Editor: Mika

Beta: Miêu~~

Mục Mục đã quen buổi tối trở về có một chú mèo ở cửa nhà chờ anh, mắt thấy Siamese ở nhà mình liên tục một tuần, cũng không biết chủ nhân của nó có sốt ruột hay không.

Mục Mục là người thành thật, nhặt được 10 nguyên cũng đi tìm người làm mất, đừng nói là một con mèo rõ ràng loại quý hiếm.

Anh mang Siamese đi vào tiệm thú cưng trong khu: “Có ai không?”

Anh chủ cửa hàng đeo tạp dề cầm tông đơ từ phòng làm đẹp cho thú cưng đi ra, trước khi mở cửa còn phủi bớt đám lông chó trên người.

“Xin chào, anh muốn mua gì sao?”

Anh ta vừa ra liền gặp Mục Mục ôm Siamese trong lòng: “Đây là Siamese sao? Giờ hiếm thấy có người nuôi loài này.”

Anh ta đưa tay muốn sờ, Siamese nhe răng ra, phát tiếng grừ grừ biểu thị cho uy hiếp, cảnh cáo tên đó không nên đụng vào mình.

Mục Mục có chút xấu hổ: “Nó hình như không muốn ai khác ngoài tôi chạm vào.”

“Đúng là có mèo tính tình như vậy.” Anh chủ tiệm hiểu rõ.

“Tôi tới đây là để hỏi anh có gặp qua con mèo này chưa? Có biết của nhà ai không?”

“Hử? Đây không phải mèo của anh sao?”

“Là dưới lầu 5 nhặt được, hình như có người nuôi thả.”

Anh chủ tiệm nhớ lại một chút: “Hình như lầu 8 có một hộ nuôi Siamese thì phải, tôi chưa từng thấy qua, chỉ nghe chủ nhà có nói. Nuôi mèo là một chàng trai trẻ, thường xuyên đến chỗ tôi mua ngư tràng, tôi có ấn tượng.”

“Vậy anh có cách liên hệ với anh ấy không?”

Chủ tiệm lắc đầu: “Không có, hai ngày nay tôi cũng không thấy anh ta lại đây.”

“Vậy phiền anh, nếu có gặp lại anh ấy có thể hỏi giúp tôi một chút được không?” Mục Mục để lại danh thiếp cho cậu ta, “Trên đó có số điện thoại của tôi.”

“Không thành vấn đề!” Chủ tiệm một câu đồng ý luôn.

Mục Mục mang theo Siamese đi dạo một vòng cửa tiệm: “Mua đồ ăn cho nhóc nhé.”

Ở lâu cùng Siamese, Mục Mục phát hiện nó rất thông minh, ăn cái gì tự mình sẽ chọn.

Anh để nó tới kệ đồ ăn đủ loại.

“Muốn ăn gì nào?”

Lăng Miêu Nhi không chút khách khí kéo tới một ống Cheese ngư tràng.

Mục Mục nở nụ cười: “Được rồi, vậy lấy cái này.”

Mục Mục lại lấy thêm mấy ống, thanh toán tiền, vẫn như cũ đặt Siamese trên vai, một tay xách theo gói to rời khỏi.

Kha Nhạc xuống lầu đi ăn nhìn thấy Mục Mục từ tiệm thú cưng đi ra, vừa định chào hỏi, đột nhiên thấy trước người đối phương hiện lên một khuôn mặt đen quen thuộc, lung lay một chút rồi bị chặn mất.

Kha Nhạc dụi mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm.

Mục Mục không phát hiện ra Kha Nhạc, mang theo Siamese lên lầu 5, Kha Nhạc ở phía sau thấy rất rõ ràng, móng đen đuôi đen mông trắng, không phải vị kia nhà hắn thì còn có thể là ai?

Hắn nghĩ mỗi ngày Lăng Miêu Nhi đến đêm không về nhà vì đi tìm mèo cái, thật ra là đến nhà thầy Mục?

Kha Nhạc kinh ngạc, hắn thật sự không nghĩ vì trang bìa của tạp chí năm mà cậu lại liều mạng đến vậy…

Sau đó Kha Nhạc vào tiệm thú cưng, chủ tiệm thấy hắn đến lại tiếc: “Sao anh không đến sớm một chút chứ?”

“… A?”

