Huỳnh Trấn Thiên rốn rén tay ôm cô bé di chuyển qua những cành cây,cô bé thì hai tay ôm Huyễn Mộng Thú rúc thân hình của mình vào người của Huỳnh Trấn Thiên.

Ở cách đó không xa là hai ông cháu A Phúc đang cười nói với mấy tên đệ tử Hoá Long Môn,tuy đang cười nói như vậy nhưng thật ra trong lòng hai người đang rất là căng thẳng.

Tất cả phải kể đến vài tiếng trước,hiệu lệnh truy bắt Huyễn Mộng Thú được phát ra thì tất cả đệ tử của Hoá Long Môn đều bắt đầu chia nhau rà soát trên dưới Núi Di Long,không bao lâu thì có 1 nhóm đệ tử Hoá Long Môn phát hiện ra 2 ông cháu A Phúc ở trước cửa hang động,ông cháu A Phúc cũng phản ứng rất nhanh họ tìm đại một lý do rồi biết được tin tức Hoá Long Môn đang truy tìm tung tích của một con hồ ly màu trắng có bộ dạng bị thương,ông của A Phúc cũng là một người có kinh nghiệm trong cuộc sống,lão ngay lập tức liên tưởng đến con hồ ly Huỳnh Trấn Thiên mang về lúc nảy,không suy nghĩ nhiều lão nhanh chóng tìm cách đánh lạc hướng nhóm đệ tử của Hoá Long Môn kia đi ra chỗ khác,rất may là lão đã thành công trước khi hai người Huỳnh Trấn Thiên và cô bé đi ra khỏi hang động,do đó cũng tránh khỏi một chút phiền phức không đáng có,và đó cũng là lý do xuất hiện tình huống như hiện tại.

Huỳnh Trấn Thiên đang định tiếp tục phi thân qua một cái cây cách đó không xa thì đột nhiên dừng lại,hắn nhíu chặt đôi lông mày của mình lại một chỗ,hắn nhẹ giọng nói với cô bé ở trong ngực mình"Xem ra có phiền phức lớn rồi,ngươi đưa con hồ ly kia cho ta ôm,còn ngươi thì im lặng ngồi xuống ở đây chờ ta,nếu lâu quá mà ta không trở lại,thì cố mà tìm cách tụ họp với hai ông cháu của A Phúc,có thể ta sẽ phải tháo chạy không thể gặp lại các ngươi được,nhớ nói lời tạm biệt của ta tới A Phúc,à mà ta cảm thấy các ngươi không nên ở lại Hoá Long Môn nữa đâu,bởi vì ta cảm thấy ma khí"

Cô bé nghe thấy Huỳnh Trấn Thiên nói vậy thì rưng rưng nước mắt,nàng không khóc mà nếu lấy áo của hắn không chịu buông,ý đồ không cần nói cũng biết a,nàng đang năn nỉ hắn đừng đi,còn không khóc như mọi khi là do nàng biết nếu khóc thì vị trí bọn họ sẽ dễ bị phát hiện,có thể thấy nàng cũng không phải một người không biết suy nghĩ,chỉ là còn hơn non và xanh thôi.(hehe chưa chín a)

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì nhẹ giọng nói"Không cần buồn bã,ta cũng đâu phải đi luôn đâu,nếu có duyên hai ta sẽ gặp lại nhau mà"

Cô bé nghe vậy thì thả vạt áo của Huỳnh Trấn Thiên xuống,sau đó đột nhiên nàng chòm đầu lên hôn vào má hắn một cái,nàng nói"Anh Thiên nhớ cẩn thận nha,em sẽ cố gắng mạnh lên để được gặp lại anh"

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì nhìn sâu vào mắt cô bé một cái,sau đó hắn cười mỉm nói"Vậy ngươi phải cố lên a,có thể lần gặp mặt sau ta đã là Thoát Phàm Cảnh tu sĩ rồi đấy,đến lúc đó ngươi gặp ta phải gọi 1 tiếng tiền bối a"

Cô bé nghe vậy thì kiên quyết gật đầu một cái,sau đó buồn bã thoát ly khỏi cái ôm của Huỳnh Trấn Thiên.

