột ngột đứng dậy, nhìn vào tầng trệt của phòng khám tư vấn.

Không có gì bất thường xảy ra xung quanh, đồng hồ cổ treo tường, và Annabelle lặng lẽ được đặt trong tủ kính.

Không có bóng người, không có tiếng gõ cửa, không có đèn nhấp nháy, không có TV tự động mở, và vòi nước trong phòng tắm trên tầng hai cũng không tự mở, không có tiếng nước chảy.

"Không đúng."

Đỗ Duy liếc nhìn thời gian một lần nữa, bây giờ là 12:03.

Theo quy tắc trước đây, hai ác linh trong nhà sẽ hoạt động sau 12 giờ, tuy mức độ hoạt động đã giảm đi rất nhiều từ khi có thêm đồng hồ cổ và Annabelle, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí vô cùng ức chế, đè nén…

Nhưng hôm nay, cứ như chúng đã hẹn trước, không có động tĩnh gì.

Ngay cả chiếc mặt nạ vừa mới đem vào phòng khám tư vấn, cũng yên lặng đến đáng sợ.

Quá mức bình thường...

Ánh mắt của Đỗ Duy lập tức lạnh lẽo, tiến thẳng vào tầng thứ ba Quỷ Nhãn.

Giây tiếp theo, mặt hắn lập tức đờ ra, hơi thở cũng ngừng lại.

The Nun trong mộng đang ngồi đối diện với hắn.

Lúc này, Đỗ Duy đang đứng trước sô pha, The Nun đang ngồi ở vị trí của bệnh nhân, cứ như thể bác sĩ đang muốn giải thích điều gì đó cho bệnh nhân.

"Đây là mơ? Hay là hiện thực?"

Đỗ Duy tự hỏi mình, hắn buộc bản thân phải bình tĩnh, giữ lý trí.

Sau đó, hắn đối mặt với The Nun, bốn mắt chạm nhau.

Trước kia The nun chỉ tồn tại trong mơ, Đỗ Duy không nhìn rõ, nhưng bây giờ ở khoảng cách gần như vậy, hắn có thể nhìn thấy hết.

Trong mắt Đỗ Duy, The Nun sĩ mặc đồng phục giống như một linh mục, đầu được che bởi áo khoác và khăn trùm đầu, trên ngực đeo một cây thánh giá. Chỉ có một đôi bàn tay nhăn nheo xám xịt với những chiếc móng sắc nhọn, cùng với khuôn mặt, mà chỉ cần nhìn đã đủ khiến cho người ta phải phát run.

Khuôn mặt của nó rất lạ, làn da xám xịt, giống như người chết lâu ngày, ngũ quan trên khuôn mặt không cân xứng, miệng nó khép lại, lộ ra một màu tím sẫm, mũi giống mỏ ưng nhưng lại rất cao.

Điều khiến người ta ghê sợ nhất chính là đôi mắt của nó, hốc mắt sâu và lõm xuống, gần như không nhìn thấy mí mắt, như từng bị lửa thiêu cháy, đen ngòm đáng sợ, ánh mắt khác hẳn người thường.

Tròng trắng mắt của nó có màu vàng sẫm, con ngươi của nó giống như một chấm đen nhỏ, lạnh lùng và tàn nhẫn, tràn đầy ác ý mạnh mẽ.

Đỗ Duy hít sâu một hơi, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, sau đó hắn suy nghĩ một chút, châm một điếu thuốc cho mình rồi ngồi xuống.