“Anh nuôi Siamese đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Ở nhà không?”

“… Chạy mất.”

“Thật tốt quá! Có người nhặt được nó đấy.”

“… Thật sao?”

Chủ tiệm lấy danh thiếp vừa được gửi đưa cho hắn: “Là chủ căn hộ lầu 5 nhặt được, anh ấy vừa mới rời khỏi, anh nhanh gọi điện thoại cho người ta đi.”

“…” Kha Nhạc cầm danh thiếp Mục Mục: “Tốt quá, cảm ơn, tôi sốt ruột đến chết vì nó mất.”

Kha Nhạc đem tấm danh thiếp được thiết kế tinh xảo kia lật qua lật lại nhìn, cuối cùng lựa chọn nhét vào kẹp danh thiếp.

Lăng Miêu Nhi một hơi ăn hết ba cái ngư tràng, duỗi bốn chân nằm ngửa trên đùi Mục Mục, hưởng thụ việc anh giúp mình gãi bụng.

Đời mèo ~ chỉ cần vậy ~ coi như ~ mãn nguyện ~ nga nga ~~~

Mục Mục gãi xong bụng rồi gãi cằm, còn trêu đùa khuôn mặt nhỏ nhắn của Siamese.

Lăng Miêu Nhi ôm ngón tay Mục Mục đến miệng cắn, cắn xong rồi liếm, liếm xong lại cắn, đây là ham mê gần đây nhất của nó.

Mục Mục đối với trò nghịch ngợm của nó hết sức dung túng, huống hồ Siamese cũng không thực sự dùng sức, cùng lắm trên tay chỉ lưu lại vài cái dấu răng nhỏ màu trắng, ngang ngang dọc dọc.

Lăng Miêu Nhi cắn ngón tay Mục Mục xong bắt đầu cắn chân mình, đeo giày cao gót một ngày có thể so với khổ hình, Lăng Miêu Nhi cảm thấy đệm thịt của mình sắp mọc vết chai rồi.

Mục Mục thấy Siamese ra sức gặm cắn, không biết còn tưởng nó đang nhấm nháp món ngon quý lạ gì, thuận tay lấy chân nó đặt trong tay, nhẹ nhàng mát xa đệm thịt mềm mềm của nó.

Thoải mái, Lăng Miêu Nhi thuận tiện nằm xuống, nhắm mắt lại tựa lên đùi Mục Mục, cổ họng phát ra tiếng làm nũng hừ hừ.

Thật thoải mái a, trên người Mục Mục truyền đến hương thơm tự nhiên, Lăng Miêu Nhi thầm nghĩ, nếu có thể như vậy cả đời thì tốt quá.

Siamese trên đùi đột nhiên trợn tròn mắt, cũng làm Mục Mục hoảng sợ.

Lăng Miêu Nhi là bị chính ý nghĩ của mình dọa tới, nó vậy mà lại nảy ra ý niệm cả đời như vậy trong đầu. Phải biết rằng cả đời nó cũng không phải trăm năm tuổi thọ ngắn ngủi của nhân loại, mà là một khoảng thời gian rất dài.

Nó thậm chí không dám cam đoan cả đời đều thích ngư tràng, nhưng lại nảy sinh ý tưởng “cả đời cùng người kia một chỗ”.

Lăng Miêu Nhi cảm thấy toàn bộ mèo cũng không được tốt lắm.

“Anh làm đau nhóc à?” Giọng trầm thấp của Mục Mục từ phía trên vọng xuống.

Thanh âm bình thường nghe được khiến người ta an tâm đột nhiên trở nên tràn ngập nguy hiểm, Lăng Miêu Nhi ý thức được nó đã quá ỷ lại người này, thậm chí vượt quá mức cho phép rồi.

Người và yêu không có kết quả tốt, nó cần phải đem loại ý tưởng này bóp chết ở trong nôi.

Siamese lăn người đứng dậy, chạy đến bên cửa sổ, thâm trầm nhìn ra cảnh đêm nơi đô thị phồn hoa này, tận lực lạnh nhạt bỏ qua Mục Mục ở sau người.

“…” Mục Mục: Tính cách hay thay đổi thất thường của nhóc con này cứ như người nào đó vậy.

