Dịch: Hoàng Hi Bình & Minachan

Biên: Hoàng Hi Bình

Trong nhà thờ, tại nơi lần đầu tiên hắn nói chuyện với Cha Tony.

Đỗ Duy vô cảm kể lại tường tận giấc mơ kỳ quái của mình, trí nhớ của hắn rất tốt, có thể kể lại rất rõ ràng từng chi tiết.

Sau khi Cha Tony nghe xong, khuôn mặt của ông bỗng trở nên vô cùng khó coi.

"Con có chắc thứ mà mình đang miêu tả, thực sự mặc một đồ của giáo sĩ? Không phải loại quần áo khác? Con biết đấy, có rất nhiều bộ đồng phục giống với đồ của các giáo sĩ hay mặc."

"Con rất chắc chắn. Thưa cha, con nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cha, cha đang sợ điều gì?"

Đỗ Duy nhìn vào ánh mắt của Cha Tony, thấy được sự sợ hãi và run rẩy, như thể một con cừu non yếu ớt nhất gặp phải một con mãnh hổ đói khát.

"Con không hiểu đâu, Đỗ Duy, con..."

Cha Tony nắm cánh tay phải đang run rẩy của mình, cố gắng trấn tĩnh nhưng điều đó là không thể, rất khó chiến thắng nỗi sợ trong lòng.

"Hít thở sâu, thưa Cha, giữ nhịp thở của Cha, kiểm soát nó, và Cha sẽ thấy rằng cảm xúc chỉ là một cơ chế vận hành của cơ thể người."

Đỗ Duy cau mày, lạnh lùng nhìn ông, cố gắng dùng những ám thị để đưa Cha Tony thoát khỏi trạng thái sợ hãi này.

Đồng thời, hắn cũng tò mò, tại sao Cha Tony lại phản ứng dữ dội như vậy, sau khi nghe mình kể về cái thứ trông giống như nữ tu mà mình đã mơ thấy?

Chẳng lẽ thứ đó còn nguy hiểm hơn cả ác linh?

Phải biết, dù là trước kia, khi mình kể chuyện đang bị 2 ác linh đeo bám, ông ta cũng chỉ tỏ ra ngạc nhiên và khó hiểu mà thôi.

Với Đỗ Duy, điều này đã tiết lộ rất nhiều thông tin.

Nhưng bây giờ...

Anh cảm thấy những phiền phức trên người mình, chẳng những không giảm mà còn ngày càng tăng lên.

Lúc này, Cha Tony cuối cùng cũng đã trấn tĩnh.

……….

"Phù……"

Cha Tony nhìn Đỗ Duy và nói với vẻ xúc động: "Xin hãy tha thứ cho hành vi thất lễ hồi nãy của Cha. Những gì con đã mơ thấy thực sự rất khủng khiếp. Xin đừng miêu tả nó bằng những từ ngữ trực tiếp như vậy, Cha không muốn dính líu đến thứ này."

"Từ ngữ trực tiếp là gì?"

Đỗ Duy cau mày, móc sổ bệnh án mang theo bên người ra, lấy cây bút chì viết lên giấy 2 chữ cái, sau đó đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Cha Tony.

Cha Tony nhìn lên tờ giấy: TN?

Đây là viết tắt của từ The Nun.

"Đúng, không nên nhắc đến nó."

Cha Tony thở dài và tiếp tục: "Con biết đấy, ác linh có tính lan truyền. Khi con nhìn thấy thông tin về nó, con sẽ là mục tiêu của nó."

"Có một số thứ còn đáng sợ hơn cả ác linh, tính lan truyền cũng mạnh hơn. Sau khi con tiếp xúc với chúng, con thậm chí có thể lan truyền rộng rãi chúng qua tên gọi, ngôn ngữ, v.v…, và trở thành những tồn tại vô cùng đáng sợ."

Đỗ Duy cau mày nói: "Nếu theo như lời của cha nói, vừa rồi con đã nói đến thông tin về nó, vậy cha cũng sẽ là mục tiêu của nó."

Cha Tony trả lời: "Vì đây không phải là tên của nó nên cha ổn."

Nói đến đây, Cha Tony gõ vào 2 chữ cái trên tờ giấy, cẩn trọng nhìn Đỗ Duy và nói: "Đây là một lời nguyền, một lời nguyền không thể giải trừ."

Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Vậy ý của cha là, con đã bị cái gì đó để mắt tới? Nếu so với ác linh thì sao?"

"Nguy hiểm hơn gấp nhiều lần."

Cha Tony hắng giọng, sắp xếp lại những suy nghĩ của ông và nói với giọng phức tạp: "Cha đã từng đề cập với con về chuyện của Bắc Brook, và tất cả Người Đuổi Quỷ ở New York."

Đỗ Duy gật đầu nói: "Đúng, Cha bảo bọn họ đã chết liên tục mấy nhóm. Người Đuổi Quỷ mới do giáo hội phái đến còn chưa tới, cho nên con mới gặp nhiều phiền phức thế này."

Cha Tony trầm ngâm rồi nói: "Thực ra tổng cộng có tới 6 tốp người đã chết, tổng cộng là 13 Người Ngự Quỷ. Có lẽ trong tương lai gần, giáo hội sẽ không cử người tới nữa, cho đến khi tìm được Người Ngự Quỷ lợi hại hơn."