Huỳnh Trấn Thiên cũng không nói nhiều nữa,hắn tung người bay nhanh đến một cái cây cách đó không xa,sau một lát hắn lại tung người phi thân qua một cái cây khác cứ thế lặp đi lặp lại.

.........................~T_T~.........................

Tại một nơi khác của núi Di Long.

Trên một tảng đá cao hiện tại đang có một lão giả mặc áo đen gày gò ngồi im một chỗ,lão giả này chính là 1 trong 4 Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong của Ma Môn mà Huỳnh Trấn Thiên từng có cơ duyên gặp mặt.

Đang ngồi thì đột nhiên lão giả gày gò của Ma Môn đứng dậy nhìn về phía một hướng,sau một lát lão nở nụ cười quỷ dị nói"Cuối cùng cũng tìm được rồi,phải mau mau bắt nó đưa cho thiếu chủ lập công mới được,đến lúc đó công đầu sẽ thuộc về ta,kekeke"

Nói xong thân hình của lão cũng biến mất,sau đó lão xuất hiện cách đó 20m,sau một thoáng lão lại biến mất và xuất hiện cách đó 20m cứ thế lặp đi lặp lại,còn vì sao lão không phi hành,thì có lẽ lão không muốn đả động kinh xà hoặc không muốn để lộ tin tức mình tìm được Huyễn Mộng Thú.

Tuy lão giả gày gò đã rất cẩn thận không muốn để lộ tin tức,nhưng ngay lúc lão hành động,thì cách đó khá xa cũng có một lão giả Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong khác của Ma Môn hành động theo,có lẽ lão giả kia có một chút tâm tư quan tâm đến động tĩnh của lão giả gày gò bên này,nên tựa cũng phát hiện động tĩnh rất sớm.

Nhưng ngoài lão giả Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong của Ma Môn kia ra thì còn có 1 người nữa phát hiện ra động tĩnh của lão giả gày gò,đó không ai khác chính là người đang nắm giữ Huyễn Mộng Thú "Huỳnh Trấn Thiên",còn tại sao Tụ Linh Cảnh tầng 7 lại phát hiện ra tung tích của Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong sớm như vậy,đáp án nằm ở linh căn của main(tự đoán đi a,ta không giải thích cụ thể đâu).

Huỳnh Trấn Thiên tay ôm Huyễn Mộng Thú đứng trên ngọn cây cao tà áo phất phơ,hắn nhíu mày do dự cầm trên tay một tấm phù lục có những hoa văn ảo diệu,hắn nói"Theo như ghi chép của Thanh Trung lão quái,thì đây chính là Phá Không Phù trong truyền thuyết,rất khó bắt gặp trong túi trữ vật cũng chỉ có duy nhất 1 tờ,không biết ta có nên xử dụng để chạy thoát khỏi đây ko a"

Không để hắn suy nghĩ nhiều,lão giả gày gò của Ma Môn dột nhiên xuất hiện cách hắn không xa,lão cười gằn dữ tợn nói"khà khà khà,nhóc con ngươi cuối cùng cũng bị ta bắt gặp,lần này chắc chắn ngươi phải chết"nói xong trên tay lão xuất hiện một cái lưỡi hái,sau đó cái lưỡi hái nhanh chóng to ra rồi hướng đến vị trí Huỳnh Trấn Thiên chém.

Huỳnh Trấn Thiên cũng phản ứng rất nhanh,hắn ngay lập tức lấy ra tấm khiên mà lần trước hắn dùng đối địch với nhóm người Ngô Gia ra chắn.

Keng..................Oành...........tiếng kim loại va chạm vang lên,sau đó một tiếng nổ lớn phát ra.