***

Bị Siamese lạnh nhạt nửa vời, (lúc đầu Siamese khăng khăng muốn ngủ trên sô pha, Mục Mục không biết vì sao nó làm vậy đành phải tùy nó. Sau nửa đêm Siamese lại quay về trên giường, Mục Mục buổi sáng tỉnh lại nhìn thấy nhóc mèo kia ngủ say sưa trên ngực mình cũng thật không biết phải nói gì), Mục Mục sáng sớm hôm sau liền tới chỗ chụp ngoại cảnh đã hẹn trước.

Anh tới quá sớm, Lăng Miêu Nhi còn chưa tới, Mục Mục đơn giản giơ lên camera, quay chụp cây cối phong cảnh xung quanh giết thời gian. Một thiếu niên sạch sẽ đột nhiên xuất hiện trên màn ảnh, ánh mắt trong suốt, khuôn mặt tinh xảo, giống như từ trong tranh bước ra.

Xuất phát từ bản năng nhiếp ảnh gia: cứ nhìn thấy gì đẹp là lại muốn lưu lại, Mục Mục không cần phải nghĩ ngợi liền ấn máy, lúc sau mới nhớ ra hành vi của mình ước chừng thuộc loại xâm phạm quyền chân dung của người ta.

Thiếu niên kia phát hiện có người chụp ảnh, đi về phía anh.

Mục Mục chủ động giải thích: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý mạo phạm đâu, bây giờ tôi sẽ xóa ảnh chụp đi.”

Đối phương nhướn mày, có vẻ thực tức giận: “Anh không biết tôi sao?”

Thanh âm quen thuộc khiến Mục Mục nhớ tới một người, anh cẩn thận phân biệt, vẫn như cũ không thể tin được: “… Lăng Miêu Nhi?”

Lăng Miêu Nhi không vui “Hừ” một tiếng.

“Thật xin lỗi, ừm,” Mục Mục cũng hiểu mình đã quá thất lễ, “Chính là hai lần gặp cậu… Không phải… Không thể tưởng tượng được tạo hình của cậu lại phong phú tới vậy, trước với sau khi trang điểm làm cho người ta cảm thấy rất khác biệt.”

Ngay cả chính anh cũng nhịn không được cười nhạo mình, nếu anh là Lăng Miêu Nhi, bây giờ cũng có đủ lý do để tức giận.

Quả nhiên Lăng Miêu Nhi sắc mặt tối sầm: “Nhìn quen tôi trang điểm đậm, bây giờ nhìn thấy mặt thật bắt đầu ghét bỏ có phải hay không?”

“Sao lại thế chứ, tôi ngược lại cảm thấy cậu bây giờ nhìn càng đẹp hơn, cho nên vừa rồi mới nhịn không được chụp cậu.”

Nếu dùng câu thơ đến hình dung, có lẽ chính là nước trong xuất phù dung, thiên nhiên bỏ đi hoa văn trang sức [1]. Có điều Mục Mục không phải người am hiểu mấy lời hoa mỹ, câu nói như vậy anh chỉ có thể suy nghĩ ở trong lòng.

Lăng Miêu Nhi nghe thấy lời khen, sắc mặt hơi dịu xuống, có điều ngữ khí vẫn chế giễu: “Ngay cả hóa trang với tẩy trang cũng không nhận ra, anh còn nói chính mình liếc mắt một cái có thể nhìn ra người ta có phẫu thuật thẩm mỹ hay không.”

Mục Mục lần này thật sự chịu thua, liên tục cười lắc đầu, tỏ vẻ hổ thẹn.

Lăng Miêu Nhi biết rõ hành vi chụp ảnh của Mục Mục chính là khẳng định tốt nhất, trong tưởng tượng cái đuôi đã đắc ý vểnh cao, trên mặt vẫn ra vẻ không vừa lòng như cũ.

Nhưng Mục Mục có một vấn đề khó hiểu: “Cậu thật sự 19 tuổi?”

“19 tuổi tròn.” Trước đó lại thêm tầm năm sáu bảy tám trăm năm gì đó nữa.

Về phần cuối cùng là bao nhiêu? Hỏi tuổi là kiêng kị của yêu tinh.

“Cho dù nói là 16 tuổi tôi cũng tin.”

“Cho dù nói thầy Mục 36 tuổi tôi cũng tin.”

Mục Mục mỉm cười: “Có điều năm nay mới 32.”

