Rầm’ kết giới ánh sáng cuối cùng đã sụp đổ.

“Haha tiểu mỹ nhân đến đây hầu hạ đại gia nào!” Tên đại ca cùng đồng bọn cười dâm tiến tới gần thiếu nữ xinh đẹp kia.

Thiếu nữ hét lên:

“Các ngươi không sợ bị người của chúng ta báo thù sao?”

“Báo thù? Nếu sợ thì bọn ta đã không làm rồi!” Mặc kệ lời đe dọa của cô ta, bọn chúng vẫn tiếp tục tiến tới.

Từ phía sau bọn chúng một âm thanh khàng khàng vang lên:

“Bao nhiêu người như vậy ức hiếp một cô gái trẻ không thấy nhục sao?”

“Ai?” Bọn bịt mặt kinh hoàng nhìn về phía sau.

Chỉ thấy một thân ảnh toàn thân mặc đồ màu đen, trên mặt mang một chiếc mặt nạ hình đầu lâu có đồ án dữ tợn.

Càng kinh ngạc hơn là bọn chúng không cảm nhận được chút khí tức Vũ giả nào từ người đó.

“Ta cho các ngươi một phút để rời khỏi đây!” Nói xong người thần bí kia khẽ rút thanh kiếm treo bên hông ra. Khí tức huyền khí lập tức bao phủ không gian.

“Là.. là huyền khí cao cấp.. ngươi là ai?” Một tên sợ hãi lên tiếng hỏi.

“Còn 30 giây!” Người thần bí kia lãnh đạm đáp lại.

Tên thủ lĩnh nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn lên tiếng nói:

“Đây là chuyện cá nhân của bọn ta! người ngoài tốt nhất đừng nên xen vào! Nói cho ngươi biết bọn ta là..”

“Còn 10 giây!” Người thần bí kia khẽ khom người, chân phải tiến lên một bước, tay nắm chặt cán kiếm làm tư thế của một kiếm sĩ chuẩn bị rút kiếm.

Nhìn thấy cảnh đó, bọn bịt mặt trở nên sợ hãi lùi lại một bước. Kể cả vị thiếu nữ kia cũng căng thẳng nhìn vào người thần bí kia.

‘Xoẹt’

Đột nhiên người thân bí rút kiếm chém vào hư không và.. không có gì xảy ra.

Tất cả ngớ người ra nhìn cảnh đó. Im lặng một chút, tên thủ lĩnh hét lên:

“Tên khốn! ngươi dám hù dọa bọn ta? Anh em lên!”

Lũ đồng bọn nghe vậy mới giật mình hiểu ra mình bị lừa, bọn chúng tiến về phía người thần bí kia.

Người thần bí đó không một chút hoảng sợ. Hắn chầm chậm đút thanh kiếm vào vỏ.

‘Cạch’

Khi thân kiếm vừa trở về vỏ bỗng một thanh âm dữ tợn vang lên.

‘Rầm’ vách núi cách xa hàng trăm mét trước mặt người thần bí kia sụp đổ.

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía sau. Chỉ thấy tại đó, vô số tảng đá rơi xuống đất. Trên vách đá có một lỗ lõm sâu vào trong, khói đen bốc lên vô cùng rợn người.

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, nhát kiếm lúc nãy không hề phát ra một chút dao động đấu khí nào mà lại chứa đựng sát lực lớn như vậy. Nếu như lúc nãy trúng đòn thì…

Nghĩ tới đây bọn che mặt cảm thấy sợ hãi. Trong đầu họ xuất hiện hai từ ‘cao thủ’.

Thần người một lúc, tên thủ lĩnh mới cúi người cung kính nói:

“Tại hạ có mắt như mù mong tiền bối tha mạng!”

“Cút!” Người thần bí kia đáp.

Bọn áo đen nghe vậy giống như được đại xá, chúng nhanh chóng chạy đi.

Thiếu nữ kia thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cô tới chỗ người thần bí kia sau đó nói:

“Tiểu nữ Mộc Linh, đa tạ tiền bối giúp đỡ!”

Người thần bí nhìn cô sau đó hỏi:

“Cô là người của hội luyện dược ở Tử m thương hội phải không?”

“Đúng vậy!” Mộc Linh đáp.

“Ta có một đệ tử, hắn cần một luyện dược sư cao cấp. Cô có thể giúp hắn không? Dĩ nhiên ta sẽ trả công xứng đáng.” Người thần bí đề nghị.