Nghe vậy, Đỗ Duy không khỏi bực bội: "Vậy thì thưa Cha, cha đã báo cáo chuyện của con lên giáo hội chưa? Bởi theo như lời của cha, cho dù giáo hội xác nhận con thật sự bị ác linh ám, thì cũng phải rất lâu nữa mới có người tới xử lý, đúng vậy không?"

"Cha rất xin lỗi……"

"Vậy hãy cho con biết lý do."

Đỗ Duy muốn nổi điên nhưng hắn biết mình không có quan hệ gì với cha Tony. Thân phận của ông ta, có lẽ chỉ là nhân viên hậu cần trong nhà thờ chịu trách nhiệm cung cấp thông tin và vật tư cho Người Đuổi Quỷ mà thôi.

"Đừng nói với con, nó có liên quan gì đến thứ quái quỷ mà con mơ thấy đêm qua."

Cha Tony bất lực nói: "Đây là sự thật. Trong những ngày đầu tiên, không ai biết làm thế nào mà thứ này xuất hiện ở New York. Sau đó, có người suy đoán rằng nó có thể là một ác quỷ do ai đó vô tình triệu hồi, nhưng biết cũng đã muộn. 13 Người Đuổi Quỷ liên tục chết vì những vụ việc liên quan đến nó."

"Bất cứ ai tiếp xúc trực tiếp với nó đều sẽ gặp tai nạn."

"Từ khi nó xuất hiện đến nay, đã có hơn 200 người chết."

Nói xong, Cha Tony làm dấu thánh giá trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện.

Đỗ Duy vẫn bình tĩnh, không chút dao động.

Hơn 200 người, nghe thì có vẻ rất nhiều, nhưng thực tế lại rải rác khắp New York. Mà dù chỉ trong khu Bắc Brook, cũng sẽ không gây ra bất kỳ náo động nào.

Dù sao, ác linh có rất nhiều cách để giết người, chẳng hạn như tai nạn xe cộ, chuyện ngoài ý muốn. Không có người bình thường nào lại đi suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, nhiều nhất cũng chỉ nghĩ đó là kẻ giết người hàng loạt mà thôi.

Hơn nữa, mấy người này có chết cũng chả liên can gì đến Đỗ Duy.

Thản nhiên.

Đỗ Duy xoa trán, hỏi Cha Tony: "Thưa cha, New York đã xảy ra chuyện khủng khiếp đến mức này, giáo hội chắc chắn sẽ không bỏ mặc. Nhưng tại sao đến giờ vẫn chưa phái Người Đuổi Quỷ tới giải quyết?"

Cha Tony thở dài nói: "Bởi vì Người Đuổi Quỷ đời trước từng dùng biện pháp nào đó để kiềm chế nó. Nhưng theo như tình trạng hiện giờ của con, có lẽ kiềm chế này đã mất hiệu lực, nó sẽ sớm có hành động."

"Chà, con nghĩ mình cần biện pháp này."

Đỗ Duy đau đầu, 2 ác linh ở nhà cộng thêm cái đồng hồ cổ quỷ sứ đã đủ mệt rồi, giờ lại thêm cái thứ còn kinh khủng hơn này nữa.

Nhưng từ khi nào...

Cha Tony nghe được lời của Đỗ Duy, nhưng lắc đầu nói: "Cha xin lỗi, bác sĩ Đỗ Duy, vì một vài lý do, cha không thể tiết lộ cách kiềm chế nó. Chỉ có Người Đuổi Quỷ của giáo hội, mới được biết thông tin quan trọng này."

"Vậy sao?"

Đỗ Duy nhìn vào mắt của ông, hắn phát hiện mí mắt của Cha Tony khẽ run lên, mắt đảo qua đảo lại.

Lại nhìn bàn tay của ông ấy, đan chéo vào nhau, xoa nhẹ.

Rõ ràng, đây chỉ là một cái cớ.

Vì vậy, hắn đột nhiên cười: "Con cần phải làm gì?"

Cha Tony hơi kinh ngạc, ông im lặng suy tư.

Đỗ Duy không vội, chỉ lạnh lùng nhìn ông, cứ như người đang nôn nóng không phải hắn, mà là Cha Tony.

Khoảng 3 phút sau.

Cha Tony thở dài, nói: "Nếu con đã quyết tâm, cha quả thật có một việc cần con giúp đỡ."

Nói xong, ông ấy lại thêm một câu: "Có liên quan đến bà Mina. Anh trai của bà ấy, Luke Conan Doyle, đã biến mất 2 ngày trước. Có khả năng ác linh đã tấn công anh ta, chính là thứ đã từng tập kích con."

"Tất nhiên, chuyện này đã trôi qua, nhưng tác động mà nó mang lại vẫn chưa chấm dứt. Chồng của bà Mina, cũng đã gặp phải một sự kiện ác linh trong đêm mưa hôm qua. Theo tin nhắn cuối cùng mà anh ấy gửi đi, anh ấy đang ở trên một chiếc xe buýt kỳ lạ. Lúc đó là 2:12."

"Ác linh, vốn có tính lan truyền..."

"Cho nên, Cha muốn con lên chiếc xe buýt này, điều tra thông tin về nó và nghĩ cách kiềm chế nó."