Lăng Miêu Nhi nhìn trời: “Quả nhiên nên gọi là chú mà.”

Mục Mục buông camera trên tay xuống: “Vậy… ảnh chụp vừa rồi?”

“Anh lưu lại cũng được, dù sao đằng nào cũng phải chụp không phải sao?”

Nhân viên công tác lục tục chuẩn bị xong xuôi, thông báo cho hai người bắt đầu.

“Hôm nay nhiệm vụ quay chụp cũng không có chỗ gì khó, cậu sắm vai một thiếu niên ngây thơ hướng nội, lúc đi đường cúi đầu nghịch di động, sau đó tưởng tượng trong di động hiện ra một tuyệt thế mỹ nữ, biểu cảm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vừa gặp đã yêu.”

Lăng Miêu Nhi gật đầu: “OK.”

Mục Mục đối với buổi chụp hôm nay tuyệt không lo lắng, bởi vì Lăng Miêu Nhi chỉ cần đứng nơi đó liền nghiễm nhiên là một bức vẽ, làm một nhiếp ảnh gia kinh nghiệm phong phú, anh có thể tưởng tượng ra kết quả tốt đẹp.

Quả nhiên, Lăng Miêu Nhi diễn thành thiếu niên ngây thơ thực sự xuất sắc, biểu cảm kinh ngạc cũng rất đạt, tất cả đều thuận lợi, chỉ có nhất kiến chung tình lại gặp vấn đề.

Mục Mục ngừng chụp: “Biểu cảm có chút khiếm khuyết, không có cảm giác vừa gặp đã yêu.”

“Tôi không biết nhất kiến chung tình là cảm giác gì.”

“Tưởng tượng một chút về tình cảm yêu đương cũng được.”

“Tôi chưa từng thích người nào.”

“Chưa thích người nào? Một người cũng không có?”

Lăng Miêu Nhi nghĩ nghĩ: “Người tôi thích nhất là chính bản thân mình.”

“Vậy không phải vừa lúc sao? Bây giờ cậu nhìn thấy là chính bản thân cậu, cậu hẳn là liếc mắt một cái liền yêu đối phương mới đúng.”

Lăng Miêu Nhi làm bộ phía trước có người, giả vờ nhìn nửa ngày, vẫn là từ bỏ.

“Trước mặt tôi chỉ có không khí.”

Mục Mục vẫy tay gọi trợ lý Kha Nhạc của Lăng Miêu Nhi tới.

“Cậu đem anh ấy giả tưởng thành chính mình.”

Lăng Miêu Nhi nhìn chằm chằm Kha Nhạc nửa ngày, cuối cùng lộ ra biểu cảm ghét bỏ.

“Tôi với anh ta khác hẳn nhau, hoàn toàn không tưởng tượng ra được.”

Kha Nhạc nước mắt ròng ròng chạy đi.

Mục Mục hết cách, chính mình đành phải đứng ra.

“Như vậy tôi thì sao? Cậu có thể đem tôi tưởng tượng thành đối tượng của cậu không?”

Tầm mắt Lăng Miêu Nhi đảo quanh khuôn mặt Mục Mục, cũng không biết có phải thấy khuôn mặt này lâu rồi hay không, thế nhưng ngoài ý muốn cảm thấy anh nhìn qua rất thuận mắt. Ngũ quan cũng không quá mức đặc biệt được xếp đặt trên khuôn mặt người này, mỗi chỗ đều vừa đúng, thậm chí không tìm thấy chỗ nào tốt hơn để thay thế.

Lăng Miêu Nhi nhàm chán yên lặng chọn lựa khuôn mặt mấy người mẫu nam nổi tiếng, đem bộ phận đẹp trai nhất của bọn họ đổi với Mục Mục, kết quả tưởng tượng đều chẳng ra gì.

Có điều so với vẻ ngoài, Lăng Miêu Nhi vẫn là hoài niệm mùi hương của anh hơn, cái loại cảm giác mỗi khi hồi tưởng lại là cả người đều tê dại, cậu theo bản năng nheo mắt lại liếm khóe miệng.

“Có chút tiến bộ, có điều biểu cảm này không phải là thích tôi, mà giống muốn đè tôi hơn, thu liễm lại một chút.”

Lăng Miêu Nhi bị vạch trần mặt đỏ lên, thật là có bộ dáng thiếu niên ngây ngô gặp mối tình đầu.

Mục Mục lập tức chụp lấy hình ảnh này: “Chính là cảm giác này, có thể tiếp tục giữ vững không?”

Lăng Miêu Nhi tiếp tục nhìn Mục Mục, mặc niệm cả đời cả đời cả đời, trong mắt dần có tình yêu.

“Rất tuyệt.” Mục Mục nhanh chóng bấm máy, tuy rằng Lăng Miêu Nhi còn nhỏ tuổi chưa có kinh nghiệm yêu đương, không thể tưởng được thiên phú lại cao như vậy.

Bị cậu dùng ánh mắt ẩn chứa tình cảm này nhìn chằm chằm, sợ là rất ít người có thể cầm giữ được.

Mục Mục sắp không kìm nén được, không thể không lên tiếng nhắc nhở cậu: “Cảm giác đã tìm được rồi, nhưng mục tiêu của cậu là đối tượng ở giữa không trung, điều chỉnh vị trí tầm mắt một chút.”

Lăng Miêu Nhi mắt mèo vừa chuyển, Mục Mục bắt được tấm ảnh hoàn mỹ nhất ngày hôm nay.

Lần thứ hai hợp tác viên mãn chấm dứt, thời gian còn sớm, Mục Mục mời Lăng Miêu Nhi đi uống cà phê, thuận tiện tìm hiểu hợp đồng với tòa soạn một chút.

Lăng Miêu Nhi vui vẻ đồng ý.

Địa điểm Mục Mục lựa chọn là một nhà hàng cà phê mèo, Mục Mục vừa vào cửa, còn có một con mèo Anh lông ngắn nhanh chóng chạy tới nghênh đón.

“Xám Xám, đã lâu không thấy nha.” Anh gãi gãi chiếc cằm ngắn tỏ vẻ chào hỏi.

Lăng Miêu Nhi đi theo phía sau đầu đội mũ lưỡi trai che mặt khẽ nhăn mày, thì ra là “người quen cũ” của Mục Mục, ngay cả tên người ta anh cũng biết.

Mục Mục chú ý tới biểu cảm của Lăng Miêu Nhi tựa hồ có chút khó chịu, vội hỏi: “Thực xin lỗi, bởi vì tôi thường đến quán cà phê này, quên trước đó không hỏi ý kiến của cậu, nếu cậu không thích mèo chúng ta có thể đổi quán khác.”

“Không, tôi không ghét mèo,” Lăng Miêu Nhi cường điệu, “Tôi thích nhất mèo.” Bởi vì cậu chính là mèo mà.

Mục Mục lúc này mới yên tâm: “Vậy là tốt rồi.”

Anh đi trước dẫn đường, không thấy phía sau Lăng Miêu Nhi tùy tay đẩy một cái Xám Xám ngã nhào.

Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, phục vụ tới hỏi món: “Hai vị gọi gì?”

Lăng Miêu Nhi tự nhiên nói tiếp: “Sữa gừng, nước khoáng.”

“Vâng.”

Phục vụ đi rồi, Lăng Miêu Nhi nhìn ánh mắt hoang mang của Mục Mục mới nhớ mình gọi luôn hết.

“A ha, cái kia, thật xin lỗi, tôi còn chưa hỏi anh muốn uống gì đã tự chọn.” Lăng Miêu Nhi cười ha ha: “Tôi gọi cậu ấy lại.”

Mục Mục lắc đầu: “Không cần, tôi thật ra chỉ uống nước lọc, thật là ngoài ý muốn cậu lại biết.”

“Trùng hợp, trùng hợp ghê.”

Một con mèo Ba Tư lông xù nhảy lên bàn, phát ra tiếng meow thật dài, khiến hai người hoảng sợ.

Mèo Ba Tư vô cùng thân thiết cọ mặt vào ngực Mục Mục, Mục Mục cũng lấy tay vuốt ve bộ lông rậm của nó: “Meo Meo, mày cũng tới đây? Gần đây rụng lông còn nghiêm trọng không?”

Lăng Miêu Nhi trừng mắt trên người Ba Tư đang cầu vuốt ve bên cạnh Mục Mục, cách cả cái bàn mà cậu cũng có thể ngửi thấy mùi Meo Meo trên người anh.

