Editor: Mặt trăng nhỏ
Hướng Trường Không về đến nhà đã hai giờ, bình thường trực ca đêm cũng không về muộn như vậy. Trong lòng anh có chút bận tâm về mẹ, dù sao anh đã có lịch sử không trở về một lần. Cũng may bình thường mẹ anh đều ngủ sớm, tối nay trở về khả năng bà không thể phát giác. Căn phòng tối đen yên tĩnh đến mức nghe thấy cả hô hấp của Hướng Trường Không, anh không mở đèn, chỉ nhìn qua cửa phòng bà, rồi rón rén về phòng. Mở đèn bàn nhỏ, anh lấy máy bay Từ Luyến cho mình ra. Giấy trắng đã theo nếp gấp thành hình, Hướng Trường Không nhìn chằm chằm nó, đặt lên bàn cạnh máy bay gỗ. Máy bay gỗ này là năm anh sinh nhật mười lăm tuổi, cha đã tự tay làm. Vừa đến cao trung, Hướng Trường Không đã quyết định tương lai muốn lựa chọn làm giống cha, vì để cổ vũ anh ông đã làm chiếc máy bay này. Hướng Trường Không luôn một mực bảo quản rất tốt, nó vừa là hy vọng của cha đối với anh, còn là giấc mộng chính mình. "...Việc anh thật sự muốn làm, không nên bỏ qua như vậy." Lời Từ Luyến nói, vẫn còn bên tai, anh nhìn máy bay trắng trên bàn, nhẹ nhàng nhếch miệng nở nụ cười. Chú Hầu cũng nói, không nên từ bỏ như vậy, có phải hay không, anh thật sự không nên từ bỏ? Anh mở máy tính, tìm kiếm giao diện báo danh nghiên cứu sinh tại Nhất Phi Viện. Hôm nay là 31 tháng 10, ngày báo danh cuối cùng. Anh nhìn chằm chằm phiếu báo danh một hồi, đem thông tin từng cái từng cái đưa vào, cuối cùng ấn gửi. "Chúc mừng bạn đã hoàn thành báo danh" Gửi xong, trên màn hình hiện ra khung chat, Hướng Trường Không để tay trên chuột, chậm chạp không động. Anh nghe thấy tiếng tim của mình, một tiếng cao hơn một tiếng. Anh rốt cục vẫn báo danh. Hướng Trường Không đóng máy tính, ngã xuống trên giường. Hôm sau trời vừa sáng, thời điểm Ông Thục Lệ tỉnh, Hướng Trường Không đã ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Bà mang dép, đi đến cửa phòng, đứng bên ngoài nhìn anh. Hướng Trường Không nghiêng đầu, nhìn bà, cười nói: "Mẹ sớm, đồ ăn sẽ xong ngay, mẹ đi rửa mặt trước đi." Ông Thục Lệ vẫn nhìn anh chằm chằn, trên mặt không có biểu lộ gì, khiến người khác nhìn không thấu. Hướng Trường Không hỏi bà: "Có chuyện gì sao? Ông Thục Lệ không trả lời, quay người rời đi. Hướng Trường Không thở phào một hơi, tiếp tục nấu cơm. Hôm nay anh làm ca sáng, ở nhà cùng Ông Thục Lệ ăn cơm xong liền chuẩn bị đến công ty. Thời điểm ra ngoài, trên tay anh còn có một hộp giữ ấm, Ông Thục Lệ nhìn một chút, giống như vô cùng để ý. "Mẹ, cơm trưa con làm xong rồi, buổi trưa người hâm nóng một chút là ăn được, con đi đây." Nói với bà xong, Hướng Trường Không mở cửa ra ngoài. Ông Thục Lệ thấy anh rời đi, nhìn chằm chằm cửa chính một hồi lâu, mới dời mắt. Hướng Trường Không từ mười giờ đã bắt đầu nhận đơn hàng, đến mười một giờ, anh đang ở gần công viên Tinh Quang, thuận tiện liền đến cửa hàng Từ Luyến. Giờ này mọi ngày, Trương Quả Nhi đều quấn lấy Từ Luyến muốn đặt đồ ăn. Bởi vì lúc trước ăn đồ tại công viên Tinh Quang một lần, Trương Quả Nhi cũng có chút kén chọn, lại còn xem thường phòng bếp Ngọa Long. "Nếu không chúng ta lại đặt đồ ở công viên? Vừa ngon lại nhanh hơn." Trương Quả Nhi xoa xoa tay, mong chờ nhìn Từ Luyến. Từ Luyến gật đầu nói: "Chị không ý kiến, chỉ cần em không ngại tốn kém." Trương Quả Nhi: "..." Cô bé quyết định chờ một lúc, mới viết thêm hai chữ "hẹp hòi" tại mục của Từ Luyến. Hai người đang nghiên cứu món ăn, tiếng chuông gió ở cửa vang