Cha Trương thấy Trương Đại Bảo ngơ ngác liền đem chiếc đĩa giấu vào tay nải đồ ăn.

Sau đó ôm chặt cứng cái tay nải còn cẩn thận nhìn xem có ai phát hiện hay không.

Thứ đáng giá như này ôm trong người chẳng khác gì ôm vàng cả: Tức phụ lão nhị thứ này đáng giá chúng ta mau về nhà rồi nói tiếp

Thẩm Thiệu Thanh buồn cười nhưng không cản ông: Được vậy ăn chút gì đó liền về nhà

Không được, chúng ta vừa đi vừa ăn là được.

Ở đây thêm lúc nào tâm tình ta liền không yên Cha Trương cực kỳ kiên quyết muốn đi ngay.

Ông sợ nãy giờ có người nào đó nghe thấy bọn họ nói chuyện liền giở tâm tư xấu.

Tranh thủ lên đường về nhà sớm cho an toàn.

Trương Đại Bảo và Trương Tam Bảo nhất nhất đều đồng ý.

Khuôn mặt cả hai cũng trở nên cực kỳ căng thẳng.

Ánh mắt không tự chủ lâu lâu nhìn xung quanh hệt như ăn trộm là bọn họ chứ không phải người khác.

Thẩm Thiệu Thanh hiểu tâm lý bọn họ lúc này cũng không dám nhiều lời xách mấy túi đồ ăn cùng bọn họ trở về.

Trên đường năm người tranh thủ vừa ăn vừa đi không dám nghỉ lúc nào hại Thẩm Thiệu Thanh suýt nữa chết lâm sàng giữa đường.

Cha Trương vừa lo hắn mà vừa sốt ruột.

Ôm tay nải chặt cứng không dám buông chỉ đành chốc chốc dừng một chút cho Thẩm Thiệu Thanh nghỉ cầm hơi.

Sao hôm nay các ngươi lại về sớm vậy? Mẹ Trương và đại tẩu chạy ra đón bọn họ thấy Thẩm Thiệu Thanh mặt mày không còn huyết sắc thì hết hồn còn tưởng hắn sắp chết liền lôi vào ghế.

Thẩm Thiệu Thanh đúng thật là sắp chết rồi.

Cả người hắn bủn rủn đến kinh người.

Có cảm giác như linh hồn và thể xác sắp tách nhau luôn rồi.

Phải nhờ mẹ Trương và đại tẩu đút vài miếng nước đường mới hồi phục lại tinh thần.

Trương Nhị Bảo cũng hết sức chăm chỉ bóp chân cho hắn lâu lâu còn ngó xem hắn còn sống không.

Cha Trương về đến nhà rồi liền nhẹ nhõm hẳn.

Đợi Thẩm Thiệu Thanh đỡ rồi mới kể lại lý do.

Cả nhà vừa nghe thấy đều giật mình không thôi.

Đối với hành động của cha Trương nhất nhất tán thành.

Mẹ Trương vừa lo vừa trách Thẩm Thiệu Thanh sao lại mang đồ quý như vậy đi bán.

Lỡ có ai biết rồi cướp mất thì sao.

Cha Trương thấy Thẩm Thiệu Thanh khỏe rồi liền đưa cái đĩa trả lại cho hắn dặn hắn nên cất kỹ tránh để mất.

Thẩm Thiệu Thanh đẩy lại cho ông vừa cười vừa nói: Nếu cha thích liền cầm lấy dùng.

Sau này ta sẽ mua cho cha nương thứ tốt hơn

Cha Trương với mẹ Trương đều giật mình: Đừng hồ nháo, thứ này rất quý ngươi cất đi sau này để lại cho con cháu Mẹ Trương gật đầu đem đĩa sứ bỏ kỹ vào tay hắn.

Thẩm Thiệu Thanh đầy mặt hắc tuyến.

Thứ này làm sao mà để lại cho đời con cháu được.

Chỉ sợ sau này chúng nó biết đây là hàng đổ đống liền đào mộ hắn lên mà chửi mất: Ta nói thật, nó cũng không đáng bao nhiêu Nói xong lại thấy kỳ kỳ liền bổ sung: Ta hiếu kính cha mẹ nên hai người không phải suy nghĩ gì.

Chờ ta kiếm được tiền sẽ mua thứ tốt hơn cho hai người

Mẹ Trương nghe Thẩm Thiệu Thanh nói thế khóe mắt liền ướt.