Mục Mục tiếp tục bàn về công việc: “Biên tập tạp chí《Minus》…”

Lại có một con mèo đen nhảy lên sô pha cạnh ghế ngồi của Mục Mục.”

“… Hẳn đã nhắc qua với cậu…”

Một bé mèo nhìn qua mới có hai ba tháng ở dưới chân bàn meo meo di chuyển, vì bản thân không nhảy lên đấy được nên buồn rầu.

“… Chuyện tạp chí đặc biệt của bọn họ, chính là người mẫu với động vật chụp ảnh chung, cậu là một trong số đó…”

Con mèo Anh tên Xám Xám kia cũng chạy đến đây, tất cả mèo trong quán cà phê đều tập trung bên cạnh Mục Mục, người xung quanh đều dùng ánh mắt hâm mộ quay lại nhìn bàn này.

Mục Mục xấu hổ cười cười: “Ngại quá.”

Lăng Miêu Nhi phụng phịu không nói một tiếng, Mục Mục thấy thái độ của cậu có chút kỳ quái.

Anh đem Meo Meo che ở giữa đặt sang một bên: “Bởi vì tôi với cậu từng hợp tác, chủ biên cảm thấy chúng ta lại hợp tác cũng dễ hơn, cho nên chuyện chụp ảnh của cậu tôi đến phụ trách, ý cậu thế nào?”

Mục Mục hỏi xong chờ đợi, không thấy Lăng Miêu Nhi tỏ vẻ gì, nhìn kỹ, phát hiện cậu với Bụi Bụi một bên tầm mắt giao nhau, trong không khí như có luồng điện xẹt xẹt chạy qua.

“… Miêu Nhi?”

“Hả?”

“Ý kiến của cậu…”

“À,” Lăng Miêu Nhi nhớ tới ý định hôm đó của mình, liền nói: “Để tôi suy nghĩ đã.”

“A…”

“Rồi, tôi cân nhắc xong, tôi không có ý kiến gì.”

Mục Mục: “…”

“Chào ngài, đây là sữa gừng với nước khoáng ngài gọi.”

Lúc phục vụ đến đưa đồ uống cũng bị cảnh tượng đồ sộ này hoảng sợ.

“Hai vị cần đuổi mèo đi không?” Dù là cà phê mèo, cũng có khách lúc tới dùng cơm hoặc đồ uống không thích có mèo hoạt động ở hai bên mình.

Lăng Miêu Nhi: Cần.

Mục Mục: “Không cần, cảm ơn.”

Lăng Miêu Nhi: Hừ = =#

“Vậy hai vị từ từ dùng.”

Di động Mục Mục vang lên: “Ngại quá, tôi có thể đi nghe điện thoại không?”

Lăng Miêu Nhi đưa tay ý bảo xin mời, Mục Mục đi ra ngoài.

Lăng Miêu Nhi bước đến trước quầy: “Có thể cho tôi một lát chanh không?”

Cô gái ở quầy bar ngẩng đầu, thấy rõ gương mặt tinh xảo dưới vành nón, hai mắt phát sáng, mang đến một đĩa chanh được thái lát.

“Cứ tự nhiên.” Cô bé ngượng ngùng nói.

Lăng Miêu Nhi lấy một miếng, trở lại chỗ ngồi vừa rồi, mấy con mèo vẫn còn ở trong này không đi, đang đợi Mục Mục trở về.

“Hừ, mấy đứa không biết xấu hổ này, ta vắt, ta vắt, ta vắt vắt vắt!”

Lăng Miêu Nhi không khách khí dùng nước chanh nhắm ngay mặt mấy con mèo mà vắt, mèo bị kích thích kinh hãi né ra bốn phía, chỗ ngồi xung quanh nháy mắt liền không bóng mèo.

Cậu cảm thấy mỹ mãn đem chanh dùng qua ném vào thùng rác, nghĩ rằng ta còn không trị được chúng mày? Một đám tiểu yêu tinh.

Lăng Miêu Nhi có điểm đắc ý vênh váo, vô ý ngửi ngửi tay mình, lúc này mắt mũi đều nhăn lại cùng nhau.

Nôn ~~ thật khó ngửi ~~~

Cái loại hoa quả cam quýt gì đó đáng ghét nhất.

Mục Mục trở về phát hiện một con mèo cũng không thấy, ngay cả Lăng Miêu Nhi cũng biến mất.