lên. Từ Luyến thấy Hướng Trường Không đẩy cửa đi vào, có chút ngây người nói: "Anh…. Bọn em còn chưa đặt đồ ăn ngoài mà" Khóe môi Hướng Trường Không hơi nhếch, giống như có chút ngượng ngùng nhìn Từ Luyến: "Cái này là tôi làm. Thời điểm nấu cơm, nghĩ đến em ngày nào cũng ăn cơm ngoài không tốt, mang cho em một phần." Từ Luyến sửng sốt một chút, mới nhớ tới lấy hộp giữ ấm trong tay anh. Trương Quả Nhi sững sờ so với cô còn lâu hơn, cô bé có phải hay không đã tìm ra chân tướng? Hung thủ dùng xong hộp nhỏ kia đã xuất hiện?? Đang thất thần, Từ Luyến bị hương thơm hấp dẫn. Cô đem hộp giữ ấm ba tầng mở ra, tầng một là cơm, tầng hai là đồ ăn, một mặn một chay. Hướng Trường Không nói: "Đều là mấy món thường ngày, hy vọng hợp khẩu vị em." Từ Luyến nhìn anh, bỗng nhiên cười cười, ôm lấy cổ anh, ở trên môi hôn một cái: "Cảm ơn." Cả người Hướng Trường Không đều đỏ, ở nhà Từ Luyến nhiệt tình cũng không vấn đề gì, dù sao cũng chỉ có hai người họ, sẽ không bị người khác nhìn thấy. Lúc này giữa ban ngày, lại ở trong cửa hàng, còn có nhân viên làm thêm…. Về sau làm sao anh có thể tới giao đồ ăn…. Trương Quả Nhi nhận bất ngờ so với anh một chút cũng không ít, bà chủ của bọn họ thật sự….Không có chút nào thẹn thùng! Giữa ban ngày liền!!! May mắn trong tiệm không có khách hàng khác! "Vậy, vậy tôi đi trước, hộp giữ nhiệt lần sau em đưa cho tôi là được." Nói xong, Hướng Trường Không đi ra ngoài cực nhanh. Từ Luyến ở sau nhìn anh, nhịn không được cười lớn. Hướng Trường Không một đường ra ngoài, mới thở dốc một hơi. Anh lái xe điện, ngón tay không tự giác sờ môi mình. Hôm nay Từ Luyến dùng son chính là cái anh tặng, mang theo nhàn nhạt hương mận đào. Anh từ gương sau nhìn bờ môi nhuộm đỏ, giống như vụng trộm uống một ngụm rượu đỏ. Khóe miệng không tự chủ được nhếch lên thành một đường cong, Hướng Trường Không dùng mu bàn tay xoa xoa, sau đó liền nhận được tin nhắn của Từ Luyến. Từ Luyến: em xem lịch làm của anh, ngày mai là nghỉ ca? Hướng Trường Không: Đúng vậy Từ Luyến: Vậy chúng ta ra ngoài hẹn hò đi. Trái tim Hướng Trường Không vừa an tĩnh lại bắt đầu nhảy loạn. Nói đến cũng thật hổ thẹn, anh đã lớn như vậy, còn chưa từng hẹn hò cùng con gái. Hướng Trường Không suy nghĩ một trận mới trả lời Từ Luyến: “Được, em muốn đi đâu?” Từ Luyến: Xem phim? Ăn cơm? Hẹn hò đều là như thế đi. Hướng Trường Không: Được, vậy chúng ta cũng đi xem phim ăn cơm. Từ Luyến trả lời nói anh chờ một chút, cô mở ứng dụng tìm lịch chiếu phim gần nhất. Trương Quả Nhi ngồi một mình ở quầy thu ngân, tận chức tận trách ghi chép: “Ngày đầu tiên bà chủ có bạn trai, mình đã bắt đầu hoài niệm bà chủ độc thân trước kia. Còn có, khả năng thời gian tới tiền cơm trưa mình đều có thể tiết kiệm lại, bởi vì đã có cẩu lương.” Cô bé viết xong đoạn này, Từ Luyến còn ở bên cạnh nhắn tin cùng Hướng Trường Không, Trương Quả Nhi lắc đầu, đem quyển vở nhỏ lật tiếp hai trang, tại mục tiêu thứ 0123 viết thêm: “Dự đoán trong một tháng tới, số lượng đơn hàng của tiểu ca giao hàng sẽ thẳng tắp giảm xuống. Ngày nghỉ ca của Hướng Trường Không luôn là thứ bảy, vì hôm đó Hướng Noãn sẽ về nhà, anh có thể làm chút đồ ăn ngon cho cô bé cải thiện. Thứ bảy tuần này vẫn giống bình thường, sáng sớm anh liền đi chợ mua đồ ăn, chỉ là đoạn đường này, luôn không thể tập trung. Chỉ cần nghĩ tới buổi chiều hẹn hò cùng Từ Luyến, anh đã khẩn trương đến dao phay cũng cầm không chặt. Anh cùng Từ Luyến gặp mặt trước đó, đều là ở nhà cô, làm một chút….việc xấu hổ, hẹn hò giống như những cặp đôi bình thường, bọn họ lại là lần đầu tiên. Hướng Noãn cũng phát hiện hôm nay anh trai luôn không yên, cô nói bóng nói gió hỏi anh nhiều lần, đều bị Hướng Trường Không mập mờ bỏ qua. Ăn cơm trưa xong, Hướng Trường Không đi phòng bếp rửa bát, Hướng Noãn đứng ở cửa nhìn anh một hồi, phát tin tức cho hội khuê mật tỷ muội. Noãn Noãn không du lịch vòng quanh thế giới: Tớ cảm thấy anh trai đang yêu đương. Học tập khiến đầu trọc: Cùng ai? Chị gái đến nhà cậu lần trước? Noãn Noãn không du lịch vòng quanh thế giới: Tớ cảm thấy chính là vậy! Anh trai mấy ngày trước còn mua son môi tặng người ta! Làm bài năm phút tê liệt một giờ: A, nam nhân [mỉm cười] Noãn Noãn không du lịch vòng quanh thế giới: Từ lúc tớ trở về anh trai vẫn không quan tâm gì, có phải hay không anh ấy cùng chị gái xảy ra chuyện gì? Học tập khiến đầu trọc: Vì tình yêu vỗ tay? ( Ý là đã XXX) Noãn Noãn không du lịch vòng quanh thế giới: ... Anh trai của cô, đã không còn là xử nam sao! Hướng Noãn mặt đỏ tới tận mang tai, tắt điện thoại, xông về phòng mình làm một bộ đề toán cho tỉnh táo. Một giờ rưỡi chiều, Hướng Trường Không gõ cửa phòng cô: “Hướng Noãn” “Anh trai, em vừa vặn muốn tìm anh, cái đề này….” Hướng Noãn nói một nửa, chậm rãi ngậm miệng lại. Anh trai của mình tắm rửa, lại còn đổi quần áo? Hướng Trường Không bình thường thay đồ đều không có gì đặc biệt, chỉ cần sạch sẽ gọn gàng là được, nhưng hiện tại giống như tỉ mỉ lựa chọn---- áo len cổ thấp màu đen, áo khoác jacket, quần jeans, giày sneaker… Cô bé hoài nghi anh trai mình lên mạng tìm kiếm “Trang phục mùa thu công lược” “Oa, anh trai, hôm nay thật đẹp trai!!” Hướng Noãn thuận tay cầm điện thoại, chụp một tấm ảnh. Mặt Hướng Trường Không hơi ửng đỏ, có chút không xác định hỏi cô bé: “Thật… Nhìn được không?” “Đẹp mắt nha! Chính là phong cách giả thẳng nam chính hiệu!” Hướng Trường Không: “...” Con bé nói anh không phải thẳng nam sao? Hướng Trường Không ho một tiếng, nói với Hướng Noãn: “Buổi chiều anh có việc ra ngoài một chút, khả năng sẽ không về ăn tối. Em ở nhà hâm nóng thức ăn, cùng mẹ ăn cơm trước đi.” “Được” Hướng Noãn nhẹ gật đầu, đầy bát quái nhìn anh: “Anh muốn đi đâu?” “Không, không đi đâu cả.” Hướng Trường Không lại tằng hắng một tiếng, nói: “Vậy anh đi trước, bài tập xem không hiểu, để đó tối về anh nhìn giúp em.” “Oki oki, anh cứ yên tâm mạnh dạn đi thôi” Hướng Trường Không: “...” “Anh đi đây.” Anh đóng cửa phòng Hướng Noãn, đi ra ngoài. Hướng Noãn đem ảnh chụp vừa rồi gửi vào bên trong nhóm, cực nhanh gửi tin nhắn. Noãn Noãn không du lịch vòng quanh thế giới: Anh tớ đem chính mình mặc thành bộ dáng này đi gặp chị gái!! Học tập khiến đầu trọc: Mẹ nó, anh của cậu thật đẹp trai, chị gái thật có phúc. Làm bài năm phút tê liệt một giờ: Thỉnh con mẹ nó lưu ý đêm nay anh trai cậu có trở về hay không [mỉm cười] Học tập khiến đầu trọc: Hẳn là lúc Hướng Noãn không ở nhà, đã rất nhiều lần không về rồi. Noãn Noãn không du lịch vòng quanh thế giới:... Không! Anh trai của cô ngây thơ như vậy, nhất định sẽ không làm gì với chị gái!! Nhưng...Chị ấy có thể hay không làm gì với anh trai mình, cô không xác định được. Lời editor: Bù một chương cho mn vì tuần trước bị chậm trễ nhé. Vì Wattap lỗi mấy nay nên t không up chương 22 được ý. Chương 22: Gặp, gặp mẹ em? Đã lên sóng FB Mặt trăng nhỏ nha mn.