Cha Trương cũng trầm ngâm không nói gì.

Đại tẩu thấy tình hình không ổn mới ôn hòa lên tiếng: Vậy cha và nương liền nhận ý tốt của đệ phu đi.

Đệ phu cũng chỉ muốn tốt cho hai người cũng không nên làm đệ phu buồn

Nhưng...haiz thôi được rồi.

Vậy chúng ta sẽ nhận tâm ý của tức phụ lão nhị, nếu sau này ngươi cần tiền chúng ta sẽ trả lại cho ngươi Cha Trương cũng không cò kè nữa.

Nhận chiếc đĩa cầm trên tay mà vuốt ve không thôi.

Trong lòng nhẩm tính không biết nên cất đồ quý giá này ở đâu.

Nhưng cũng lạ thật.

Lúc sớm chúng ta cũng không thấy nhị tẩu phu mang theo cái gì vậy mà lại có mấy cái đĩa ở trên người ha ha Trương Tam Bảo thấy không khí hơi trùng xuống liền đổi đề tài.

Y không nói thì thôi vừa nói mọi người liền để ý ai cũng khó hiểu đầy đầu.

Thẩm Thiệu Thanh vừa nghe Trương Tam Bảo nói xong trong lòng liền chột dạ tròng mắt xoay chuyển liên tục kiếm cớ: Ha ha tất nhiên là không thấy rồi.

Cái ta bán chỉ bé bằng nắm tay thôi nên mọi người mới không thấy

Mọi người lúc này mới hiểu ra là do cái đĩa nhỏ nên không ai chú ý.

Thẩm Thiệu Thanh sợ đến toát mồ hôi hột nhanh tay lẹ mắt kêu Trương Nhị Bảo mang mấy cái bánh mua ở chợ về cho mọi người nếm thử.

Mấy hài tử vừa thấy đồ ăn ngon liền nuốt nước miếng ừng ực.

Mẹ Trương trách hắn có tiền không để dành mua mấy món linh tinh này về làm gì.

Thẩm Thiệu Thanh chỉ cười cười nói mấy hài tử đi rửa tay rồi vào ăn.

Ăn được một nửa mẹ Trương liền không cho ăn nữa.

Đem mấy cái bánh cất đi lâu lâu mới bỏ ra cho tụi nhỏ ăn.

Thẩm Thiệu Thanh thấy mọi người cũng đã ăn no liền bắt đầu bàn chuyện kiếm tiền mà mình nghĩ ra được: Ta tính lên trấn bán chút đồ ăn vặt kiếm tiền nhưng có chút khó khăn không biết mọi người có giúp ta được không?

Mọi người trong nhà đình chỉ động tác trên tay có chút mờ mịt nhìn Thẩm Thiệu Thanh.

Vẫn là cha Trương bình tĩnh lại rồi hỏi rõ ràng: ngươi muốn bán cái gì?

Đệ phu bán hàng cũng tốt nhưng chúng ta sẽ không có nhiều sinh ý giống mấy người khác bán lâu hơn được đâu.

Vẫn là nghĩ kỹ chút nếu không sẽ phí phạm tiền vốn Trương Đại Bảo thật thà khuyên Thẩm Thiệu Thanh.

Sinh ý trên trấn không phải chỉ cần bán là sẽ có người mua.

Thẩm Thiệu Thanh đương nhiên nghĩ đủ đường lui cho mình rồi.

Hắn muốn buôn bán từ từ bắt đầu từ nhỏ rồi có tiền sẽ buôn bán lớn.

Đời trước mơ ước lớn nhất của hắn chính là mở được một cửa hàng của riêng bản thân hắn và hắn thật sự đã mở được một cửa hàng của riêng mình.

Tuy nhỏ nhưng sinh ý rất tốt.

Đại ca yên tâm, ta chắc chắn món ta làm sẽ khiến mọi người yêu thích sẽ không để tiền chảy ra ngoài rồi mà không chịu chảy vào đâu Thẩm Thiệu Thanh cực kỳ tin tưởng khả năng của bản thân.

Không có chuyện việc không chắc chắn mà hắn dám bỏ tiền ra thử vận may được.

Thẩm Thiệu Thanh tự mình đắc ý mà không chú ý đến biểu cảm của người trong nhà nhìn hắn.

Ai cũng bị sự quyết đoán của hắn làm cho giật mình.

Thẩm Thiệu Thanh cứ giống như trở thành một người hoàn toàn khác vậy.

.......................