Lúc anh còn đang kinh ngạc, Lăng Miêu Nhi từ toilet bên trong đi ra, vừa đi vừa vẩy nước trên tay.

“Khiến cậu đợi lâu.” Mục Mục giải thích.

“Không lâu mà.” Đuổi đi tình địch [?] Lăng Miêu Nhi tinh thần thoải mái, thái độ so với vừa rồi thay đổi một trăm tám mươi độ.

Mục Mục: …. Quả nhiên là người tính cách thay đổi khó đoán.

Lăng Miêu Nhi cởi mũ, mấy thiếu nữ bàn bên bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

“Oa, đẹp trai quá, là ngôi sao sao?”

“Chưa thấy qua a, cũng có thể là người mẫu.”

“Muốn đi xin chữ ký không?”

“Cậu cũng không biết người ta là ai sao lại muốn kí tên?”

Lăng Miêu Nhi làm bộ như không nghe thấy, hỏi Mục Mục: “Còn có việc gì khác sao?”

“Bên cung cấp mèo có gửi một ít ảnh, chúng ta trước tiên quyết định cộng tác của cậu, thuận lợi cho bọn họ chuẩn bị trước.”

“Ra thế.”

Mục Mục dùng điện thoại mở ra bưu kiện chủ biên gửi tới, tấm đầu tiên chính là mèo Anh có một thân lông ngắn màu xám.

“Mèo Anh lông ngắn thế nào? Đoan trang trầm ổn, khí chất cao quý.”

“Màu xám lên hình không nổi bật, không biết còn tưởng rằng là màn bối cảnh.”

“Ba Tư thì sao? Con Ba Tư này mắt hai màu, thực bắt mắt.”

“Lông che hết mặt, quá nhiều lông cũng có ích gì đâu.”

“Garfield?”

“Mặt to.”

“Chinchila?”

“Răng ngắn.”

“Con Ragdoll này rất xinh đẹp.”

Lăng Miêu Nhi đã sớm vì vấn đề trang bìa tạp chí ‘Mew’ mà đen mặt: “Tự cho mình là tiểu vương tử thuần huyết, thật ra là lai đủ loại mèo ra, quả thực là rất tạp.”

Mục Mục: “…”

“Cậu thật sự thích mèo sao?”

“Đương nhiên.”

“Cảm giác cậu có địch ý với mèo vậy.”

“Có sao?” Lăng Miêu Nhi sờ mũi, “Ảo giác thôi, xem tấm tiếp theo đi.”

Tấm tiếp theo là ảnh mèo Mỹ lông ngắn, lông vằn màu xám, còn rất anh tuấn.

“Liền nó đi, tôi thích con mèo này.”

Cuối cùng chọn được mèo, hai người lại bàn bạc một số chi tiết về ảnh chụp, Mục Mục tỏ vẻ có chuyện muốn về nhà.

“Xin lỗi, lần sau lại mời cậu ăn cơm.”

“Không có gì.” Dù sao anh ngày nào cũng mời ăn cơm.

“Vừa rồi nhìn thấy trợ lý của cậu đi trước, tôi đưa cậu trở về.”

“Đi thôi.”

Mục Mục đưa Lăng Miêu Nhi đến dưới lầu 8: “Gặp lại sau.”

“Gặp lại sau.” Lăng Miêu Nhi vẫy tay với anh, Mục Mục khởi động xe, lúc quay xe còn từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy Lăng Miêu Nhi ở lại chỗ xuống xe nhìn theo mình.

Lăng Miêu Nhi chờ đến khi xe Mục Mục biến mất trong tầm nhìn, biến thành hình mèo hướng về phía nhà Mục Mục vung chân chạy như điên.

Tính được Mục Mục đến bãi đỗ xe tầng ngầm dừng xe còn có một đoạn thời gian, Lăng Miêu Nhi phải nhanh chóng chạy tới trước khi anh về đến nhà.

Vì để cho Siamese tự do ra vào, Mục Mục đặc biệt làm một cái khe ở cửa sổ bên hành lang, vừa đủ cho một con mèo chui qua. Lăng Miêu Nhi từ cửa sổ nhảy vào trong phòng, liền nghe được thang máy ngoài hành lang kêu ‘đinh’ lên một tiếng.

