Vốn dĩ chuyện này đều là vì Giang Bác nên Tống Sở cảm thấy không liên quan gì đến mình, khi Giang Bác đang chuẩn bị học hành chăm chỉ thì cô lại cùng bà nội Tô ra ngoài đi dạo.Kết quả, bà cụ cảm thấy rằng mình phải quan tâm đến tâm trạng của bọn trẻ, không thể thiên vị lẫn nhau, để hiệu trưởng Tô đối xử bình đẳng với chúng cho nên mới sáng sớm lúc hai người họ thức dậy, Tống Sở và Giang Bác đều đồng thời bị lôi xuống giường, ăn xong bị nhốt trong phòng đọc sách.Tống Sở trố mắt nhìn, hồi lâu không kịp phản ứng.Hiệu trưởng Tô đã chuẩn bị tài liệu giảng dạy, ôm đến một tấm bảng đen nhỏ, chuẩn bị bắt đầu giảng dạy từ những con số.Xem xét khoảng cách kiến thức giữa Tống Sở và Giang Bác, hiệu trưởng Tô chỉ dạy Tống Sở năm con số và yêu cầu cô tự viết bằng bút chì.Tống Sở: ".

.

.” Mấy thứ này cô đều biết cả mà!Tất nhiên, Tống Sở đã đọc những tiểu thuyết như du hành xuyên thời gian, biết rằng mình phải học cách che giấu.

Cho nên chỉ có thể giả bộ không biết, ở một bên cầm bút chì gặm.Trong khi cô đang gặm bút chì và làm bài tập, Giang Bác ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh và nhìn chằm chằm vào cô, hiệu trưởng Tô không còn cách nào khác đành phải đặt chiếc bảng đen nhỏ bên cạnh Tống Sở.Tống Sở:.

.

.

Lười biếng cũng không được!"Tiểu Bác, ông đang dạy cháu cách đọc đấy, tập trung vào bảng đen.” Hiệu trưởng Tô gõ bảng đen.Giang Bác nhìn qua: "Dạ.”Hiệu trưởng Tô: ".

.

.

Ông chỉ viết một lần thôi đấy.”“Dạ, được.” Giang Bác vẫn gật đầu.Hiệu trưởng Tô viết các con số, vốn định dạy Giang Bác nhận biết các con số trước, ông chỉ dạy một lần, nhưng mà anh đều đã biết hết, nên ông không kịp phản ứng.Đúng rồi, đứa nhỏ này là một thiên tài, nó có thể học mọi thứ trong thời gian ngắn.

Hiệu trưởng Tô dứt khoát không cần tấm bảng đen, cầm sách giáo khoa và thước kẻ, chỉ từng chữ cho Giang Bác, vừa chỉ vừa đọc.Tống Sở ở một bên quan sát, chợt phát hiện mình thật may mắn.

Dù sao cô cũng chỉ viết mấy con số, một người thông minh như tiến sĩ mà phải học lại mấy thứ đơn giản như vậy đúng là làm khó cho anh quá…Cái này nếu là vị tiến sĩ trước kia thì đã bỏ nghề lâu rồi.May mắn thay, vị tiến sĩ này vẫn biết rằng đứng dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu.Một cuốn sách giáo khoa giảng mất hai tiếng, hiệu trưởng Tô thấy miệng mình cũng khô khốc, cứ thế kết thúc buổi học.Sau khi học xong, lại kiểm tra, phát hiện rằng Giang Bác không chỉ biết cách làm các câu hỏi trong sách giáo khoa mà còn học được tất cả các từ trong đó…Một học sinh như vậy, ngay cả một giáo viên ngu ngốc cũng có thể dạy anh thành tài, bởi vì anh vốn dĩ là một thiên tài rồi.Hiệu trưởng Tô không cảm thấy vui mừng, ngược lại có chút lúng túng.

Một người ngu ngốc cũng có thể dạy, ông cụ làm thế nào để có thể tốt hơn? Ông cụ cảm thấy đã đến lúc viết thư cho những bạn học cũ và hỏi họ về cách dạy dỗ một thiên tài.Vào thứ bảy, khi Mã Lan và Tô Chí Phong đến đón con của họ, Tống Sở đã học được một trăm con số và phép cộng trừ trong phạm vi một trăm.Mã Lan nghe xong, vui vẻ vuốt tóc Tống Sở, lấy ra một gói kẹo mạch nha cho cô: “Sở Sở của chúng ta thật thông minh.”.