Nghe người kia nói vậy, Mộc Linh cảm thấy khó xử. Do dự một chút, cô nói:

“Tiểu nữ rất biết ơn sự giúp đỡ của tiền bối nhưng tiểu nữ chỉ gia nhập hội luyện dược để nâng cao trình độ bản thân thôi, không có ý trở thành luyện dược sư cho người khác. Nhưng mà tiểu nữ có thể dùng đan dược của mình trả ơn cứu mạng. Cho nên... xin thứ lỗi!”

Nghe vậy, người thần bí kia khẻ thở dài. Suy nghĩ một chút hắn lấy từ trong giới chỉ ra một miếng ngọc bội, sau đó đưa cho cô, hắn hỏi:

“Nhưng thế này thì sao?”

Mộc Linh nhận lấy ngọc bội, khẽ do dự, cô đưa thần thức của mình vào trong miếng ngọc bội kia.

“Đây là..” Mộc Linh kinh ngạc hô.

“Trong đó chứa các cách điều chế đan dược cao cấp đã bị thất truyền, nếu cô nương muốn nâng cao trình độ của mình thì nó vô cùng thích hợp với cô. Đây chỉ là một phần thôi đệ tử của ta giữ phần còn lại. Nếu cô giúp hắn thì hắn sẽ đưa nó cho cô.” Người đàn ông bắt đầu dụ dỗ.

“Vẫn còn nữa sao?” Nghe vậy cô bắt đầu động tâm, nếu không phải còn bận việc riêng thì cô đã ngay lập tức đồng ý rồi. Nhưng buông tha cho cơ hội ngàn năm có một này thì cô lại không nỡ.

Thấy cô ta còn do dự hắn quyết định tung ra chiêu cuối. Hắn lấy từ giới chỉ ra một cái đỉnh to lớn mang trên mình ấn ký phức tạp, linh khí từ dược đỉnh lang khắp không gian.

“Linh Dược đỉnh thượng cấp!” Mộc Linh kinh hô. Đây là thứ mà tất cả luyện dược sư điều mơ ước. Giá trị của nó quý tới nỗi cả hoàng tộc đế quốc cũng chưa chắc có được.

“Nếu như cô giúp đồ đệ ta thì cái này cho cô.” Người thần bí kia hào phóng nói.

“Cho.. cho ta sao?” Mộc Linh kinh hãi nói, cô không ngờ là thứ mà tất cả luyện dược sư tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán qua lời nói của người đàn ông giống lại như thứ không đáng tiền như vậy.

“Nếu như cô vẫn không vừa ý thì ta đành..”

“Vừa ý! Dĩ nhiên vừa ý! Đệ tử của người ở đâu? Ta nhất định sẽ giúp hắn.” Cô cắt ngang. Sức hấp dẫn của những thứ này là quá lớn.

Nhìn thấy cô như vậy, người thần bí gật đầu hài lòng sau đó nói:

“Hắn ở bên kia, để ta tới kêu hắn.”

Nói xong người thần bí quay lưng đi vào rừng.

Đi được một đoạn, Điệp Vũ tháo cái mặt nạ đầu lâu ra, hắn thở phào nhẹ nhõm. Cái mặt nạ này đã giúp hắn che dấu khí tức của bản thân.

“Lúc nãy nguy hiểm thật!”

Hắn cất chiếc mặt nạ và thanh kiếm trên người vào giới chỉ.

Mặc dù thanh kiếm đó là huyền khí cao cấp nhưng do hắn vẫn còn yếu cho nên có dùng cũng vô dụng. Hắn lấy nó ra chỉ để hù dọa đối phương mà thôi.

Hắn nhìn vào vách núi phía xa, trên đó vẫn còn vết tích của vụ nổ.

Điệp Vũ đã dùng [Thiềm Hành] đặt thuốc nổ trên vách đá, sau khi giả vờ dùng kiếm chém. Hắn kích hoạt ấn ký tạo lửa trên gói thuốc sau đó làm cho vách núi phát nổ. Ngươi ngoài nhìn vào cứ tưởng là do nhát chém của hắn gây ra.

Mặc dù đã dọa được bọn bịt mặt, nhưng mà cảm giác diễn vai cao thủ hù dọa lũ đó đúng là căng thẳng run người.

Hắn nhẹ nhõm thở dài.

Điệp Vũ thay bộ quần áo trên người sau đó tiến đến chỗ cô gái kia.