Cửa vừa mở ra, Siamese liền cọ lên, phát ra tiếng kêu khàn khàn riêng biệt của mèo Siamese, tựa như đang chào đón Mục Mục về nhà.

“Meo–”

Mục Mục như thường lệ ôm nó lên: “Hôm nay không đi ra ngoài chơi sao? Hay là vừa trở về?”

“Meo –”

“Là anh về trễ, ăn ngư tràng chưa? Chưa sao.”

“Meo –”

Một người một mèo kẻ xướng người hoạ, còn giống như đều có thể nghe hiểu ý đối phương, ăn ý như vậy cũng chỉ tồn tại giữa hai người bọn họ.

Mục Mục cho Lăng Miêu Nhi bản thân mình ăn no, lại ngồi vào máy tính chỉnh sửa ảnh.

Theo trình tự thời gian, tấm ảnh đầu tiên là tấm Mục Mục trong lúc vô ý chụp ra kia, thiếu niên ánh mắt tinh thuần đi ở dưới bóng cây, ánh nắng sớm mai chiếu xuống, xuyên thấu qua khe lá, tạo lên bóng mờ trên khuôn mặt thiếu niên.

Mục Mục đối với tấm ảnh ngẫu nhiên chụp được này vô cùng yêu thích, đơn giản chỉnh sửa sau đó gửi vào di động, đó là đãi ngộ chỉ có tác phẩm anh cực vừa lòng mới có thể nhận được.

Lăng Miêu Nhi thừa dịp Mục Mục gửi ảnh cũng nhìn lén album ảnh của anh, các loại cây, hoa, mèo hoang, đều được lưu lại cùng một thư mục, sự đối xử không hề khác biệt như vậy khiến Lăng Miêu Nhi cảm thấy bản thân mình không được đủ coi trọng.

Nó vươn ra móng mềm chạm loạn trên di động, Mục Mục thấy vội ngăn lại: “Nhóc đừng xóa mất của anh.”

Anh đoạt lại di động, phát hiện Siamese ngoài ý muốn đem tấm ảnh chụp vừa rồi cài làm hình nền di động, không khỏi dở khóc dở cười.

“Ngồi đây thì ngoan ngoãn thành thành thật thật, lại động nữa anh sẽ đuổi nhóc đi xuống đấy.”

Siamese lúc này mới yên lặng bất động.

Mục Mục đem ảnh chụp còn lại của Lăng Miêu Nhi tất cả chuyển sang máy, bắt mắt nhất chính là tấm chụp lúc nhất kiến chung tình, mấy tấm Lăng Miêu Nhi nhìn thẳng vào màn hình kia, không có bất cứ biểu cảm cùng động tác gì, lại khiến người ta cảm thấy trong mắt người mẫu tràn đầy tình cảm.

Lăng Miêu Nhi như vậy làm Mục Mục rung động, anh đột nhiên sinh ra linh cảm mới với lần chụp tiếp theo.

__________________

Chú thích: 

[1] : Trích trong Kinh loạn li hậu, thiên ân lưu Dạ Lang ức cựu du thư, hoài tặng Giang Hạ Vi thái thú lương tể – 经乱离后天恩流夜郎忆旧游书怀赠江夏韦太守良宰.

Nguyên văn: “清水出芙蓉,天然去雕饰”

Dịch thô:  Thanh thủy xuất phù dong, thiên nhiên khứ điêu sức.

Câu này có ý tứ là giống như phù dung mới lộ ra khỏi nước trong, tươi đẹp đầy chất phác, tựa như trang sức không hề được tạo hình, đẽo gọt. Tức là tự nhiên là vẻ đẹp hoàn mỹ nhất. 

( Ngoài lề: Câu trên có ý chỉ tác phẩm văn học cũng phải giống như hoa sen hé nở trên mặt nước, tự nhiên tươi mát. Hai câu thơ này là lời ca ngợi của Lý Bạch dành cho tác phẩm của Thái Thú, đồng thời là lời giải thích của Thi Tiên về thơ ca, chủ trương về vẻ đẹp tự nhiên. Đây cũng là phong cách văn chương mà Lý Bạch tôn sùng và theo đuổi, cực lực phản đối lối thơ hình thức chủ nghĩa.)

( Miêu~~: Phần này mình dò mãi không chắc lắm, nếu lủng củng hay sai ở đâu, hoan nghênh chỉ ra ^^)< Hết chương 5 >