Rầm.........chỉ thấy Huỳnh Trấn Thiên bị đánh văng lún xuống đất tạo thành một cái hố hình người ở dưới mặt đất.

Khục khục........Huỳnh Trấn Thiên từ dưới đất bò lên,cả người hắn bây giờ toàn là máu,xem ra hắn đã bị thương rất nặng.

Huỳnh Trấn Thiên xuất hiện trên mặt đất thì ngay lập tức lão giả gầy gò của Ma Môn cũng làm ra động tĩnh,chỉ thấy lão cười khạc khạc rồi giơ tay ra chụp vào Huỳnh Trấn Thiên,lão nói"Không ngờ ngươi lại có đỉnh cấp phòng ngự linh khí,xem ra lần này ta lời to rồi"

Nhưng bàn tay lão chưa chụp tới Huỳnh Trấn Thiên thì đã vội đổi hướng,lão quát"Dằng Ma lão quái,ngươi có ý gì đây,đây là do ta phát hiện trước,ngươi định vạch mặt với ta à"

"Khạc khạc,Tử Ma lão quái sao ngươi lại chơi ăn riêng,hay là 2 ta chia chiến lợi phẩm có được a,nếu không có lẽ phải chia 4 đấy"lời nói vừa dứt thì một lão giả mập mạp xuất hiện.

Tử Ma lão quái(lão giả gầy gò) nghe vậy thì nhíu mày trầm tư,chuyện đã vầy rồi thì xem ra ăn riêng không thành rồi,có lẽ cần phải chia ra với Đằng Ma lão quái,biết vậy nhưng mồi ngon đã tới tay rồi vậy mà.

Trong khi hai lão giả của Ma Môn còn đang nói chuyện thì Huỳnh Trấn Thiên đã có động tĩnh,chỉ thấy hắn truyền ma lực vào Phá Không Phù,sau một lát đột nhiên hắn cùng với Huyễn Mộng Thú biến mất tại chỗ,đợi đến khi hai lão giả của Ma Môn phát hiện thì đã quá muộn rồi.

Tử Ma lão quái thấy vậy không buộc miệng được kinh hô"Khốn khiếp,khốn khiếp,khốn khiếp,tất cả là tại ngươi đấy Dằng Ma lão quái,khốn khiếp,khốn khiếp"

Dằng Ma lão quái thấy vậy cũng cả kinh,sau một lát hắn vội nói"Chẳng lẽ đó là Phá Không Phù trong truyền thuyết,vậy thì gây go rồi,nếu thật là Phá Không Phù thì tên nhóc kia chắc cũng bị đưa đi cách nơi đây 100 km,không ổn rồi,tốt nhất hai ta cứ xem như không có chuyện gì xảy ra ở đây,nếu không bị thiếu chủ trách tội chỉ có con đường chết"nói xong hắn cũng tựa hơi hối hận,biết vậy để Tử Ma lão quái bắt Huỳnh Trấn Thiên rồi mới hiện thân có phải tốt hơn không,nhưng giờ hối hận cũng đã muộn rồi a.

Cuối cùng cả hai lão quái đều đạt thành hiệp nghị giữ kín chuyện đã bắt gặp Huỳnh Trấn Thiên trong lòng,sau đó nhóm người Ma Môn ở lại núi Di Long vài ngày,rồi đốt núi đi trong sự tức giận của vị thiếu chủ Ma Môn,sự kiện diễn ra tại Hoá Long Môn cũng kết thúc từ đây.

Diễn biến tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào?

Muốn biết thì đọc chương sau sẽ rõ.

.......................HCVVCH.......................

Thơ,thơ,thơ,thơ,thơ,thơ,thơ,thơ,thơ.

Động Sâu Chưa Khám Phá

Chia Ly Đã Định Rồi

Một Chưởng Như Trời Giáng

Buộc Chạy Đi Nơi Xa